Một lần nữa mở mắt, Tiểu Ngư trong đầu còn rơi rớt lại cảnh giác lúc
trước lập tức bản năng quan sát khắp phòng, liếc mắt liền thấy một thân
hình đứng trước cửa sổ, vội nhanh chóng ngẩng đầu, quát: “Ai?!”
“Là ta, Tiểu Ngư, con tốt hơn chưa?” Người trước cửa sổ quay lại, qua trước bàn móc hỏa chiết tử ra châm đèn lên rồi mới bước tới, rất tự nhiên sờ
sờ trán nàng, ôn nhu nói: “Đầu còn đau không?”
“Cha?” Tiểu Ngư nghi hoặc ngồi vững: “Cha vẫn luôn ở đây sao?”
“Sau khi trở về cha thấy mọi người bảo con khó chịu, liền vẫn ở đây.” Phạm
Thông vén tóc mái có chút hỗn loạn của nàng, từ ái hỏi: “Giờ con tốt hơn chưa?”
“Uhm.. Con không sao.” Tiểu Ngư hơi hoảng hốt nói, lẽ nào trước đó thấy Đinh Triệt nhìn mình đầy cảm xúc, là nằm mơ sao?
Hẳn là mơ, tên kia sao có thể nhìn mình như vậy chứ?! Tiểu Ngư nhanh chóng
phản bác lại nghi hoặc của mình, nhưng cảnh ban ngày cứ tự động hiển
hiện trong đầu nàng, hắn cầm lấy tay nàng..
“Có phải khó chịu chỗ
nào không?” Thấy nàng ngẩn người, Phạm Thông nhất thời hoảng hốt, vội
đứng dậy, “Cha đi tìm Nhạc tiên sinh.”
“Cha!” Tiểu Ngư vội kéo hắn lại, cúi đầu che giấu xấu hổ trên mặt, tùy tiện bịa một câu nói dối: “Chỉ là con chưa ngủ đủ thôi.”
“Vậy con ngủ nữa đi. Khi nào dậy gọi một tiếng là được. Phòng bếp đang hầm
tổ yến, tỉnh lại là có thể ăn ngay.” Nói xong, Phạm Thông liền đỡ nàng
nằm xuống.
“Không được, giờ con không muốn ngủ, con dậy rửa mặt
chút là được rồi.” Tiểu Ngư vội lắc đầu, lại nhíu mày: “Cha, cha mua tổ
yến làm gì, con đâu có bệnh, chỉ là uống rượu hơi nhiều, rất bình
thường.”
“Ai nói chỉ là uống rượu nhiều, Nhạc tiên sinh rõ ràng
nói con mất nhiều tâm sức mới có thể đau đầu.” Phạm Thông kiên quyết
không để con gái đứng dậy, hổ thẹn nói: “Toàn do cha vô dụng, để cho con tuổi còn nhỏ đã phải gánh nặng cả gia đình, cha không phải người cha
tốt.”
“Đang yên đang lành nói chuyện này để làm gì? Không phải
hiện giờ tìm thấy mẹ rồi sao?” Nhớ tới Diệp Chỉ Yến, nhìn lão cha bộ
dáng thất thần, Tiểu Ngư có chút không đành lòng, nhẹ nhàng nói: “Cha,
hiện giờ mẹ đã có nơi chốn, cha cũng nên vì mình suy nghĩ.”
“Ta.. Ta suy nghĩ cái gì…” Phạm Thông bỗng nhiên hoảng lên, ánh mắt né tránh.
“Cha, sao cha trông có vẻ kỳ lạ thế?” Tiểu Ngư nghi hoặc trừng mắt. Nàng chỉ
thuận miệng nói một câu, sao lão cha phản ứng mạnh như vậy chứ? Không
phải là hắn có mùa xuân thứ hai rồi chứ? “Lẽ nào cha thích ai à?”
“Không có không có… Ta nào có thích ai chứ?!” Phạm Thông mặt đỏ lên, buông nàng ra.
“Thật sự không có?” Bỗng cảnh tượng ngày đó dạo chợ đêm cùng Đinh Triệt nàng
từng nhìn thấy lướt qua trong lòng, nhất là một tiếng “Phạm đại ca” kia. Tiểu Ngư đảo mắt, cười hì hì: “Cha, con muốn ăn một chén mì vằn thắn ở
chợ đêm đầu phố Đông. Cha giúp con đi mua một chén nhé.”
“A?!!”
Lần này, Phạm Thông kinh hãi nhảy dựng lên, thoáng chốc rời khỏi mép
giường, quẫn bách giật mình nhìn Tiểu Ngư: “Con.. con…”
“Quả nhiên là Tây Thi vằn thắn kia. Cha à, cha giấu chúng con kỹ quá rồi đó!” Tiểu Ngư rầm rì nói.
“Không.. Không phải… Tiểu Ngư, con đừng.. đừng hiểu lầm.. Cha… Ta… Chúng ta
không phải… Không như con nghĩ vậy đâu!!” Phạm Thông nhất thời căng
thẳng.
“Nói cũng lắp bắp thế này, bảo không có vấn đề, ai tin?”
Tiểu Ngư nhịn không được nữa, phá lên cười, vừa cười vừa chỉ vào Phạm
Thông đang hận không thể chọc lỗ chui xuống đất: “Cha, cha cũng hơn ba
mươi rồi, sớm đã là nam tử hán đại trượng phu đường đường, thích thì
thích, có cái gì không dám thừa nhận? Lẽ nào cha sợ con và Đông Đông
trách cha?”
“Tỷ, cha sợ chúng ta trách cha cái gì?” Phạm Bạch Thái thấy trong phòng nổi đèn, liền bưng tổ yến lên, vừa lúc nghe thấy câu
cuối cùng.
“Tiểu Ngư!” Phạm Thông vô cùng quẫn bách kêu lên, giọng nói đầy vẻ cầu xin.
“Cha thích ai đó, sợ chúng ta không đồng ý.” Tiểu Ngư chẳng thèm để ý tới hắn.
Phạm Bạch Thái chớp mắt, nửa ngày mới tiêu hóa xong tin tức này, sau đó đột
nhiên quay về phía Phạm Thông nháy mắt: “Cha, thì ra cha và Nhị thúc
cũng không phải hòa thượng!”
Phì.. Tiểu Ngư vội đẩy tổ yến mới cầm lấy ra xa. A di đà Phật, may mà nàng còn chưa kip ăn, nếu không thì
Xuân Yến phải giặt chăn mất.
Đêm nay, tuy rằng Phạm Thông nói đi
nói lại hắn và đôi mẹ con đáng thương kia thực sự không có gì, chỉ giống như những người trước đây hắn từng giúp đỡ, thỉnh thoảng giúp người ta
ngăn cản lưu manh bắt nạt một chút mà thôi, nhưng vẫn trốn không thoát
sự ép hỏi “nghiêm khắc” của hai đứa con, từ đầu đến đuôi, một chi tiết
cũng không tha.
Sau đó, Tiểu Ngư lại một lần nữa cảm thán sự thần kỳ của số phận.
Tây Thi vằn thắn kia không ngờ lại chính là quả phụ trẻ tuổi chồng chết mà
khi nàng mới xuyên không, Phạm Thông cầm số tiền đáng lẽ mua gạo muối
cho cả nhà đi tài trợ. Hồi đó, quả phụ kia đã mang thai đứa con mồ côi.
Vốn chỉ là một chuyện bình thường với Phạm Thông, không ngờ hơn sáu năm
sau, Phạm Thông gặp lại họ lần nữa.
Vì hai mẹ con kia kiếm ăn
không dễ dàng, biết họ còn thường bị ức hiếp bắt nạt, vậy nên qua vài
lần giúp đỡ hai người liền có qua lại.
“Vậy đi, cha, không phải
con đã nói muốn mở tửu lâu sao? Để vị Cừu Cửu nương kia giúp chúng ta
đi. Chỉ cần bà ấy có thể qua được khảo nghiệm của con và Đông Đông, hơn
nữa cũng có tâm ý như cha, chúng con sẽ không phản đối bà ấy làm Nhị
nương.” Tiểu Ngư sảng khoái quyết định. “Dù sao mẹ đã không thể quay lại nữa, chúng con cũng mới nhận một muội muội, nếu lại tới một muội muội
nữa lại càng náo nhiệt!”
“Đúng vậy đúng vậy, cha, ngày mai mang chúng con đi gặp vị Cừu đại thẩm kia nhé.”
Thấy hai tỷ đệ kẻ xướng người họa, Phạm Thông thực sự cuống lên: “Tiểu Ngư,
xin hãy tin tưởng cha, Cừu gia muội tử thực sự không có gì với cha hết,
chúng ta thực sự không có gì cả.”
Hắn mới tìm được mẹ ruột của
Tiểu Ngư và Đông Đông, cho dù phu thê không thể gương vỡ lại lành, nhưng hắn cũng không thể nào tìm nữ nhân thứ hai nhanh như vậy được.
“Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thực, cứ định như vậy đi, ngày mai đi gặp
người trước.” Tiểu Ngư cố ý nói, sau đó đánh mắt cho Phạm Bạch Thái: “Ta muốn thay quần áo, Đông Đông, đưa cha ra ngoài đi!”
“Vâng!” Phạm Bạch Thái cười ha ha đẩy Phạm Thông vẫn đang không ngừng thanh minh ra ngoài.
Trong phòng, Tiểu Ngư cười gập thắt lưng. Ây dà, cặp sinh đôi nhà nàng quả
thật rất hài hước, một người buồn bực nhiều năm, rắm cũng không đánh
được một cái, thoáng chốc đã xoay chuyển, hoa đào nở liên tục thế này!
Tuy Tiểu Ngư cố ý nói ngày hôm sau sẽ đi gặp Cửu Cửu nương biệt danh Tây
Thi vằn thắn kia, cùng với đứa con mồ côi của bà ta, có điều muốn từ bỏ
Bách Linh các cũng phải có rất nhiều điều cần tính, chỉ riêng công việc
cần bàn bạc với Liễu Viên Thanh và La Đản cũng đã mất cả ngày trời, mới
có thể quyết định phương hướng chính.
Đến chiều, Lô phủ lại phái
người tới đón hai tỷ đệ đến chơi, ăn tối trong phủ, đến khi cửa thành
sắp đóng mới có thể cáo từ về nhà, không thể dôi ra chút thời gian nào
để hỏi Phạm Thông, Phạm Thông vì vậy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sáng hôm
sau, hắn lại trở nên căng thẳng, dứt khoát sáng sớm đã bỏ ra ngoài,
khiến hai tỷ đệ cười muốn chết, không ngờ lão cha nhà mình đụng tới
chuyện cảm tình lại trở nên xấu hổ như vậy, thật không biết năm đó mẫu
thân làm thế nào mà gả cho hắn được.
Có điều Phạm Thông đã ra
ngoài, chợ đêm đến tối mới bày hàng, hai tỷ đệ muốn tìm Cừu Cửu nương
kia cũng không được, Tiểu Ngư liền bảo Phạm Bạch Thái yên tâm ở nhà học
bài, còn nàng thì một mình vào thành xem có mặt tiền cửa hàng nào thích
hợp mở quán hay không.
Cứ dạo như vậy, một ngày trôi qua, về nhà
ăn uống sum vầy, nói chuyện phiếm, ngủ, sinh hoạt bình tĩnh mà yên ổn,
chỉ ngoài việc trong lòng nàng tựa hồ luôn cất giấu chút cảm xúc hoảng
hốt, không giống như xưa rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai ngày, hắn vẫn không xuất hiện, mà ánh mắt ngày đó, rốt cuộc là thật hay là tưởng tượng?
Tiểu Ngư coi như mình trở thành đà điểu giấu đầu trong cát, cố chấp không chịu suy nghĩ kỹ nội tâm chính mình.