Nhìn nhà họ Phạm đều thành tâm thành ý, người tù La Quảng kia đành
phải nói tạ ơn, hai cha con im lặng ăn, nhưng ông ta rõ ràng là ăn uống
khó khăn, chưa uống được hai miếng canh lại ho lên, càng không thể nuốt
được bánh.
Phạm Thông nhìn ông ta, trong mắt nổi lên vẻ thương hại, nhịn không
được tò mò hỏi: “Sao các người không tìm cách gỡ khóa sắt trên mình La
đại hiệp xuống?”
Vừa nói xong, râu quai nón sắc mặt lập tức ảm đạm: “Khi chúng tôi mới chạy khỏi thị trấn đã từng thử phá khóa, nhưng xích sắt này không ngờ
lại là huyền thiết đúc thành, binh khí của chúng tôi căn bản không làm
được gì.”
Nói xong, hắn giơ tay rút đại đao trên lưng cho hai huynh đệ xem, trên lưỡi trường đao có thể nhìn rõ ba vết mẻ lớn.
“Huyền thiết?” Phạm Đại kinh ngạc kêu lên trước nhất.
Tiểu Ngư cau mày nhìn, trong lòng cũng lập tức suy nghĩ phân tích,
người tù này rốt cuộc là ai? Nếu nói ông ta là nhân vật trọng yếu, tại
sao lại bị nhốt ở một thị trấn nhỏ như thế, còn có thể dễ dàng bị cướp
ngục cứu ra như vậy? Nếu không phải người quan trong, tại sao ông ta
mang trên người không phải gông xiềng bình thường, chất liệu làm ra ngay cả Phạm Đại đều phải kinh ngạc?
Nhưng mặc kệ thế nào, nhân vật này nhất định là một phiền toái lớn,
tạm thời thu nhận đối phương một đêm thì có thể, cung cấp đồ ăn cũng có
thể, nhưng tuyệt đối không thể để Phạm Thông lẫn lộn vào một đường cùng
bọn họ được.
“Lúc trước bọn Anh Sơn tới cứu ta, ta từng nói cho bọn họ xiềng xích này phá không nổi, muốn bọn họ bỏ cuộc, nhưng bọn họ lại…” La Quảng
liên tục ho khan cười khổ, “Tình cảnh ta thế này cơ hồ nửa bước đều khó
đi, thực sự là gánh nặng cho mọi người!”
“Đại ca, huynh đừng nói vậy, các huynh đệ trước kia không biết đại ca ở trong tù chịu khổ thì đã đành, khó khăn lắm mới biết được tin tức của đại ca, sao có thể không quan tâm đến? Huynh yên tâm, huynh không đi
được bọn đệ sẽ đỡ huynh. Huynh chờ chút, chúng đệ giờ sẽ đi chặt ít cành cây về làm một cái cáng. Đản Nhi, chăn sóc cha cháu nhé.” Râu quai nón
dứt khoát đứng dậy, chắp tay hướng huynh đệ họ Phạm: “Còn xin nhờ hai vị Phạm đại hiệp trông coi đại ca một lúc, chúng tôi đi một lúc rồi về.”
“Hà đại hiệp yên tâm.” Phạm Thông thành thực cam đoan.
Người ta yên tâm, còn nàng thì lo lắng. Tiểu Ngư buồn bực phát hiện
lúc này chính mình căn bản chen vào nói không lọt, huống chi cho dù nói
thì trước mặt người ngoài cũng không thích hợp.
Trong chớp mắt, râu quai nón đã mang theo hai thanh niên kia đi ra,
đến cửa hang hình như lại nghe được hắn sai bảo gì đó, có vẻ như ngoài
động còn đứng hai người nữa.
Đản Nhi kia quay lưng về phía Tiểu Ngư ngồi trước mặt La Quảng, cẩn
thận đút cho cha nó trước một ngụm canh, sau đó mới chịu tự mình cắn một miếng bánh, nếu La Quảng ho lên, nó liền vội vàng đỡ lấy lưng ông ta,
nhưng tay lại không dám đặt mạnh, tựa hồ như trên lưng cũng đầy kín vết
thương, chạm vào liền đau.
Aiz! Tiểu Ngư lặng lẽ thở dài, nhưng nghĩ đến những người này đại
diện cho phiền toái, lòng lại cứng rắn lên, đứng dậy khoác thêm y phục,
đi giày, nháy mắt với Phạm Thông nói: “Cha, bên ngoài tối quá, cha đi
cùng con ra ngoài một chút, con muốn đi…”
“À.” Phạm Thông ngốc nghếch nghĩ nàng thật là muốn đi vệ sinh, vội
dặn Phạm Đại để ý mọi người, rồi cầm cây đuốc theo Tiểu Ngư ra ngoài sơn động.
Ngoài cửa hang quả nhiên có hai người đàn ông đang đứng, Tiểu Ngư chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, rồi theo Phạm Thông đi ra xa.
“Con gái bảo bối, sau bụi cây kia đi, cẩn thận có gai.” Đi một quãng, Phạm Thông dừng lại một chỗ, chỉ chỉ, sau đó quay lưng lại.
“Cha, con không buồn tiểu, chỉ là muốn nói chuyện với cha thôi.” Tiểu Ngư kéo hắn tiếp tục đi xa thêm một đoạn, xác định gần đó không còn ai, mới nghiêm túc hỏi: “Cha, cha nói cho con biết, không phải cha tính
giúp những người này?”
“Cha, chuyện này chúng ta không thể giúp.” Tiểu Ngư dứt khoát nói thẳng: “Cha biết vì sao chứ.”
“Nhưng…con gái bảo bối…”
“Trừ khi cha bỏ mặc con và Tùng Tùng.”
“Ta… Aiz, nhưng La đại hiệp là người tốt, giờ hắn lại thảm như vậy,
ta sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?” Phạm Thông khó xử nói, hắn
đương nhiên biết nặng nhẹ của chuyện này, có điều La Quảng tuy rằng vẫn
khoác quần áo, nhưng xích sắt từ thân trên ông ta rũ xuống, có thể thấy
được là xương tỳ bà ở hai vai ông ta sợ rằng đã sớm bị xuyên thấu, một
đại hiệp từng hô phong hoán vũ giờ lại có thể lâm vào nông nỗi này, sao
có thể không khiến người ta thương cảm?
Nếu hắn không thấy thì cũng thôi, nhưng đã gặp, nếu giờ bỏ mặc, cả đời hắn sao có thể đối diện với lương tâm của mình?
“Nhưng cũng phải nhìn xem đây là tình huống thế nào nữa…”
Biết là không dễ dàng thuyết phục hắn như vậy, Tiểu Ngư đang muốn
khuyên tiếp, Phạm Thông lại vuốt đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngư, cha hiểu con đang sợ điều gì, cũng biết con là vì muốn tốt cho nhà chúng
ta, nhưng Tiểu Ngư, con người sống trên đời, không thể lúc nào cũng vì
mình, đôi khi cũng phải nghĩ cho người khác một chút, nếu hôm nay không
giúp La đại hiệp, cả đời này cha sẽ không yên trong lòng.”
Tiểu Ngư cảnh giác nhìn hắn: “Cha muốn làm gì?”
“Chờ trời sáng, con và Nhị thúc cùng đi trước, cha và mấy thúc thúc
khác cùng bảo vệ La đại hiệp, chờ đưa bọn họ đến nơi an toàn, cha sẽ lập tức đi tìm mọi người, con xem vậy được không?”
“Không được!” Tiểu Ngư vừa nghe Phạm Thông muốn rời khỏi mình và Tùng Tùng, một cơn sợ hãi không biết từ đâu ùa đến, theo phản xạ ôm lấy thắt lưng Phạm Thông.
“Con gái bảo bối, ngoan, con đừng lo cho cha, cha cam đoan với con,
cha nhất định sẽ cẩn thận.” Phạm Thông ngồi xổm xuống, yêu thương vuốt
ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngư, “Con hãy tin cha một lần, được
không?”
Đây chính là giang hồ sao? Đây chính là nghĩa vụ mà thân làm đại hiệp phải đeo sao?
Nhìn vào đôi mắt vừa ôn nhu lại vừa kiên định của Phạm Thông, Tiểu
Ngư trong lòng đột nhiên tràn ngập bi ai, nàng biết nếu nàng kiên trì,
kỳ thật có thể bắt buộc Phạm Thông buông tay mặc kệ. Nhưng là, với tính
cách thiện lương quá mức của Phạm Thông, tương lai tuyệt đối sẽ lương
tâm bất an, nếu những người đó lại gặp phải chuyện gì bất trắc, hắn thực sự sẽ cả đời không tha thứ được cho mình, càng không thể sống được vui
vẻ.
Kể từ sau khi nàng tỉnh dậy, Phạm Thông đối với nàng vẫn cẩn thận
từng chút một, cũng rất nghe lời nàng, nhưng hôm nay ánh mắt lại kiên
định như vậy, một chút cũng không lo lắng đến an nguy của mình..
“Cha là cha của chúng con, con không muốn cha rời khỏi chúng con.”
Tiểu Ngư cắn môi giận dữ, cảm giác mắt mình đã muốn đỏ lên, vội quay mặt đi muốn che giấu.
“Cha cũng không muốn rời khỏi cả nhà, cha cam đoan nhất định sẽ nhanh chóng tìm về với các con.” Nhìn con gái lớn trong lúc vô ý bộc lộ tình
cảm không muốn xa rời, Phạm Thông cũng không nhịn nổi tình cảm tràn ra,
ôm nàng vào lòng, thương yêu vuốt đôi má nàng, ôn nhu nói: “Cha biết,
Tiểu Ngư là một cô bé vô cùng hiểu chuyện và vô cùng thiện lương…”
“Con không muốn thiện lương, con chỉ muốn người nhà chúng ta đều có
thể bình an.” Tiểu Ngư cố nén uất ức tức giận trong lòng đang trào dậy,
đẩy mạnh hắn ra, chạy về hướng sơn động, “Cha muốn đi thì cứ đi, bất quá nếu cha không bình an trở về, cả đời này con sẽ hận cha.”
Người ta vì hai chữ hiệp nghĩa, ngay cả con ruột của mình cũng có thể vứt bỏ, huống chi nàng vốn cũng không phải con ruột thực sự, chỉ là một cô hồn mà thôi, có tư cách gì yêu cầu người ta.
Đứa bé này… Phạm Thông tay sững lại trong không khí, thở dài một
tiếng, rồi lập tức phản ứng lại, vội giơ cây đuốc đuổi theo, “Tiểu Ngư,
đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã.”
Hắn cao lớn chân dài, chưa được mấy bước đã bắt được cánh tay nhỏ của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư lại hung hăng giãy ra, không cho hắn chạm vào mình,
đến khi trở lại sơn động, không ngờ lại thấy Phạm Bạch Thái đang cùng
Đản Nhi kia nói chuyện rất vui vẻ, La Quảng kia ngồi dựa vào vách hang,
vẫn như cũ không ngừng ho khan, thỉnh thoảng lại trả lời Phạm Đại điều
gì đấy.
Thì ra nàng không có mặt, tất cả đều thật là náo nhiệt!
Tiểu Ngư trong lòng nổi lên giận dữ khó hiểu, lạnh mặt đi thẳng đến
chỗ ngủ của mình, cởi giày xốc chăn lên, áo ngoài cũng không cởi trùm
đầu ngủ.
“Ủa, Tiểu Ngư sao thế?” Phạm Đại thấy lạ hỏi, Đản Nhi kia cùng La
Quảng lập tức thính nhạy nhìn về phía Phạm Thông vào theo sau, Phạm Bạch Thái khuôn mặt nhỏ cũng tràn đầy khó hiểu.
“Không có việc gì, Tiểu Ngư chỉ là mệt thôi.” Phạm Thông có chút xấu
hổ, đi đến bên cạnh Tiểu Ngư, như mọi khi đắp lại chăn cho nàng, nhẹ
nhàng vỗ vỗ hai cái, lặng lẽ thở dài.