Bóng đêm dày đặc, những ánh đèn thắp trong trấn cũng tắt dần.
Xách túi bánh bao tiện tay quơ được một bên, Phạm Thông giơ cây đuốc
cùng Tiểu Ngư ra khỏi tửu lâu, nghĩ đến trước đó còn đang phát sầu vì
hai xâu tiền nợ nần, sau một hồi con gái đã đem sự tình giải quyết hết,
trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần, từ ái nổi lên đang muốn giơ tay vuốt ve đầu cô con gái thông minh nhạy bén này của mình một chút, nhưng nghĩ đến Tiểu Ngư vẫn không thích hắn, lại rụt tay trở về.
“Cha?” Tiểu Ngư bỗng nhiên gọi.
“A, con gái bảo bối, có chuyện gì?” Phạm Thông trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Con thấy mệt, cha cõng con trở về.” Tiểu Ngư dụi dụi mắt, bá đạo ra
lệnh, động tác của Phạm Thông vừa nãy, rất nhỏ thôi nhưng đều không
thoát khỏi mắt nàng, trong lòng bỗng nhiên có chút mềm mại cùng không
đành lòng.
Tuy nói rằng nàng đối với người cha này thập phần không hài lòng, bất quá Phạm Thông quả thật cũng thật tâm yêu thương hai chị em, cũng không phải cố ý muốn hai chị em phải chịu sống những ngày khổ sở, tựa như
mình trong mấy ngày tỉnh lại, hắn liền lo lắng không dám rời đi, dù thế
nào cũng phải tự mình ở bên chăm sóc mới yên tâm, chẳng qua tính hắn
thật sự quá lương thiện, lương thiện đến mức khiến người ta tức điên.
Bất quá hiện tại nàng đói bụng suốt cả một ngày, thật vất vả chỉ có một
cái bánh bao ăn thôi mà phải chạy cả mười dặm sơn đạo, còn phải kiệt lực đấu với lão cáo già kia, dù có được ăn no xong cũng không chống cự được chút mệt mỏi, mười dặm đường về liền để cho phụ thân tuổi trẻ mạnh khỏe biểu hiện một chút đi!
“Được, cha cõng con gái bảo bối về nhà nào!” Phạm Thông nhanh nhẹn
gật đầu nói, đồng thời cởi áo dài trên mình khoác lên người nàng, sau đó giương miệng cười vui vẻ ngồi xổm xuống.
Bắt hắn làm cu li mà còn vui vẻ như vậy, tật xấu a!
Tiểu Ngư trong lòng càng nhuyễn, trên mặt cũng không kìm được mà
nhếch lên một chút, chạy lại sau lưng hắn giơ tay ôm lấy cổ, dặn dò kỹ:
“Cha, người nghe cho kỹ, về sau đừng nói cho Nhị thúc là mọi việc đều đã được giải quyết, hắn gây ra phiền toái lớn như vậy cho nhà chúng ta, cứ như vậy mà tha thì dễ cho hắn quá!”
“Được, không thể cứ thế mà tha cho hắn.” Trên lưng truyền lại cảm
giác đã lâu mới thấy, vừa ngọt ngào lại vô cùng áp lực, Phạm Thông chỉ
cảm thấy lòng đầy thỏa mãn, vội sủng nịnh nói.
“Phải bắt hắn tự mình đi kiếm tiền trả nợ.”
“Được, bắt hắn tự mình đi kiếm.”
“Chờ kiếm đủ tiền rồi, chúng ta trước đóng học phí cho Đông Đông.”
“Được, đóng học phí.”
“Việc kiếm tiền, không chỉ mình Nhị thúc, cha cũng phải đi.”
“Được, cha cũng đi, cha nhất định cố gắng kiếm tiền.”
“Còn thiếu chút nữa.. còn có… hiện tại con làm chủ gia đình, về sau…” Cơn buồn ngủ mạnh mẽ kéo đến, Tiểu Ngư dần dần khép mi mắt nặng nề,
miệng vẫn không quên dặn dò, Phạm Thông cứ thuận tiện gì cũng nói ừ.
Có lẽ là đêm quá tối, có lẽ nhịp bước chân cao thấp nhịp nhàng giống
như một chiếc nôi mê người, giờ đây trong ngực nàng tuy còn nghẹn chút
lửa giận, nhưng lại đột nhiên không muốn nổi nóng thêm, cũng không muốn
so đo nhiều nữa, nàng muốn được nằm yên trên tấm lưng ấm áp này, ngủ
ngon một giấc, để mình thực sự trở lại thành một cô bé con chín tuổi,
làm một đứa trẻ có người yêu thương bảo vệ.
Liền làm một cô bé đi, cũng không sao cả, phải không? Thật giống như
kiếp trước của nàng, khi còn nhỏ, mỗi khi nàng bị ốm, ba lại cõng nàng
đi bệnh viện, khi đó cho dù sốt cao, ý thức đều mơ hồ, vẫn có thể nhớ
thực rõ là đang nằm trên lưng ba, có cảm giác an tâm khi được người yêu
thương chiếu cố.
“Được, cha phải nhớ kỹ hết đó, cha cùng Nhị thúc về sau nhất định
phải cố gắng kiếm tiền nuôi cả nhà, cho hai chị em đều có cơm ăn, có
quần áo mặc, còn có sách cho Bạch Thái học…” Tiểu Ngư giọng dần dần nhỏ
xuống.
“Không phải Bạch Thái, là Đông Đông!” Tiểu Ngư trong lúc mơ màng còn không quên làu bàu phản bác.
“Ừ, là Đông Đông, chờ cha kiếm đủ tiền, nhất định đi nha môn sửa lại đại danh cho Đông Đông.”
“Cha nhớ giữ lời, không làm được sẽ lại làm Đông Đông thất vọng..”
Những lời này bình thường nghe có chút ý khinh thường, hôm nay trong lúc buồn ngủ lại nói ra thực nỉ non.
“Cha sẽ giữ lời, về sau nhất định cho các con có cuộc sống tốt nhất!” Phạm Thông ôn nhu nói.
“Uhm, tuy rằng cam đoan của cha chẳng mấy trọng lượng, bất quá con sẽ quyết định tin cha thêm lần nữa.” Lẩm bẩm xong câu này, giọng nỉ non
của Tiểu Ngư rốt cuộc im hẳn, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn.
“Lớn như vậy còn bắt phụ thân cõng, thực không biết xấu hổ!”
Thân ảnh hai cha con cùng ánh sáng lửa đuốc dần biến mất khỏi ngã tư
đường, hòa tan vào bóng đêm, chỉ còn lại một chút ánh lửa lóng lánh, cửa sổ lầu hai của khách điếm đột nhiên có chút hé mở, lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn tuấn tú, thập phần khinh thường nói.
Thế nhưng ánh đèn lồng màu đỏ hơi chút lay động trong gió lại rõ ràng chiếu tỏ, hắn đưa lưng về phía mọi người, trong mắt ánh lên một cỗ mất
mát cùng hâm mộ.
………..
Sáng sớm tiếng chim hót là chuông đồng hồ báo thức dễ nghe nhất trên thế giới.
Tiểu Ngư miễn cưỡng mở mắt, nhìn nóc nhà đơn sơ, hơi mỉm cười, thật
sự là kỳ quái, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, suýt chút nữa
khiến nàng tức chết, vậy mà lại là lần nàng ngủ yên nhất từ khi xuyên
qua đến thế giới này.
Là vì rốt cuộc đã giải quyết xong cục nợ trời giáng cho nên thấy
thoải mái, hay bởi tấm lưng rộng ấm áp kia? Hay là, có nghĩa mình đã
tiến thêm một bước tiếp nhận thân tình huyết mạch tương liên của thân
thể này?
“Tỷ tỷ, đã tỉnh rồi?” Cửa gỗ kêu kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Phạm
Bạch Thái vừa thấy nàng mở mắt liền vui vẻ chạy vào, nhào ôm lấy nàng,
vô cùng sùng bái nói, “Tỷ tỷ, tối qua đệ nghe cha nói…”
“Suỵt!” Phạm Tiểu Ngư vội che cái miệng nhỏ của nó lại, nghe ngóng động tĩnh phòng ngoài, thấp giọng hỏi: “Nhị thúc đâu?”
Phạm Bạch Thái cười hì hì kéo tay nàng:
“Nhị thúc đi săn thú còn chưa về. Đêm qua đệ nghe thấy cha lừa Nhị
thúc nói chúng ta nợ Trương đại thúc hai xâu tiền, phải liều mạng săn
thú mới có thể trả nổi, Nhị thúc nghe xong áy náy lắm, cả đêm đều ở
trong rừng.”
“Coi như hắn biết điều, hì hì.” Tiểu Ngư cũng vui vẻ nở nụ cười, cụng vào trán hắn một cái, một bên buộc tóc lại hỏi: “Thế cha đâu?”
Quái, vì sao hôm nay tiếng cha này lại đặc biệt dễ gọi như vậy?
“Cha cũng đi săn thú, cha nói, vì chúng ta, cha nhất định phải chăm
sóc cả nhà.” Bạch Thái khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa đầy ánh hào quang hy vọng, “đúng rồi, tỷ tỷ có đói bụng không? Đệ đã hâm nóng lại bánh bao một
chút rồi nè.”
“Đông Đông ngoan lắm, được, tỷ tỷ rời giường, chúng ta cùng ăn nhé!”
May mắn tối quá còn thuận tay moi được của Trương Đức Tuyên mấy cái
bánh, hôm nay tất cả mọi người không phải đói bụng, đợi bọn họ về thì
đem thú rừng săn được đi bắn, sau đó là có thể có gạo, mì và muối để ăn
rồi.
……..
Ăn xong bụng đã no hơn, nhìn dáng Bạch Thái xuống núi đi học, Tiểu
Ngư dọn dẹp lại ngôi nhà. Tuy nói ngôi nhà này dù có dọn đến thế nào
chăng nữa vẫn siêu cấp rách nát, nhưng rách thì rách, sạch sẽ vẫn sạch
sẽ được, có thể tận lực mà sống thoải mái là tốt rồi.
“Cháu gái ngoan, cháu xem thúc thúc mang gì về cho cháu này!”
Tiểu Ngư vừa cầm cái chổi chuẩn bị quét sân, chợt nghe bên ngoài cổng truyền vào một tràng cười to vui vẻ.
Túi cơm vô tâm vô phế này, rước họa lớn như vậy cư nhiên còn cười
được. Nhớ đến chuyện tối hôm qua, tâm tình Tiểu Ngư đang vui vẻ nhất
thời biến mất, tay cầm chổi trừng to mắt lạnh lùng, thật phải nhìn xem
Phạm Đại mang được cái gì tốt trở về.
“Tiểu Ngư, cháu xem cháu xem.”
Phạm Đại tiến vào sân liền rung vai, hai con thú hoang trên hai đầu
cây gậy bị ném xuống đất, nhanh nhẹn nói câu chào đón lấy lòng, giở vạt
áo ra. Chỉ thấy trong vạt áo hắn có hai con vật nhỏ trông giống cún con
đang cuộn mình, bộ lông xù xù màu nâu đỏ, cảm giác thấy ánh sáng, hai
con vật nhỏ đều sợ hãi he hé mắt, kêu run rẩy hai tiếng, cùng nhau co
rúm người lại, rõ ràng vẫn là hai con thú nhỏ mới sinh.