“Nàng là…Quên đi, cháu còn nhỏ, nói ra cháu cũng không hiểu được.”
Phạm Đại có phần buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang muốn xuyên qua
làn mưa bụi mênh mông kia kiếm tìm gì đó.
Tiểu Ngư vốn dĩ định theo thói quen nói móc hắn vài câu, nhưng nhìn
Phạm Đại vẻ mặt mất mát hiếm thấy, trong lòng không khỏi mềm xuống, đang muốn hỏi tiếp, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một tia sáng, không
khỏi bất ngờ sửng sốt.
Triệu? Bắc Tống, Triệu Khuông Dẫn? Lau mồ hôi, không phải chứ? Nhà họ Phạm lại có thể quan hệ đến hoàng tộc sao?
“Nhị đệ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trong phòng vừa chìm vào lặng im
được chút ít, đã bị một người mang hơi mưa ẩm ướt chạy vào phá tan.
“Đại ca!” Phạm Đại kêu lên một tiếng, đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị: “Chúng ta chuyển nhà đi.”
“Tại sao?” Phạm Thông nhíu mày.
Tiểu Ngư đang mở miệng chuẩn bị nói chen vào, nhưng lại lập tức quyết định im lặng, thái độ khác thường không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Được rồi, nếu Phạm Đại cảm thấy nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ không
hiểu biết, vậy để Phạm Thông hỏi cũng được. Dù sao một đứa bé mới chín
tuổi, thông minh đến đâu thì thông minh, nhưng nếu ngay cả chuyện tình
yêu cũng hiểu biết thì cũng quá kinh thế hãi tục. Mà mấy ngày này, nàng
đang càng lúc càng ưa thích hưởng thụ cảm giác tuổi trẻ, đừng phá bỏ cảm giác này thì tốt hơn.
“Đại ca, huynh đừng hỏi nhiều như vậy, thời gian không còn kịp nữa
rồi, chờ khi ra đi rồi ta sẽ từ từ giải thích cho huynh.” Phạm Đại quay
lại tiếp tục thu dọn mấy bộ đồ vừa cũ vừa rách.
“Nhị đệ, chúng ta ở đây cũng đã được một thời gian, vẫn luôn bình an, hiện giờ Đông Đông khó khăn lắm mới được đi học, đệ muốn chuyển, vậy
rốt cuộc cũng phải có lý do gì chứ?”
Nhớ đến Đông Đông, Phạm Đại không khỏi sững sờ, trầm mặc một chút, nói: “Xin lỗi, là đệ ích kỷ, một mình đệ đi là được.”
“Nhị đệ, đại ca không phải nói đệ ích kỷ, càng không thể để đệ đi một mình, đại ca chỉ muốn biết nguyên nhân, nếu là đệ có lý do thật sự vạn
bất đắc dĩ phải rời đi, đại ca nhất định cùng chống đỡ với đệ.” Phạm
Thông vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói, “Có phải liên quan đến vị cô nương
hôm qua không?”
“Cha, Nhị thúc nói vị cô nương Đàm Nhi kia họ Triệu, cho nên thúc ấy không thể thích.” Tiểu Ngư hợp thời chen vào một câu.
“Họ Triệu?” Phạm Thông cũng thoáng đờ người, “Cô nương đó họ Triệu
thì làm sao? Sao đệ lại… Triệu? Chẳng lẽ nàng là người Hoàng tộc?”
Phạm Đại gật đầu.
“Nàng là… công chúa?” Phạm Thông giật mình không nhẹ, Tiểu Ngư phản
ứng lại không lớn như vậy, bất quá cũng là lần đầu tiên vô cùng nghiêm
túc đánh giá lại Phạm Đại.
Búi tóc mỗi ngày đều tùy tiện buộc, không ít tóc cứ lù xù chen nhau
bung ra, áo khoác vừa bụi vừa đen hơn mười ngày không thay, tuy rằng ngũ quan anh tuấn, nhưng bề ngoài tuyệt đối xứng với từ ‘lôi thôi nhếch
nhác’, dưới quai hàm còn lún phún râu… Nhìn thế nào cũng đều giống như
một người lang bạt giang hồ nghèo túng, cô nàng kim chi ngọc diệp kia
tại sao lại khăng khăng một mực coi trọng hắn vậy ta?
Tiểu Ngư xem kỹ lại từ đầu đến chân Phạm Đại đứng bên, quái, sao nàng nhìn thế nào cũng không ra trên người Phạm Đại có loại mị lực “thiếu nữ tất sát” (sát gái) gì nhỉ?
Phạm Đại cười khổ: “Nàng tuy không phải công chúa, nhưng cũng là quận chúa, là con gái duy nhất của Anh Quốc Công cháu ruột Thái Tổ, Phi Hà
quận chúa Triệu Dao.”
Phi Hà quận chúa? Trong lịch sử có nhân vật này sao? Sao nàng hoàn
toàn không có chút ấn tượng nào nhỉ? Bất quá cho dù trước kia thầy dạy
sử giảng bài rất hài hước giúp nàng nhớ không ít những kiến thức về
triều Tống, nhưng trong lịch sử nhiều nhân vật như vậy, nàng cũng không
thể nhớ rõ tất cả, nghĩ không ra cũng là thường.
“Ta hiểu rồi.” Phạm Thông bình tĩnh lại một chút, “Vậy vị quận chúa kia hiện giờ ở đâu?”
“Đệ để nàng ở Mai Gia Loan, hiện giờ hẳn là con trai nhà Thượng Quan đã tìm thấy nàng.”
Phạm Thông gật đầu: “Nếu người nhà Thượng Quan đã tìm được nàng,
chúng ta đây cũng sẽ không thể mang cái danh lừa gạt, chuyển thì chuyển
thôi! Hiện giờ ta xuống núi đón Đông Đông, đệ thu dọn hành lý xong thì
mang Tiểu Ngư theo sườn núi đi xuống, đến chỗ sườn núi cách đây năm dặm
hội họp lại, vừa rồi khi ta đi tìm đệ, nhìn thấy nhà Thượng Quan dẫn
theo rất nhiều người đi về hướng này, có lẽ không đến một khắc nữa sẽ
đến nhà chúng ta.” (1 khắc = 15 phút)
“Đại ca, cám ơn huynh!” Phạm Đại cảm động nắm chặt hai bả vai Phạm Thông.
“Cha, Nhị thúc, hai người không phải đã quên hiện giờ nhà này là ai
quản lý chứ?” Phát hiện hai anh em sinh đôi nói mấy câu đã bàn xong
quyết định chuyện chuyển nhà lớn như vậy, thế mà ngay cả hỏi cũng không
thèm hỏi qua nàng một chút, Phạm Tiểu Ngư không khỏi buồn bực nói, thì
ra vị trí chủ nhà này của nàng chỉ là tùy tiện qua loa mà thôi, vừa có
việc đến liền đổi lại ngay được!
Hơn nữa, cho dù quận chúa người ta có quấn lấy Phạm Đại đến đâu chăng nữa, cùng lắm thì đến một lần đối phó một lần là được, hiện giờ chẳng
những hôm qua trốn không đủ, còn muốn hôm nay ngày mai đều tiếp tục
trốn, đây tính là gì? Khinh bỉ! Hơn nữa hôm nay trời mưa như vậy, trong
ngày trời mưa lại đi chuyển nhà, có bệnh sao!
“Tiểu Ngư.” Phạm Thông bất ngờ không tỏ ra chút lo sợ nào như những
ngày trước, trái lại ngồi xuống trước mặt Phạm Tiểu Ngư, cầm hai tay
nàng, ôn tồn uyển chuyển nói: “Cha biết Tiểu Ngư nhà chúng ta là cô
nương thông minh nhất trên đời này, có điều, con có thông minh hơn nữa
cũng mới chỉ có chín tuổi, chuyện của người lớn có rất nhiều ân oán con
còn chưa thể hiểu được, con chỉ cần tin tưởng cha, cha và Nhị thúc sở dĩ muốn chuyển nhà, cũng là vì con và Đông Đông. Cha biết con nhất định
không muốn Đông Đông vừa mới được đi học lại phải chuyển đi, nhưng cha
cam đoan, ít thì hơn mười ngày, lâu thì một tháng, chỉ cần chúng ta khi
nào ổn định lại, cha nhất định sẽ một lần nữa tìm cho Đông Đông một tiên sinh thật tốt, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến việc học tập của đệ đệ. Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, con trước hết nghe lời cha, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, được không?”
Tiểu Ngư nhíu mày, nhìn Phạm Thông ánh mắt tràn đầy chân thành, lại
nhìn Phạm Đại vẻ mặt đầy áy náy, tuy rằng lòng hiếu kỳ như mèo đang cào
rất muốn biết tại sao một quận chúa theo đuổi Phạm Đại lại khiến cả nhà
sợ đến như vậy, bất quá…
Thôi thôi… Nếu bọn họ có lý do không thể không đi, nàng nhất định sẽ có ngày biết được, giờ tạm thời đáp ứng bọn họ vậy!
“Được rồi, con tin tưởng cha một lần, có điều chờ chúng ta đi rồi,
hai người phải nói cho con, tại sao lại vì quận chúa kia mà phải chuyển
nhà!” Nàng nếu là con gái nhà họ Phạm này, lại còn phải đội mưa gió đạp
bùn lầy mà đi, từ giờ tiến vào hành trình cực nhọc gian khổ bước trên
gió thảm mưa sầu, bí mật nhà họ Phạm đương nhiên nàng có quyền được
biết.
Hai huynh đệ nhìn nhau, đều gật đầu, lập tức phân chia nhau hành động.
Ngoài một ít gạo và mì mới mua, hành lý của cả nhà ít đến đáng
thương, chưa đến nửa khắc đã thu dọn xong, đương nhiên bạc quan trọng
nhất tuyệt đối không thể quên được.
Vì ngoài trời mưa phùn vẫn rơi không ngừng, Tiểu Ngư đặc biệt cẩn
thận đem giấy Tuyên Thành của Đông Đông xếp gọn cất vào trong bọc, cùng
với vài bộ quần áo cũ xếp gọn lại, sau đó lấy một bao vải khác đựng muối và gạo, dùng cái áo tơi rách quấn gọn lại cho Phạm Đại cõng, còn mình
thì đội đấu lạp và ôm cáo con.
Mưa xuân kéo dài vô tận vẫn như cũ bay lả tả trong không gian, đất trời như bị một chiếc lồng mênh mang xám xịt bao phủ.
Trước khi tiến vào rừng, Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn ngôi nhà tranh
hai gian nơi đầu tiên nàng dừng chân khi đến thế giới này, mà nay lại
đột ngột phải vứt bỏ, đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp,
vừa như có một loại phiền muộn xa xứ cùng không nỡ, lại có cảm giác sắp
lưu lạc thiên nhai bi tráng mà dũng cảm, còn có một loại cảm xúc chờ
mong ẩn giấu đối với cuộc hành trình và tương lai phía trước còn chưa
biết đến đâu.
Nơi này, nàng hẳn là sẽ không quay lại nữa, phải không?