Sự đời xảy ra có đôi khi luôn ngoài dự
đoán của mọi người. Sau khi Tiểu Ngư tẩy bỏ dịch dung đơn giản cho Phạm
Bạch Thái để cho nó tự về nhà trước, rồi một mình đến Bách Linh các đón Ngô Ngôn Chi, liền phát hiện ngõa tứ Tuần gia hôm nay rất kỳ lạ, hình
như mọi người đều vào trong cả, ở cửa ngõa tứ hầu như không một bóng
người, mấy rạp hát gần cửa cũng vô cùng quạnh quẽ.
“Đông gia!” Tiểu Ngư đang nghi hoặc, đứa
cháu của Nghiêm lão tiên sinh Nghiêm Tiểu An đã vội vàng hoang mang chạy ra: “Mau mau mau…”
“Tiểu An, đừng vội vàng, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”
“Thánh.. Thánh chỉ tới…” Nghiêm Tiểu An kích động hầu như không nói được ra lời, chỉ cố hết sức chỉ vào bên trong.
Hả?.. Tiểu Ngư ngẩn ra, nhanh chóng đi
vào, đã thấy bên trong ngõa tứ, lối đi vào rạp hát đã sớm bị đám đông
vây chật như nêm cối.
“Đông gia của chúng ta đã về, nhường một
chút! Mau nhường đường một chút!” Tiểu An chạy chậm sát sau nàng cũng
khôi phục lại ngôn ngữ, lớn tiếng hưng phấn hô to.
Rì rầm.. Soạt!
Đám đông phía trước nhất tề quay đầu lại, sau đó vô cùng ăn ý cố gắng tách ra thành một con đường nhỏ chỉ đủ cho
một người đi lọt, ngay cả Tiểu Ngư to gan lớn mật, nhưng bị mấy trăm mấy nghìn đôi mắt cùng nhìn chằm chằm như thế, cũng không khỏi có chút run
rẩy, vội vàng bước chân nhanh hơn.
Khác với lúc bước vào phải chen chúc, khi sắp tới gần Bách Linh các thật ra lại có một khoảng rộng, mọi người tự
giác giữ khoảng cách với phía trước, những người tới sớm đều lánh vào
những rạp hát hai bên, cơ hồ người người chen nhau đứng cùng một chỗ.
Những quán nhỏ bình thường vẫn bày bán hai bên cũng đã rút lui hết vào
góc, trước cửa Bách Linh các lúc này đang có một đám người quỳ thành
hàng lối chỉnh tề. Phía trước bày một cái hương án lớn, phía sau hương
án có tám người đang đứng, một người là thái giám đang tuyên đọc thánh
chỉ, hai tiểu thái giám cầm mũ quan quan phục, bốn người thị vệ uy vũ.
Tiểu Ngư vừa bước tới gần, chợt nghe thái giám kia kéo dài giọng nói đọc ra hai chữ cuối cùng: “Khâm thử!” Sau đó ánh mắt thoáng nhìn tới Tiểu Ngư còn đang đứng cách đó chừng hơn mười
mét.
Tiểu Ngư lập tức quỳ xuống tại chỗ, theo mọi người phía trước lạy ba cái, cùng hô to: “Vạn tuế.. Vạn tuế.. Vạn vạn tuế!”
Đây không phải là nàng vội vàng muốn bày
tỏ sùng bái với hoàng quyền, mà hiện tại dân chúng có thể trốn vào nhà
cửa hai bên đã sớm trốn. Trốn không được thì đều tự động chen nhau ở
phía ngoài thành một giới tuyến vô hình, thật sự là trong vòng chu vi
mười mét cũng chỉ có một mình nàng, chẳng lẽ nàng có thể không quỳ gối
theo hay sao? Trừ khi nàng có lá gan to bằng trời.
Hô xong, chỉ thấy một người thấp bé đứng
trước nhất dẫn đầu đứng dậy, cung kính nhận thánh chỉ, chính là nghĩa
huynh mới nhận của Tiểu Ngư, Ngô Ngôn Chi.
Nếu tiếp chỉ là Ngô Ngôn Chi, như vậy
thánh chỉ có thể là nhằm vào hắn, không ngờ vận may của đại ca nhanh như vậy đã tới rồi! Tiểu Ngư trong lòng kích động, vội bước nhanh tới gọi
một tiếng Đại ca, sau đó thi lễ với thái giám kia, đang muốn cười tiếp
đón, thái giám kia lại the thé giọng hô: “Đông gia Bách Linh các Diệp
Như Quân tiếp chỉ!”
Ủa.. Nàng cũng có phần?
Mọi người lập tức úp sấp xuống lần nữa,
Tiểu Ngư cũng quỳ xuống, trong lòng có chút vui mừng. Ha ha, Bách Linh
các cũng có thưởng sao? Hoàng đế này thật là người tốt.
Chỉ thấy thái giám kia lấy từ tay thị vệ
bên cạnh một đạo thánh chỉ, cũng không yêu cầu Tiểu Ngư tháo mặt nạ, chỉ dùng cái giọng cao chót vót đọc lên.
Tiểu Ngư vểnh tai nghe nửa ngày, thánh
chỉ dùng từ ngữ chau chuốt hoa mĩ, thành thật mà nói có mấy từ Tiểu Ngư
nghe không hiểu, có điều phàm là người có tai thì đều hiểu được nội dung đại ý của thánh chỉ. Tổng kết lại chỉ có hai câu: Một là, pháp luật
triều đình lập ra chính là vì giữ gìn lợi ích của toàn thể quần chúng
nhân dân, mặc kệ là ai cũng không thể trái với điều này. Thứ hai, triều
đình đã điều tra rõ ân oán giữa Bách Linh các và Tang gia, xác thực Tang là trước phái người phóng hỏa, sau đó lại vu cáo hãm hại, mua chuộc
quan phủ ý đồ một tay che trời, tội ác chồng chất, nhất định phải nghiêm trị. Mong rằng con dân trong thiên hạ sau này đều có thể tuân theo giữ
gìn luật pháp, an phận thủ thường.
Sau đó, khi Tiểu Ngư đang vui vẻ chờ câu thứ ba thì, thái giám lại cao giọng nói một câu: “Khâm thử!”
Không thể nào, như vậy là xong sao? Không có vàng bạc châu báu tơ lụa gì gì ban thưởng? Tiểu Ngư vừa ngạc nhiên
dập đầu tạ ơn, vừa nhịn không được oán thầm trong lòng. Có điều bản thân nàng cũng biết Bách Linh các chẳng qua chỉ là một gánh hát, cũng không
có cống hiến gì cho triều đình, các vị phía trên cũng chẳng có lý do ban thưởng nàng, nghĩ vậy tâm lý cân bằng lại, vội cười “cung kính” mời vị
thái giám tuyên chỉ kia vào trong uống trà. Vị thái giám kia cười tủm
tỉm đồng ý, vào trong ngồi xuống, ý tứ ý tứ nhấp chút trà, sau đó đút
vào áo ngực hai thỏi bạc, vừa lòng oai phong rời khỏi.
Hắn vừa đi, Tiểu Ngư liền nhanh chóng hỏi nội dung thánh chỉ của Ngô Ngôn Chi, thì ra là đặc biệt đề bạt hắn làm
một Huyện lệnh bát phẩm, có quan chức, nắm thực quyền, chỉ là ngày mai
sau khi đến Bộ Lại báo danh, nhất định phải lập tức ra ngoài đến một thị trấn nhỏ ở đất Thục nhậm chức.
“Sao gấp như vậy chứ? Lại còn xa thế
nữa.” Tiểu Ngư có chút bất mãn tiểu hoàng đế kia, sao không thưởng vùng
nào và chức quan nào tốt một chút chứ!
Ngô Ngôn Chi thì vô cùng vừa lòng, cả
người hăng hái, ngay cả cái đầu như cũng cao thêm không ít, thậm chí
gương mặt ngăm đen dường như cũng phát ra ánh sáng: “Vừa rồi vị công
công kia lộ ra cho ta một ít, nói vì Huyện lệnh nơi đó một thời gian
trước đột nhiên bệnh nặng mà chết, cần gấp có người thay thế nên giờ mới phải vội một chút.”
Thấy Tiểu Ngư ngoài mừng cho hắn còn có
chút mất hứng, hắn lại tâm tình rất tốt khuyên Tiểu Ngư thông suốt, nói
về sau có thể thường xuyên viết thư, cũng nói trải qua chuyện này, kinh
thành hẳn là sẽ không lại có người dám đến trêu chọc Bách Linh các nữa,
bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đến thị trấn thăm hắn.
Mười năm gian khổ học tập, hai lần thi cử thất bại, chớp mắt ân huệ từ trên trời rơi xuống, từ tú tài thăng thành mệnh quan triều đình, từ nay có thể thực hiện mong muốn cả đời mình, vì dân làm chủ giải oan.. Những điều vui sướng này, ngay cả tính tình Ngô
Ngôn Chi có trấn định hơn nữa cũng khó có thể tự kiềm nén. Tiếp sau đó,
tâm tình của hắn vẫn ở trong tình trạng hưng phấn cao độ, một hồi nói
rằng phải đi chào hỏi mấy người bạn tốt cùng trường, một hồi lại nói
phải đi một chuyến về chùa Thiên Thanh, chốc lát, cả buổi tối đã kín mít lịch trình.
Tiểu Ngư vốn đang định đưa hắn về nhà
mình, nói cho hắn biết thân phận thực của mình, nhưng nghĩ lại, lúc này
không phải thời cơ thích hợp, liền tạm thời bỏ qua ý định này, hết sức
giúp hắn chuẩn bị việc đi nhậm chức, đồng thời, cũng chân thành vui thay cho hắn.
Hì hì, giờ nàng tốt xấu cũng coi như có
một người anh trai làm quan, về sau nếu ở kinh thành không làm ăn nổi
nữa, cùng lắm thì đi tìm nghĩa huynh này nương tựa, không cần phải lo
thiên hạ rộng lớn mà không có nơi nào đi.
Ban đêm, trong khi chuẩn bị hành trang,
còn xảy ra một chuyện rất khéo, quê của một vị am hiểu kỹ thuật giả
giọng trong các là Tương ca nhi lại chính là thị trấn nơi Ngô Ngôn Chi
sẽ đi nhậm chức, vì vậy Tương ca nhi chủ động yêu cầu đi theo Ngô Ngôn
Chi. Ngô Ngôn Chi ở Bách Linh các hai ngày coi như quen biết, cũng thật
sự thích tính tình lanh lợi của hắn, liền thương lượng với Tiểu Ngư,
Tiểu Ngư dĩ nhiên là không chút dị nghị, lập tức, Tương ca nhi liền trở
thành tùy tùng thân cận của Ngô Ngôn Chi.