“Đừng chạy, cẩn thận bị người ta thấy.” Sau một lúc đuổi chạy vui vẻ, thấy bốn phía đã có bóng người, Đinh Triệt vội nhắc nhở.
Tiểu Ngư cười ngừng lại, tiện tay sửa sang lại mái tóc rối bung của mình, nhìn những người dân dậy sớm phía trước, hơi hối hận hôm qua ra cửa quá tùy tiện, chẳng mang theo một cây trâm búi tóc, giờ trời đã sáng, nếu cứ đi về thế này, nhất định sẽ khiến không ít người chú ý.
Đinh Triệt thấy nàng bưng tóc nhìn quanh, liền tiện tay bẻ một cành cây nhỏ, không biết lấy ở đâu ra một con dao con, xoẹt xoẹt gọt sạch vỏ, làm thành một cây trâm đơn giản đưa cho nàng.
“Ồ, cậu có thể làm cả cái này được à?” Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, tiện tay quấn một búi tóc, cố định lại mái tóc, chỉ chừa lại một lọn thả ở trước ngực, biểu trưng cho thân phận thiếu nữ.
“Chỉ là gọt vỏ cành cây mà thôi, có gì mà không thể?” Đinh Triệt thản nhiên cười, trong lòng lại hiện lên hình ảnh đã từ rất lâu rồi: có một người từng ở trên thuyền len lén khắc tượng một ai đó, mặc dù chỉ có những đường nét sơ sơ thôi nhưng trông vẫn rất sống động, mặc dù hắn không giỏi khắc như người ta, nhưng vẽ thì nhất định là tốt hơn.
Tiểu Ngư không biết suy nghĩ của hắn, cười nói: “Đản Nhi cũng biết khắc, khi tôi mười tuổi, cậu ta từng tặng cho tôi một con cún bằng gỗ rất đáng yêu.”
“Ồ, thật sao?” Đinh Triệt mỉm cười, ý cười không chạm tới đáy mắt.
“Được rồi, hôm qua cậu kể những chuyện đó, rất nhiều đều là bịa đúng không?” Tiểu Ngư không chú ý tới biểu hiện của hắn.
“Đương nhiên không phải rồi.” Đinh Triệt mỉm cười, lúc này khóe môi đã cong lên, lại bồi thêm một câu: “Coi như có thế thật, ta cũng sẽ không thừa nhận.”
“Thật vô lại.” Tiểu Ngư cười lớn.
“Nếu như ngươi muốn biết những chuyện đó có thật hay không, sau này có thể đi theo ta xem là biết ngay.” Đinh Triệt như lơ đãng nói.
“Ầy.. Tôi nào có thời gian?..” Tiểu Ngư cường điệu thở dài. “Cậu cũng biết nhà tôi có ông bố tốt bụng chẳng trông cậy gì vào được. Tôi còn phải nuôi gia đình chứ. Thời gian này tôi còn muốn mở quán cơm hoặc tửu lâu gì đó nữa.”
“Ừ.” Tiểu Ngư gật đầu. “Cậu cũng biết gánh hát làm ăn không dễ dàng. Tôi tính từ từ ngãng ra, để cho người của rạp hát khác cũng có thể đến học, như vậy người ta sẽ không luôn chú mục vào Bách Linh các chúng tôi nữa. Giờ đã không còn Tang gia, nhưng ai biết được sau này sẽ còn có Tang gia thứ hai thứ ba nào khác xuất hiện hay không? Chỉ cần có lợi ích dụ dỗ, thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, tôi thật sự không muốn mệt mỏi ứng phó.”
“Tiểu hoàng đế kia không phải đã hạ thánh chỉ sao? Tất cả mọi người giờ đều nói Bách Linh các là Hoàng đế tự mình hạ chỉ, ai còn dám ăn gan báo đến chọc giận làm phiền các ngươi?” Đinh Triệt cười nói.
“Đừng nói cái gì mà tự hạ chỉ gì gì đó nữa, cậu không nói còn đỡ, nói đến tôi lại thấy bực!” Tiểu Ngư bực bội kể lại nội dung thánh chỉ kia cho hắn nghe. Kỳ thực nàng cũng hiểu trong thánh chỉ Triệu Trinh không ban cho Bách Linh các cái gì, chủ yếu bởi vì địa vị của Bách Linh Các quá thấp kém. Làm Hoàng đế cũng có nguyên tắc của hoàng đế, huống chi hắn còn chưa được xem nhà mình diễn, đâu biết được là có hay hay không. Không có gì thưởng cũng là bình thường.
“Đừng nóng. Sau này nhất định hắn còn có thể đến nữa, khi đó ngươi lừa hắn gì đó là được rồi.”
“Ha. Tôi nghĩ thế này, đòi hắn ta ban cho một tấm biển tự tay đề chữ, như vậy khắp kinh thành sẽ hát kịch của chúng tôi, mọi người cũng sẽ cam tâm tình nguyện đến rạp hát của tôi.”
Không ngờ cả hai lại nghĩ giống nhau, hai người nhìn nhau, không khỏi cùng cười.
Hai người im lặng đi một hồi, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn về phía ánh bình minh càng lúc càng rực rỡ, đơn giản đứng lại cùng ngắm, cùng đợi mặt trời nhô lên.
Từ khi xuyên không đến đây, Tiểu Ngư hầu như đều thức dậy rất sớm, cảnh mặt trời mọc cũng thường xuyên nhìn thấy, vì vậy, khi vầng mặt trời đỏ rực bứt ra khỏi chân trời, nàng cũng chẳng mấy kinh ngạc, xem xong quay đầu tiếp tục đi.
“Cảnh mặt trời mọc ở kinh thành này thực ra cũng chẳng có gì đặc sắc. Ngươi có từng đi qua Hoàng Sơn?” Đinh Triệt đột nhiên hỏi.
Tiểu Ngư lắc đầu, kiếp trước nàng từng đến Thái Sơn, Hành Sơn và Hoa Sơn, nhưng chưa từng đến Hoàng Sơn, còn kiếp này lại càng không thể, lúc nào cũng vội chuyện kiếm tiền nuôi gia đình, nào có thời gian rảnh?!
“Đó là một nơi rất đẹp, ngay ở Hấp Châu phía đông Giang Nam.” Nhắc tới Hoàng Sơn, Đinh Triệt nhất thời trở nên hưng phấn, “Nơi đó phong cảnh rất đẹp, những đỉnh núi mỏm đá trùng trùng điệp điệp hình dáng lạ kỳ, quanh năm bốn mùa đều có mây mù bao phủ, khi mặt trời mọc, biển mây mênh mông đều được nhuộm trong ánh sáng, hào quang thành dòng chảy lượn lờ, quả thực đẹp vô cùng, ngươi thật sự nên đến đó xem.”
Tiểu Ngư hơi mỉm cười, vẻ mặt say sưa, kỳ thực, nàng dù chưa từng đến Hoàng Sơn, nhưng kiếp trước thông tin phát triển, nàng từng xem vài clip phong cảnh Hoàng Sơn trên mạng, dĩ nhiên biết đó là một nơi vô cùng đẹp đẽ. Hiện giờ Đinh Triệt nói vậy, nàng thật đúng là có chút động lòng, muốn đến đó xem một lần.
“Nếu có dịp, ta đưa ngươi đến đó nhé.” Đinh Triệt nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, nhịn không được mời mọc.
“Được.” Tiểu Ngư thoải mái nói, rồi lại cúi đầu cười.
Đi được một đoạn, Đinh Triệt đột nhiên nói: “Ngươi vừa nói muốn mở tửu lâu, nhưng một mình ngươi sao kham được nhiều như vậy?”
Tiểu Ngư cười: “Dĩ nhiên là phải mời người, có điều tôi sẽ không mở tửu lâu lớn, chỉ là một cửa hàng chừng hai tầng hai gian thôi, có lẽ mời bốn năm hầu bàn là đủ. Về phần nhà bếp, nhà tôi có một người hầu tên Xuân Yến, cô ấy rất khỏe lại nấu ăn ngon, có thể giúp tôi, sau đó tôi sẽ tìm hai vị sư phụ làm chưởng quầy, cái khác thì để cha tôi và La Đản giúp là đủ rồi.”
“Vậy cũng cần không ít tiền vốn đúng không?” Đinh Triệt ngẫm nghĩ.
“Giai đoạn đầu dĩ nhiên là phải đầu tư, có điều tôi tin nhất định có thể làm tốt.”
Những năm gần đây, bận thì bận nhưng nàng vẫn giữ thói quen xuống bếp nấu ăn, thỉnh thoảng lại nhờ vào ký ức, nghiên cứu chế tạo một vài món khác biệt mới lạ so với thời đại này, chờ mấy ngày nữa tìm được nơi thích hợp, lại đem công thức những món này viết lại, hơn nữa có sách lược kinh doanh tốt, tin rằng một khi đưa ra, phản ứng tuyệt đối sẽ không quá kém.
“Nếu ngươi đã tự tin như thế, vậy thì để ta nhập cổ phần được chứ?” Đinh Triệt đảo tròng mắt, cười nói.
“Cậu có tiền hả?” Tiểu Ngư cười mà như không nhìn hắn. “Tôi nói là tiền thực sự của cậu ấy, chứ không phải là tiền quân tử đâu nhé.”
Cái từ “quân tử” này, đương nhiên từ câu “quân tử leo xà nhà” rồi.
(Quân tử leo xà nhà, nghĩa là đầu trộm đuôi cướp; từ câu chuyện đời Hán, trong nhà Trần Thực ban đêm có một tên ăn trộm nấp ở trên xà nhà, TrầnThực kêu hắn là ‘ quân tử trên xà nhà’)
“Ngươi khinh thường tiền quân tử đó sao?” Đinh Triệt sờ sờ mũi, cũng không tức giận.
Tiểu Ngư suy nghĩ, nói: “Không phải khinh thường, chỉ là không muốn dùng tiền đó thôi. Tôi tin cậu nếu không điều tra trước thì nhất định sẽ không ra tay. Tiền tài cướp được cũng không phải vì thỏa mãn sự tham lam của mình. Chỉ là tôi nghĩ, lời đồn thổi không nhất định có thể tin. Con người tốt hay xấu, thiện hay ác không phải dễ dàng nhận định. Có tiền không nhất định là người xấu, kẻ nghèo không nhất định là người tốt. Cậu cho rằng cướp của người giàu chia cho dân nghèo là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng không chừng lại là đả kích người chăm chỉ, dung túng kẻ lười nhác.”
“Chỉ giáo cho?” Đinh Triệt thích thú nói.
“Rất đơn giản, ví dụ như sau này tôi làm ăn tấn tới, có nhiều tiền, kiêu căng ngạo mạn, nhưng cậu không nhận ra tôi, chỉ nghe người ta đố kỵ mà phỉ báng như vậy, liệu có thể cho rằng tiền của tôi là không sạch sẽ, nhất định là do bóc lột người nghèo mà có được? Lại ví dụ nữa, cậu xem ở chỗ bên cạnh cái cống kia có một gã ăn mày, trông rất đáng thương, áo cơm không có, không người thân thích, liền cho hắn tiền ăn cơm. Nhưng có nghĩ rằng hắn vì sao mà trở thành ăn mày? Nói không chừng hắn được tiền liền nướng vào sòng bạc, chỉ cần đổi một bộ y phục mà lại thoải mái không cần làm việc vẫn có tiền xài? Nếu như vậy, lòng hảo tâm liền biến thành chuyện xấu.”
“Ngươi yên tâm, dù cho ngươi làm ăn nhiều tiền hơn nữa, ta nhất định cũng sẽ không trộm của ngươi.” Đinh Triệt nói đùa, trong mắt lại lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Nếu cậu không muốn nghe thì tôi không nói nữa!” Tiểu Ngư nhún vai.
“Đừng, ta không có ý đó, ngươi nói cũng có đạo lý nhất định, chỉ là trước đây ta chưa từng nghĩ như vậy. Khi tuyển chọn dê béo, ngoài nghe người ta nói, còn nhiều nữa là bản thân quan sát, tự mình quyết định, giờ nhớ lại, xác thực khó tránh khỏi có thành kiến hay hiểu lầm.” Đinh Triệt vội nói, vô cùng thành khẩn nhìn Tiểu Ngư, “Những đạo lý này ngay cả sư phụ cũng chưa từng nói với ta, ta rất muốn nghe, ngươi nói tiếp nữa đi!”
“Thật muốn nghe?” Tiểu Ngư nghiêng mắt liếc hắn.
“Thật sự đấy.” Đinh Triệt ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười có chút nịnh nọt trên mặt hắn thật sự trông đáng yêu vô cùng.
“Được rồi, tôi nói tiếp vậy.” Tiểu Ngư hơi chút thất thần, lập tức quay mặt đi, vừa đi vừa nói. “Khi còn nhỏ, cha tôi bất kể là ai, chỉ cần đóng vai đáng thương, đến nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy đều dốc hết sức mình ra hỗ trợ, chẳng cần biết đối phương có thật sự cần giúp hay không, hoặc là liệu có đáng để giúp? Kết quả người ta trước mặt gọi ông là đại hiệp, sau lưng thì nói ông là đồ ngu, thậm chí có kẻ được cha tôi giúp rất nhiều, nhưng quay lưng đi lại bắt nạt Đông Đông nhà chúng tôi. Cho nên tôi rất ghét cái loại giúp người bừa bãi chẳng phân thiện ác, càng khinh bỉ những kẻ không xứng đáng được giúp đỡ nhưng vẫn nhăn mặt than khổ than nghèo.”
“Vậy ý của ngươi là, để thuận theo tự nhiên, mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt không can thiệp sao?”
“Không, tôi chỉ nghĩ nếu đã muốn hành hiệp trượng nghĩa, lại muốn đảm bảo mình không giúp đỡ nhầm người, vậy nhất định là phải tốn rất nhiều thời gian công sức, lại rất khổ cực, chẳng phải người bình thường có thể làm được. Đương nhiên, nếu cậu thích, không ai có thể can thiệp. Có điều đối với tôi, tôi vẫn thích dùng hai bàn tay gây dựng nên cuộc sống của mình hơn.”
“Aiz.. Ngươi nói vậy, sau này ta cũng không dám dễ dàng ra tay nữa.” Đinh Triệt than thở, lập tức khổ não sờ sờ đầu. “Nhưng nói sau này không đi nữa cũng đơn giản, chỉ là đem tiền giúp người cũng khó như vậy, chẳng lẽ lại phải đem những thứ kia trả về? Nhiều như vậy, ta sớm đã quên thứ nào của nhà nào rồi.”
Tiểu Ngư buồn cười: “Cậu đừng vờ thương cảm, tôi không tin cậu thật sự đau đầu vậy đâu, nếu thực sự muốn tìm nơi cho tiền, quá dễ luôn, hai bờ sông nhiều người làm phu kéo thuyền, khuân vác, cậu cho mỗi người một chút, để họ và người nhà được ăn thêm mấy miếng thịt, không phải là một việc thiện rồi sao?”
“Ờ, cách này được đấy, hay là sau này ta lấy được gì đều giao cho ngươi nghĩ cách “trả lại cho dân” được không?” Đinh Triệt cười hì hì.
“Thôi xin, việc làm đại hiệp cực nhọc vì nước vì dân để cho mình cậu hưởng thụ đi, tôi không phải người tốt gì đó, cũng chẳng muốn làm người tốt. Gương người tốt cha già nhà tôi sờ sờ đó, chẳng lẽ không đủ để tôi rút ra bài học hay sao?” Nhớ tới người mẹ ruột của mình và Đông Đông, cảm xúc trong lòng Tiểu Ngư đột ngột hạ xuống.
“Cái gì mà vì nước vì dân, ta chỉ là tâm huyết dâng trào thuận tay làm việc thôi, đâu có chí hướng to lớn như vậy?” Đinh Triệt mẫn cảm chú ý thấy khóe miệng nàng nhíu lại, không khỏi nhẹ giọng: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chúng ta nhanh trở về thôi, mọi người ở nhà thấy tôi một đêm không về, có lẽ đang lo lắng cuống cuồng rồi cũng nên.” Tiểu Ngư miễn cưỡng cười cười, bước chân nhanh hơn.
Đinh Triệt mơ hồ đoán được cảm xúc của nàng có liên quan đến điều gì, liền không hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng tiếp tục sóng vai đi bên cạnh nàng.