Tiểu Ngư không chút do dự muốn đuổi theo, nhưng đã bị Hoàng lão thái
thái kéo lại, trợn mắt nói: “Ở đây một đống rối ren, ngươi chẳng lẽ muốn để ta xử lý?”
Nước mắt Tiểu Ngư lập tức tràn ra ngoài, mới rồi nghe nói Đinh Triệt
không thấy nàng không khóc, đi theo lão già quái dị vào trong vòng vây,
thân lâm vạn hiểm nàng không khóc, nhưng lúc này nghe được Đinh Triệt bị Tả Hữu hộ pháp phục kích, lại không thể tự mình đi tìm, mềm yếu trong
lòng lập tức áp đảo lý trí và trấn định, cũng không cách nào che giấu
nữa.
Thân thủ Cao Chí Đạt nàng mới vừa thấy, Đinh Triệt lại bị hai người đồng thời phục kích, lại bị Khâu Liên một mực đuổi giết.. Hậu quả sau đó,
nàng không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ…
Bóng đêm dần dày đặc, mưa vẫn còn rơi xuống.
Biết được Nghĩa Bang không thể thành công vây bắt những kẻ đến sau,
ngược lại bị cá lớn phá lưới đánh ngược lại, Hạ Tủng vội vàng chui vào
mật thất, lại bị Hoàng lão thái thái tìm bắt ra. Ngoài một bộ phận lâu
la mau chóng nhận rõ tình hình đã chạy trốn, phần lớn bang chúng đều ở
dưới mưa lạnh theo sau bang chủ và hộ pháp của chúng. Trận này không có
như dự đoán, bị ba người chỉ trong một khắc đồng hồ liền nhanh chóng
giải quyết.
Nhưng, thành công lớn hơn nữa cũng không thể nào sánh nổi với sinh tử của Đinh Triệt.
Hạ phủ đã loạn. Trong hỗn loạn, không ai có thể ngăn cản càng lúc càng
nhiều người thoát đi và mật báo, Tiểu Ngư nếu không muốn đêm nay uổng
công, không muốn mọi người gặp phiền toái lớn hơn, cũng chỉ có thể mau
chóng đem bức họa và thư nặc danh giao cho quan phủ. Mà Phạm Đại còn
đang truy đuổi Hoàng đường chủ còn chưa trở lại, Hoàng lão thái thái phụ trách trông coi Hạ phủ, còn lại chỉ có một mình nàng.
Tiểu Ngư không còn lựa chọn nào khác, nàng có cố nghiến rang, đè nén lo
âu cực độ trong lòng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về Lô phủ, lại xông
thẳng vào phòng Lữ Di Giản nói rõ tình huống, mời Lữ Di Giản nhanh chóng quyết định bắt đám thổ phỉ trước rồi nói sau.
May mắn sự tình trọng đại, chẳng những liên quan đến tàn dư đảng phản
nghịch nhiều năm trước, còn dính tới quan viên đương triều, vị Tướng gia Lữ Di Giản này không khiêu chiến tính nhẫn nại và thần kinh đã căng đến cực điểm của Tiểu Ngư, thà tin chuyện có còn hơn không, quyết định bất
luận thật giả dù sao phải nhìn trước rồi kết luận, lập tức sai người
đồng thời đi thông báo người phụ trách nhân mã của Khu Mật Viện, cấm
quân đề hạt cùng những người biết đảng phản nghich năm đó, còn bản thân
thì tiến cung diện thánh ngay trong đêm.
Một hồi rối ren, Kinh thành vốn vì mưa mùa đông mà lãnh tĩnh rất nhiều,
nay liền náo nhiệt. Kinh thành đã thái bình nhiều năm, rất ít gặp qua
binh lính có vũ trang đầy đủ nửa đêm được điều động, những tiếng bước
chân rầm rập vừa vang lên, rất nhiều những dân chúng tránh rét trong nhà ngược lại đi ra xem náo nhiệt, rất nhanh, mọi người liền phát hiện căn
nguyên ngay tại Hạ phủ.
Khi thấy cấm quân từ bên trong mang ra từng người một, kẻ nào cũng máu
chảy đầm đìa, có kẻ còn không nguyên vẹn tay chân, dân chúng đều rối rít kinh hô. Nhìn nữa đến ngay cả Hạ Tủng cũng không chút khách khí bị mời
lên một chiếc xe ngựa đơn giản, bị trông chừng nghiêm mật, đám đông đều
ồn ào.
Lữ Di Giản vào sớm nhất, thấy Hạ phủ máu chảy khắp nơi, cùng với cùng
với Cao Chí Đạt và Tây Môn Khang đã bị phế võ công, liền biết đây là một đại án. Đợi thêm những người năm đó trải qua diệt phản loạn đến xác
nhận, càng tin chắc không thể nghi ngờ, lại sai người điều tra kỹ Hạ
phủ, lục soát dư đảng. Khi ông ta quay đầu lại muốn tìm thiếu nữ che mặt đến báo án, phát hiện người đã sớm chẳng biết đi đâu.
Đang lúc tìm người, chợt nghe thuộc hạ báo lại, nói ngay vừa rồi, có một nam tử xa lạ tới mật báo, nói ở Từ gia trang cách phía bác Kinh thành
ba dặm còn có rất đông đạo tặc tụ tập, Lữ Di Giản lúc này lại vội vàng
thông báo thủ lĩnh cấm quân đi lùng bắt, không đề cập tới nữa.
…
Mà bên kia. Không chỉ là Tiểu Ngư, Hoàng lão thái thái, Phạm Đại mới
đuổi tới Hạ phủ biết được tình hình đại khái cũng chân không ngừng gia
nhập hàng ngũ tìm kiếm Đinh Triệt.
Nhưng… Thời gian từ từ trôi qua, ngay cả mưa triền miên cả ngày đêm cũng đã bắt đầu ngừng lại.
Tiểu Ngư không có kinh nghiệm truy tung, Kinh thành vạn hộ, Đinh Triệt
vội vàng chạy thoát thân chưa từng lưu lại đầu mối, nàng chỉ có thể gấp
như con kiến bò trên chảo nóng, vòng vo hồi lâu cũng không tìm được bất
cứ tung tích gì.
Thật may không lâu sau gặp được Phạm Đại, hai người liền cùng quay lại
Hạ phủ, sau đó Phạm Đại tìm được ở một góc tường một chiếc khăn tay dính đầy máu tươi.
Tiểu Ngư thân trong vòng vây mấy chục người, ngửi qua vô số máu tanh do
mình tự tay chém, cũng không có tuyệt vọng và chấn động như giờ phút này nhìn thấy chiếc khăn màu xanh kia. Nàng dường như có thể thấy được tình cảnh Đinh Triệt lúc đó, dưới trọng kích của Tả hữu hộ pháp phun ra máu
tươi, tựa như có thể nhìn thấy Đinh Triệt liều mạng chạy trốn trong đuổi giết của kẻ thù truy sát, tựa như có thể nhìn thấy Khâu Liên kia đang
cười gằn giơ tay lên, vung ra một chưởng cuối cùng…
Trong phút chốc, khí lực khắp thân thể như bị tháo chảy sạch sẽ, ngay cả chân cũng đứng không vững nữa, nàng mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Phạm
Đại.
“Tiểu Ngư, cháu phải tin tưởng nó, tiểu tử kia không phải người thường,
nó biết liễm quang quy tức pháp, chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách, nó
có thể tránh thoát được Khâu Liên đuổi giết, chờ cứu viện.” Phạm Đại
dùng sức đỡ cháu gái chưa từng có lúc mềm yếu đến thế, lớn tiếng an ủi,
“Đứng dậy đi, nghĩ một chút lúc này có thể nó đang cần chúng ta tìm
thấy. Đứng lên!”
Đúng, phải đứng lên, nàng phải đứng lên!
Tiểu Ngư mạnh cắn môi một chút, không quan tâm máu tanh trong miệng,
cứng rắn bạo phát ra dũng khí kinh người, lập tức chống đỡ thân thể,
cùng Phạm Đại dọc theo một chút dấu vết rất nhỏ trên các nóc nhà một
đường đuổi ra ngoài thành.
Mưa đã tạnh, gió lại càng mạnh hơn, dưới ánh đuốc chiếu rọi, bọn họ bắt
đầu phát hiện ra càng lúc càng nhiều dấu vết: từng giọt, hoặc thỉnh
thoảng là một mảng vết máu… thẳng đến bờ sông Hoàng Hà cách thành mười
mấy dặm.
Đêm khuya không trăng không sao, mưa phùn vừa tạnh, bóng tối dày đặc như lọ mực, trong gió lạnh, nước Hoàng Hà cuồn cuộn dâng trào như trăm ngàn năm qua vẫn vậy.
Bên bờ có một người, mặt cứng ngắc, âm trầm, là Khâu Liên. Khâu Liên
không nhúc nhích, hoặc có thể nói là không thể động đậy nổi, chỉ còn lại con ngươi âm u, không cam lòng trợn mắt nhìn bọn họ, ngực đầy máu.
Bờ sông có đá, cách Khâu Liên chừng một trượng, trên đá có vết máu, từ
góc độ vệt máu mà xem, có thể nhận thấy có người ngã xuống rồi phun ra.
“Ta giết ngươi!” Tiểu Ngư đột nhiên phát điên, giống như sư tử cuồng nộ
một chưởng lại một chưởng đánh ra, cho đến khi Phạm Đại kéo nàng, nhắc
nhở nàng, nếu sư phụ Đinh Triệt đã chế trụ Khâu Liên, nói không chừng
lão ta đuổi kịp và cứu Đinh Triệt, nói không chừng giờ phút này Đinh
triệt đã được sư phụ hắn cứu, đang ở nơi nào đó chữa thương.
“Tiểu tử kia trước khi bị ta… đánh rơi xuống sông Hoàng hà… cũng đã… hết cứu… Coi như các ngươi.. tất cả các ngươi đều xuống mò… cùng chỉ có thể vớt được… thi thể của hắn… các ngươi… chết tâm đi!” Khâu Liên miệng
không ngừng tràn ra máu tươi, đột nhiên cười một cái, tiếng cười giống
như cạnh đá sắc vạch qua nồi sắt rỉ sét, không phải khó nghe mà như
tiếng ma quỷ rít lên.
Tiểu Ngư lảo đảo, rốt cuộc mềm nhũn người ngồi xuống, nhưng chợt phát
hiện bờ Hoàng Hà nơi này quen thuộc như vậy, nàng nhớ lại, một đêm kia,
ánh trăng như tuyết rơi đầy đất, nàng cũng từng cùng hắn tới nơi này,
còn ngồi suốt một đêm.
Đinh triệt… Đinh Triệt… Đinh Triệt…
Sao chàng có thể lại trong lúc mặt trời đã mọc, mọi sự đều qua, bỏ ta mà đi? Tại sao? Tại sao chúng ta đều còn sống khỏe mạnh, không chút bị
thương, lại để tất cả đau đớn và cái chết mình ngươi chịu đựng?
Không được, không được! Ông trời ơi, không thể như thế này!
Trong gió bắc thét gào, Tiểu Ngư đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề rơi xuống ngay những vệt máu đen trên nền đá.