Trong Bách Linh Các, Phi Yến đang dựa vào vai Hợp Đức khóc nức nở.
“Đông gia, tôi đã theo như ngài phân phó
cho Cung Hòa viết hết sự tình đã xảy ra và ấn dấu vân tay, đồng thời còn để những người khác làm chứng, mặt khác tôi cũng đã cho tạm dừng biểu
diễn sáng nay, nhưng vở diễn buổi chiều thì làm sao đây?” Vừa vào cửa,
Liễu Viên Thanh tiến lên đón.
“Được, ta đã biết.” Tiểu Ngư đi về phía mọi người. “Nghiêm tiên sinh, thân thể ngài thế nào?”
Nghiêm tiên sinh vội đứng dậy, cảm kích
nói: “Đông gia, tôi không sao, ngài yên tâm, bộ xương già này của tôi
còn sức lực, còn có thể gắng thêm tám mười năm nữa.”
Nói xong, lão ưỡn ngực, làm tư thế kéo đàn, chỉ là trong mắt lại giấu không được sự đau lòng.
“Ha ha…” Mọi người biết lão nhạc sư già
muốn bầu không khí căng thẳng dịu đi một chút, đều phối hợp bật cười,
chỉ là Cung Hòa còn đang co người ở đó, sự phản bội của hắn chung quy là sự thật, bởi vậy tiếng cười nhanh chóng lặng xuống. Mọi người đều nhìn
về phía Tiểu Ngư, chờ đợi sự an bài của nàng.
“Nếu Nghiêm tiên sinh không sao, vậy buổi diễn chiều vẫn tiến hành. Hợp Đức, chỗ ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Tiểu Ngư nhìn về phía Hợp Đức.
“Không vấn đề gì, chỉ là…” Hợp Đức gật nhẹ đầu, ánh mắt lại nhìn về phía tỷ tỷ.
Mọi người đã sớm được Liễu Viên Thanh
giải thích hai tỷ muội hôm nay muốn rời đi chỉ là diễn kịch, bởi vậy
nghe Hợp Đức nói muốn ở lại cũng không tỏ vẻ gì kinh ngạc.
“Được, về phần Phi Yến, hôm nay cứ nghỉ
ngơi cho tốt.” Hợp Đức không nói Tiểu Ngư cũng biết, với tính tình yếu
đuối nhu nhược của nàng ta, tràng đả kích không ngừng thế này không phải chỉ một chốc một lát là có thể khôi phục, liền quyết đoán ra lệnh. Đồng thời ánh mắt cũng lướt qua vài thiếu nữ khác trong ban, cuối cùng nhìn
một người học tập chăm chỉ siêng năng nhất trong đó, mỉm cười nói: “Họa
Mi, cô chuẩn bị một chút, buổi diễn chiều nay cô sẽ diễn vai Chức Nữ.”
“A.. Cám ơn Đông gia. Cám ơn Đông gia,
Họa Mi nhất định không phụ sự mong đợi của Đông gia.” Họa Mi thụ sủng
nhược kinh, vội vàng đứng dậy hành lễ, nghĩ đến cuối cùng có thể lên
đóng vai hoa đán mình từng ao ước, cảm động gần như bật khóc.
“Không cần cảm ơn ta, ta đã từng nói, ở
Bách Linh các, cơ hội đều ngang nhau, chỉ cần cố gắng nỗ lực và có thiên phú, ta đều cho mọi người cơ hội.” Tiểu Ngư gật đầu, ánh mắt chuyển tới Cung Hòa dưới sân khấu, hiện giờ đang co người lại, cố gắng muốn làm
cho bản thân trở thành vô hình.
“Đông gia, ngài xem, Cung nhạc sư nên xử
lý thế nào?” Liễu Viên Thanh tiến lên một bước, nhìn Cung Hòa, trong mắt có oán giận cũng có tiếc hận.
“Liễu trưởng ban, ta nhớ rõ lúc trước Cung Hòa là ông giới thiệu vào đúng không?” Tiểu Ngư hơi đăm chiêu nói.
Liễu Viên Thanh nhất thời sợ hãi cúi đầu nói: “Là tiểu nhân có mắt không tròng.”
“Ông không cần hiểu lầm, ta chỉ muốn nhắc nhở ông, sau này Bách Linh Các chúng ta nhận người, phải cẩn thận nhiều hơn, như loại người không có phẩm hạnh này, tuyệt đối không thể lại trà trộn vào, còn có..” Ánh mắt Tiểu Ngư quét qua mặt mỗi người, “Dù có
nhất thời bị lẫn lộn, mọi người cũng phải mở to mắt mỗi nơi mỗi lúc mà
quan sát, để tránh con sâu làm rầu nồi canh. Bách Linh Các cổ vũ mọi
người cố gắng tiến tới, cùng nhau cạnh tranh, không chứng tỏ ta cho phép hay dung túng những thủ đoạn đê tiện, lại càng không cho phép ăn cây
táo rào cây sung, hãm hại đồng nghiệp. Nếu không bị phát hiện ra cũng
thôi, nếu là bị phát hiện…”
Tiểu Ngư cố ý dừng ở đây một chút, đưa
mắt ra hiệu cho La Đản, sai hắn trực tiếp dùng ví dụ thực tế để cảnh
cáo: “Bẻ gãy hai ngón tay cái và ngón trỏ của hắn.”
Đúng là Nghiêm tiên sinh chỉ là sư phụ
giữa chừng của hắn, nhưng cũng là sư phụ, huống chi Nghiêm tiên sinh đối với đồ đệ này luôn đều dốc túi truyền dạy, cho tới giờ cũng chưa từng
giấu cái gì, nàng dù có tha thứ hắn bán đứng Bách Linh Các cũng không
thể tha thứ hắn hại Nghiêm tiên sinh.
La Đản không nói một lời, tiến lên túm lấy tay Cung Hòa.
“Không!!…Aaaa….!!!”
Cung Hòa vừa mới hoảng sợ ngẩng đầu, đang muốn hướng Tiểu Ngư cầu tình, răng rắc một tiếng, La Đản đã bẻ gãy hai
ngón tay của hắn. Cung Hòa da thịt yếu mềm, làm sao chịu được đau đớn
như thế, hơn nữa đối với nhạc sư mà nói, ngón tay quan trọng như tính
mạng vậy, lập tức vừa đau thân vừa đau lòng, mắt trợn lên, hôn mê bất
tỉnh.
“Hắt tỉnh, lại bẻ tiếp.” Giọng Tiểu Ngư
không chút cảm tình, nàng không có quyền giết người, cũng sẽ không coi
thường sinh mạng, nhưng không có nghĩa nàng sẽ nhân nhượng dung túng.
Cung Hòa nếu đã có gan quyết tâm hãm hại sư phụ giành chức nhạc sư chủ
đạo, như vậy nàng cũng có thể hủy bỏ ngón tay kiếm cơm của hắn.
Sớm có một Ưng vệ bưng nước ở bên cạnh, nghe vậy không chút khách khí hắt vào Cung Hòa trên mặt đất.
Cung Hòa từ từ tỉnh lại, nhìn lờ mờ qua
nước đọng trên mặt thấy Tiểu Ngư, còn chưa mở miệng, đột nhiên cảm thấy
tay kia lại truyền đến đau đớn thấu tim, nhất thời lại rú lên thảm
thiết, ngất đi lần nữa.
Dưới đài mọi người chứng kiến cảnh này,
vừa hả giận lại vừa kinh sợ, nhất thời mỗi người đều tự giác im bặt
không nói gì, Phi Yến thì sợ đến mức ngừng khóc, nhìn Cung Hòa chật vật
té trên đất, gương mặt lúc xanh lúc trắng không biết cảm thấy gì.
Chỉ là, lúc này ngoài Hợp Đức thì không ai để ý tới nàng, mà đều chìm ngập trong chấn động mà Tiểu Ngư vừa gây nên.
Mấy năm này, Đông gia tuy rằng thường là
thần long thấy đầu không thấy đuôi, ở bên ngoài thoạt nhìn khó gần gũi,
nhưng lấy lương tâm mà nói, ngoại trừ yêu cầu đối với mọi người nghiêm
khắc, thì phương diện truyền nghề không hề keo kiệt, phương tiện phúc
lợi cũng không hà khắc, thậm chí còn khắp nơi vì mọi người suy nghĩ,
thật sự là một chủ nhân tốt nhất. Hơn nữa nàng lại là nữ tử, lâu dần,
mọi người gần như đều quên Đông gia này năm đó làm thế nào đáp trả bọn
lưu manh du côn ức hiếp họ, coi như nàng là một nữ tử thần bí lại có
năng lực mà thôi. Cho đến nay chứng kiến Cung Hòa thê thảm như vậy, mọi
người mới đột nhiên bừng tỉnh nhớ ra, kỳ thật Ưng vệ vẫn bảo hộ bọn họ
thần bí khó lường, nhưng thật sự khiến người ta vừa kính lại sợ, hẳn là
vị Đông gia thân là nữ tử nhưng không lấy mặt thật gặp người này mới
đúng.
“Chờ hắn tỉnh lại thì đuổi đi, nói cho
hắn, niệm tình hắn trước kia từng cống hiến không ít cho gánh hát,
chuyện quá khứ chúng ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng mà, chỉ cần Bách
Linh Các ở kinh thành một ngày, hắn sẽ không được phép tiến vào kinh
thành một bước, nếu không lần sau sẽ không phải là bẻ ngón tay đơn giản
như vậy.”
Liễu Viên Thanh cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Việc khác ta cũng không nhiều lời, hy
vọng qua chuyện lần này, về sau mọi người đều phải cảnh giác, phải cẩn
thận, cũng an phận một chút, nếu muốn giở trò tốt nhất trước đó nghĩ xem có thể giấu diếm được ánh mắt mọi người, ánh mắt Ưng vệ hay không.
Đương nhiên, lời hôm qua ta nói vẫn có hiệu lực, nếu ai còn muốn rời đi, ta không phản đối, chỉ cần đề nghị trước một tháng, chờ Liễu trưởng ban sắp xếp xong người thay thế là được. Về phần Hợp Đức và Phi Yến, hôm
nay hai người rời đi tuy là đóng kịch, nhưng ta đã cho phép hai người về quê qua năm mới, sau này vai tiểu sinh và hoa đán bị trống, phải dựa
vào mọi người tự mình cố gắng giành được.” Tiểu Ngư lại khôi phục âm
điệu trước kia, không nhanh không chậm nói xong, quay qua Liễu Viên
Thanh: “Liễu trưởng ban, hai ngày này mọi người bị sợ hãi, hôm nay lại
là tết Trùng Cửu, về ăn uống, ông báo cho phòng bếp, dùng tiêu chuẩn tết Trung Thu ủy lạo mọi người, nhớ rõ chú ý đồ ăn an toàn. Mọi người nếu
không còn vấn đề gì nữa, vậy thì đi nghỉ ngơi chuẩn bị cho tốt buổi diễn chiều nay đi!”
Một hồi ân uy đều thi hành, không khí
trong ban nhất thời không giống như trước đó uể oải, vẻ mặt mỗi người
đều hiện rõ kính ý và hưng phấn, tỏ vẻ mình trung thành xong, đều tự tan đi.
Cung Hòa đi rồi, những nhạc sư khác liền có thêm cơ hội.
Hợp Đức và Phi Yến mấy tháng nữa cũng đi, những thiếu nữ khác ngày thường chỉ có thể nhìn mà ao ước liền có mục
tiêu cao để theo đuổi, lại có cam đoan của Tiểu Ngư, chỉ cần mọi người
không tùy tiện một mình ra ngoài đi loạn thì nhất định sẽ bảo đảm an
toàn, ai nấy ngược lại đều một lòng tìm cách làm sao để nâng cao kỹ nghệ của mình.
Sau đó sắp xếp một số việc, cũng ứng phó
Phạm Đại hỏi han xong, Tiểu Ngư bảo hắn và La Đản thay phiên nhau về nhà nghỉ ngơi trước, còn mình thì đến cuộc hẹn buổi trưa, chỉ kịp uống
miếng nước, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.