Trong thành Đông Kinh, đường phố người
qua lại như mắc cửi, đột nhiên vang lên một tiếng kêu cao vút thảm
thiết, chớp mắt đã bị mọi người xung quanh chú ý, chỉ thấy một người
trung niên mặc áo dài bằng lụa vừa thất kinh hô to, vừa quờ quạng lung
tung trên người, ý đồ muốn tìm được cái túi tiền vừa bị mất.
Những người đi đường nghe thấy tiếng kêu, phản ứng đầu tiên là dừng bước kiểm tra lại tiền của mình, xác định
chắc chắn là mình không bị trộm, lúc này mới mỗi người một lời nhìn
người trung niên kia xì xào, trong lời tuy đều nói đáng tiếc, lại không
mấy ai đáy mắt lộ ra thông cảm thật sự.
“Trời ơi, đồ trộm cắp giời đánh, tôi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, toàn bộ vốn liếng làm ăn của tôi!!” Người
trung niên không màng việc mình đang ở trước công chúng, thương tâm gào
khóc.
“Túi tiền của ông trông thế nào?” Trong đám người vây xem có người nghi hoặc hỏi.
Người trung niên nức nở tả lại túi tiền
của mình, không đợi ông ta nói xong, đám người đã cười vang ầm ĩ. Thấy
mình bị mất tiền mà người ta còn vui vẻ như vậy, người trung niên càng
đau lòng muốn chết, hô lớn ông trời rồi bắt đầu đấm ngực dậm chân, lại
nghe có người cười mắng: “Người này, sao lại có thể ngu ngốc như thế,
ngay cả túi tiền của mình có hay không cũng không biết, ông thế này, còn có thể buôn bán sao?”
“Đúng vậy, túi tiền của ông không phải còn yên lành ở trên thắt lưng kia à?”
Nghe người đi đường giễu cợt, người
trung niên theo bản năng cúi đầu, chỉ thấy phía đai lưng bên phải quả
nhiên đang treo cái túi tiền vừa bị mất của mình, vội kéo lên mở ra
nhìn, nhất thời ngây người: “Túi tiền này rõ ràng tôi cất trong túi
ngực, sao lại treo trên thắt lưng được? Vừa rồi.. vừa rồi tôi thật sự
không thấy mà…”
“Lại thấy ngu chưa, rõ ràng là ở đó, còn
nói thật sự không thấy. Ha ha ha ha, quả nhiên là một người ngốc..” Thấy ông ta nói năng lộn xộn, mọi người lại cười ầm lên.
Người trung niên mặt đỏ rực lên, bất chấp nghi hoặc túi tiền đang cất trong ngực tại sao lại tự chạy xuống thắt
lưng, vội dùng tay áo lung tung lau nước mắt, cất túi tiền vào ngực,
dùng một bàn tay cẩn thận che lại, vừa quẫn vừa mừng gạt đám người đi
ra.
“Thấy không, con làm không tệ chứ?”
Cách đám người không xa, trong con ngõ
hẹp, một tên ăn mày trẻ tuổi quay lưng về phía đường cái đắc ý nói với
lão ăn mày già ở trước mặt hắn đang gặm chân gà.
“Chỉ là đùa chọc một thương nhân ngu
ngốc, có cái gì hay mà khoe?” Lão già ăn mày chẳng thèm ngẩng đầu, tùy
tay chỉ một người đại hán trên đường, “Lấy túi tiền của hắn, sau đó khi
hắn phát hiện ra mất tiền thì để lại nguyên vẹn như cũ, ta sẽ đồng ý với yêu cầu của ngươi.”
Thiếu niên nhìn theo tay lão chỉ quay đầu lại, trên gương mặt nhọ nhem bị tóc rối tung lòa xòa che lấp, không ngờ lại có một đôi mắt sáng quắc. Nhưng ánh sáng trong mắt chợt lóe chợt
tắt, giống như ánh nến đột ngột bị dập tắt âm u không ánh sáng, lại trở
về tầm thường chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có phần ngây dại.
“Lời này là thật?” Thiếu niên nhìn thoáng đại hán đi qua đầu ngõ, hào quanh như ánh sáng đá quý rực rỡ lấp lánh trong đôi mắt.
“Vô nghĩa, ông già này khi nào thì nói
chuyện không giữ lời chứ? Cho ngươi thời gian một nén nhang, quá hạn
không tính.” Lão ăn mày cắn chân gà, phát ra tiếng nhai cành cạch.
Tên ăn mày trẻ tuổi hai chân luân chuyển, chớp mắt đã hòa vào đám đông trên đường, rất nhanh liền đuổi kịp đại
hán kia. Từ mười bước kéo gần thành năm nước, từ năm bước lại rút gần
thành hai bước. Lúc này, phía trước vừa lúc có một chiếc xe bình thường
lướt tới, người qua đường đều quay người né tránh, đại hán cũng không
ngoại lệ, tên ăn mày trẻ tuổi lại gần sát hai bước, đúng lúc thò tay ra, đại hán kia bỗng như phát hiện, mạnh quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn
hắn.
Tên ăn mày trẻ tuổi lập tức làm bộ như
không có việc gì đi lướt qua, trong lòng cũng nảy lên, thầm nghĩ, được
lắm, thì ra là một người luyện võ, khó trách lão già nói tốt như vậy,
hừ!
Thiếu niên lướt qua đại hán mấy bước, cố ý giả bộ như có hứng thú với sạp hàng bán gì đó bên cạnh, hơi dừng lại
một chút, lại một lần nữa tụt lại phía sau đại hán.
Lúc này đây, hắn không nóng lòng đuổi
kịp, mà xuyên qua đám đông cẩn thận chăm chú quan sát một hồi đại hán
đang đi lúc ẩn lúc hiện.
Đại hán kia trông rất to khỏe, đầu óc
cũng có chút nhanh nhạy, không buông lỏng cảnh giác, bước chân tựa hồ
như không có chuyện gì vẫn đi về phía trước, nhưng ánh mắt không ngừng
nhìn sang bên rõ ràng là đề phòng tên ăn mày trẻ tuổi lại phóng ra lần
nữa. Nhưng nếu nói hắn vì đề phòng túi tiền bị trộm, thì chỉ cần cất túi tiền đang đeo bên thắt lưng kia vào túi ngực cũng xong, cố tình hắn còn không thèm làm thế.
Dám kiêu ngạo ở trước mặt ông đây hả, tên ăn mày trẻ tuổi trong lòng thầm mắng một tiếng, đôi tròng mắt vừa
chuyển, thân ảnh không biết tại sao mà chớp lên, lại biến mất trên
đường.
Đại hán đi được mấy bước, đột nhiên cảm
giác tầm mắt phía sau biến mất vô tung, không khỏi có chút kinh ngạc,
nhịn không được quay đầu tìm kiếm, quả nhiên đã không thấy tên ăn mày
trẻ tuổi kia đâu nữa, lập tức cảm thấy không thú vị, lại một mình đi
tiếp.
Đi được một đoạn, đại hán đã đến nơi ngã
tư đường, nơi này người ngựa đông đúc, vừa qua khỏi ngã tư, đã thấy một
đám trẻ con đang hò reo vui vẻ mang theo chậu hoa cúc chạy thẳng đến.
Đám trẻ này lớn nhỏ không đồng đều nhưng lại rất đông, mỗi đứa ôm trong
lòng một chậu hoa cúc vừa cao vừa tươi tốt, tiến tới với khí thế rầm rộ, rất nhiều người đi đường đều tránh né nhưng vài người vẫn bị mấy nhóc
trẻ con nghịch ngợm cố ý đụng phải một chút, đại hán chính là một trong
số đó.
Nhưng đám trẻ vừa đi qua, đại hán lập tức cảm thấy không đúng, giơ tay sờ, túi tiền trên thắt lưng quả nhiên đã
không thấy. Đại hán vội xoay người đuổi theo đám trẻ đã vòng qua góc
đường bên kia, chỉ thấy gương mặt đứa nào cũng hồn nhiên ngây thơ, duy
chỉ có bên cạnh đặt một chậu cúc vàng vô chủ, cánh hoa dài nhỏ dày đặc
mà rực rỡ, giống như một khuôn mặt đang cười lớn châm chọc khinh thường hắn.
“Tiểu tặc đáng chết!” Đại hán phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, nhưng không giống như người trung niên lúc trước bối rối hô to, mà đôi mắt sáng rực hữu thần như chuông đồng đảo qua bốn phía, ý đồ tìm ra tên trộm giảo hoạt kia. Thế nhưng bốn phía người đông nhốn
nháo, làm sao có bóng dáng của kẻ đáng nghi nào chứ?
Đại hán đứng lặng một hồi, tự giễu lắc
đầu, thở dài, rốt cuộc tự nhận mình xui xẻo, vẫn là đi đến nơi mình sớm
định đến, chỉ là túi tiền đã mất, có bất đắc dĩ nữa cũng là phí công,
đối với những người đi xung quanh cũng không còn cảnh giác như trước
nữa.
Nhưng đi được vài bước, đại hán đột nhiên cảm thấy thắt lưng nặng một chút, cúi đầu nhìn, da mặt lập tức từ màu
xanh chuyển thành đỏ, lại từ đỏ chuyển thành trắng. Nhìn quanh bốn phía
lần nữa, người cưỡi ngựa vẫn cưỡi ngựa, mua hàng vẫn mua hàng, vẫy quạt
vẫn vẫy quạt, đeo sọt trúc vẫn đeo sọt trúc, vẫn như cũ không thấy có gì lạ.
Mở túi tiền vừa đánh mất ra, chỉ thấy
trong túi đầy tiền đồng rõ ràng có thêm một nén bạc xa lạ, đại hán khóe
miệng run rẩy hai cái, hùng tâm tráng chí hừng hực quyết tâm tạo dựng
một hồi nghiệp lớn ở kinh thành bỗng chốc bị một chậu nước lạnh không
tiếng động mà dập tắt.
Đại hán im lặng ngửa mặt lên trời thở dài nửa ngày, sau đó bỗng chốc như lùn đi một nửa, chán nản chuẩn bị rời
khỏi kinh thành. Hắn vừa đi xa, tửu lâu bên cạnh một thiếu niên đeo một
bình rượu màu tím bước ra. Thiếu niên quần áo bình thường, gương mặt
cũng bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi hắn nhìn theo bóng lưng đại hán rời đi, cười giảo hoạt, ánh sáng sắc bén trong đôi mắt lại
khiến người ta quen thuộc vô cùng.
Mà lúc này, lão ăn mày vốn dĩ đang ở
trong con ngõ nhỏ gặm chân gà, chẳng biết từ lúc nào đã di chuyển vị trí chờ thiếu niên ở một ngõ hẻm tối tăm đối diện, giống như chung tình với ngõ nhỏ của thành Khai Phong, có điều, so với việc cứ kỳ quặc ngồi
trong hẻm nhỏ, càng khiến người ta buồn cười là búi tóc loạn xạ trên đầu lão, đang cắm một cây hương sắp cháy hết.
Lấy chính đầu mình làm lư hương, chỉ sợ xưa nay cũng chỉ có một mình lão!
“Thế nào, giờ cũng nên tính con quá quan chứ?” Thiếu niên cười hì hì đi đến, tiện tay gỡ cây hương kia xuống thổi phù.