Hảo Một Ngài Quốc Cữu Gia

Chương 4

Như cũ.

Leo qua cái thang, hiện lên đầu tường.

Đêm đen gió lớn, là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.

Bàng Hà mười tuổi che miệng nhỏ xèo xèo cười, cười đến có chút giống con chuột nhỏ, sau đó, hắn đi xuống nhìn lại. Mẹ ơi, khoảng cách có chút cao nha.

“……” Hắn ngồi khoanh tay trên đầu tường, thật lâu sau, quyết định học theo chiêu thiên ngoại phi thiên khinh công của sư phụ.

Không lí nào sư phụ có thể hắn lại không, vì thế phi thân — hưu –

Một tiếng trống vang lên, rơi thẳng xuống, té nằm úp sấp.

Hắn tức giận bừng bừng, dùng sức đạp một cước tiết hận, vỗ vỗ mông đứng lên.

Mục tiêu, tẩm lâu sư phụ.

Hắn lúc trước có đến tra xét qua, tẩm lâu sư phụ ở phía đông trong viện này, hắn vô cùng kiêu ngạo bước đi, không ngừng nhìn đông nhìn tây.

Rõ ràng chỉ cách có một bức vách, như thế nào hắn cảm thấy sân ở Cung thân vương phủ cùng sân nhà hắn có chỗ khác biệt?

Sân nhà hắn vừa đến buổi tối còn có ếch nhái cùng côn trùng kêu, làm cho làm hắn ngủ không được, nhưng sân của sư phụ lại im ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu nhỏ cũng không có!

Chẳng lẽ trong viện sư phụ có quỷ? Hắn vốn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, đi tới đi tới, càng đi càng khom lưng, sợ chỗ tối trong Cung vương phủ lại nhảy ra một cái quỷ.

Hắn tổng cảm thấy, trong bóng tối có người nhìn lén hắn, rõ ràng khi hắn đến vào ban ngày, này đều là cây a……

Rốt cục sờ soạng đến cửa tẩm lâu sư phụ, hắn suy nghĩ, theo cửa chính đi vào rất quang minh chính đại, không hợp bản tính hắn, cho nên hắn vụng trộm mở cửa sổ, lôi kéo tiểu bào màu trắng nhảy vào.

Từ khi hắn bái Trưởng Tôn Lệ làm thầy, đến nay đã được một năm.

Trong một năm này, thời gian hắn thanh tỉnh so với trước kia còn nhiều hơn, khiến hắn càng sùng bái sư phụ. Cha hắn nói đúng là không có sai, sư phụ là phúc tinh, là quý nhân của hắn, đi theo sư phụ, ít nhiều có thể hưởng đến phúc cùng quý khí của sư phụ, tốt hơn là đi theo những hình nhân kia chơi đùa.

Đi qua cửa sổ, hắn tự nhận tiêu sái nhảy xuống, sau đó cởi giày ra, trực tiếp bay lên giường.

“Ai……” Chữ kia mới hô một nửa, thanh âm thiếu niên liền kinh ngạc bật thốt lên: “Là Cần Chi?”

Bàng Hà tự đánh giá sai lầm, nghĩ chính mình giống như Trưởng Tôn Lệ thân nhẹ như yến, có thể trực tiếp bay đến trên giường đi, nhưng giữa đường hụt hơi rớt xuống, vẫn là Trưởng Tôn Lệ nhanh tay lẹ mắt, đem tiểu tử lỗ mãng này bắt đến trên giường.

“Ngươi đang làm cái gì?” Nửa đêm đến trên giường một nam tử, cho dù là tiểu hài tử cũng quá đường đột! Thị vệ bên ngoài như thế nào không ngăn lại?

“Sư phụ, ta đang luyện khinh công a!” Bàng Hà đương nhiên nói.

Luyện khinh công? Lấy giường của hắn luyện? Trưởng Tôn Lệ rất rõ ràng tiểu tử này bất hảo, có chút bất đắc dĩ, toại bắn ra một tia sáng, ánh nến trên bàn nhất thời chiếu sáng lên giường.

Trưởng Tôn Lệ quay đầu hướng trên giường, đang muốn giáo huấn vài câu — hắn nhìn thấy trên giường tiểu hài tử một thân tiểu bào trắng, tóc dài màu đen phân tán ở trên giường, phảng phất giống như một cành mai nhỏ tươi đẹp trắng như tuyết mùa đông đang trốn trên giường hắn.

Bỗng dưng, cành mai trắng kia che miệng cười tinh quái…… Này nào phải là mai trắng, căn bản là tiểu yêu tinh trong tuyết đông!

Suy nghĩ, hắn sắc mặt cổ quái. Thị vệ trong phủ thấy tiểu tử này mặc một thân áo choàng màu trắng đạp nguyệt mà đến, sợ là đều bị dọa ngốc, tưởng đâu thiên nữ tiểu quỷ tới chơi…… Lão Thái Phó rốt cuộc là sinh ra…… nữ nhi gì vậy!

Tê một tiếng, ánh nến lại bị hắn làm tắt. Nhắm mắt làm ngơ!

Bàng Hà ngạc nhiên trừng lớn mắt phượng, ôm lấy cánh tay hắn. “Sư phụ quả nhiên lợi hại, chiêu thức trong nháy mắt thần công ấy cũng dạy ta đi!”

“……” Trưởng Tôn Lệ trầm mặc, rồi sau đó cứng rắn gỡ ra mười ngón tay của hắn.

“Sư phụ?”

“…… Này không phải kêu trong nháy mắt thần công.” Hắn có chút bất đắc dĩ bước xuống giường.

“Sư phụ người đi đâu a?” Hắn cưu chiếm thước sào, tuyệt không dễ dàng buông tha cho cái giường này.

“Ta đưa ngươi trở về.”

“Ta cũng không muốn về!” Bàng Hà thực vô lại thản nhiên nói: “Đồ nhi đang ngủ giữa chừng, mơ thấy ta biến thành hình nhân, hiện tại trở về, sẽ lại mơ thấy cùng hình nhân thành thân, ta không cần!”

Trưởng Tôn Lệ nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động nhẹ, trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng dời qua ghế dựa, ngồi ở trước giường.

“Cần Chi, ngươi…… Lão Thái Phó có nói với ngươi, ngươi…… là nữ hài tử chứ?”

“Có nói qua a!” Bàng Hà không thèm quan tâm, giống như sâu lông phấn khích tiến vào trong chăn của Trưởng Tôn Lệ. Quả nhiên mùi của sư phụ cùng hắn chính là không giống, tuyệt đối có thể đem búp bê đá ra khỏi mộng của hắn.

“……” Trưởng Tôn Lệ nhìn động tác thô lỗ, khó coi của nàng — trong bóng tối, ít nhất nhìn không thấy tư sắc dao động lòng người của tiểu quỷ này. “Ngươi…… Ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

“Vâng, biết a!” Bàng Hà bọc chăn bông một đường lăn vào phía trong giường, sau đó hướng Trưởng Tôn Lệ nói: “Sư phụ đừng nhiều lời, mau leo lên giường đi!”

“……” Không hiểu, Trưởng Tôn Lệ trong lòng giận dữ, trực tiếp bỏ qua, Bàng Hà lại lăn trở về, chăn bông đem nàng cuốn lấy giống như kén tằm.

Tiếp theo, Bàng Hà phát hiện chính mình bị ném lên bàn.

“Sư phụ?” Bàng Hà ánh mắt thật to.

“Ngươi không phải muốn đi ngủ sao? Liền ngủ ở trên đó đi.”

Kén tằm cao thấp giãy dụa, làm cho mặt bàn lắc lư không ngừng. “Ta không cần! Ta không cần!”

“Ngươi nếu ngoan một chút, ngày mai ta sẽ cùng lão Thái Phó nói một tiếng, bảo hắn thiêu hết những hình nhân kia.”

Lời này vừa nói ra, kén tằm đình chỉ động tác.

Trưởng Tôn Lệ cảm thấy ngạc nhiên, còn tưởng rằng nàng sẽ lại giãy dụa một chút, nào biết hiện tại như là sâu lông nhỏ bị đánh bại.

Trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đặt ở mặt bàn, tóc dài như nước theo bàn duyên hạ xuống. Nàng cúi mắt, nói thầm nói:

“Cũng không cần thiêu. Dù sao về sau vẫn còn dùng, bằng không ta một người ở tại bên trong* cũng là thực nhàm chán.” Một chút, nàng lại lớn tiếng nói: “Sư phụ, ngươi nếu dạy nhiều một chút, chờ sau khi ta võ công học thành, về sau ta ngay tại bên trong làm sơn đại vương, ai dám không nghe ta nói, ta liền đánh người đó! Cha ta nói, những hình nhân đó cũng không có võ công, có thể đánh thắng dễ dàng! Tốt lắm! Ngươi buông ta đi, ngủ ở trên bàn như thế này thực không thoải mái, ta đi cùng Bàng Báo bọn họ ngủ!” Nơi này không chứa nàng, nàng còn có nơi khác!

(Những chương trước có đề cập qua mấy hình nhân này là khi BH chết sẽ theo hắn, giống tuẫn táng của lão Hoàng Thượng ý. Nên ta nghĩ “bên trong” này chắc là trong … mộ =.=”)

“Bàng Báo?”

“Chính là đường ca của ta, hắn cùng Bàng Tam ngủ cùng một chỗ, ta đi đem bọn họ đá xuống giường.” Nàng lại lộ ra tiếng cười xèo xèo, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Trưởng Tôn Lệ suy nghĩ một hồi, rốt cục nhớ tới trong phủ lão Thái Phó đúng là có tiểu hài tử kêu Bàng Báo. Bàng Báo kia xác định là cái nam hài a……

Hắn thật sâu thở sâu. Hắn sở dĩ biết lão Thái Phó có ấu nữ, là vì hắn thuở nhỏ nhờ lão Thái Phó dạy bảo, nhiều năm trôi qua, ngẫu nhiên cũng có nghe lão Thái Phó nói qua hắn có một nữ nhi vừa sinh ra thân thể đã không tốt. Nếu không phải ngẫu nhiên như thế, chỉ sợ hắn cũng thực nghĩ đến đó là một nam hài bất hảo.

Lão Thái Phó đem nàng làm nam hài nuôi lớn, chính là hy vọng nàng có thể sống lâu chút. Lão Thái Phó không cố ý giấu diếm cũng chưa bao giờ cùng những đường huynh biểu đệ của nàng nói qua…… Thậm chí, quan viên trong triều biết Bàng phủ có một tiểu thiên kim cũng ít.

Cho dù là mỗi người không biết, cũng không nên để nàng chạy tới cùng đường huynh biểu đệ nhà mình tễ…… Lão Thái Phó dạy dỗ Hoàng Thượng, Ung thân vương cùng hắn nhân tài bậc này, lẽ ra, tiểu hài tử trong nhà khí chất hẳn là không kém, nào biết quả thực là cái tiểu quỷ hoành hành ngang ngược chứ!

Hắn có thể lý giải Bàng Hà thân mang bệnh nên lão Thái Phó cho phép hắn có thể làm điều gì hắn muốn, nhưng lão Thái Phó lưu lại mấy tiểu hài tử thô tục kia làm đối tượng cho nàng bắt chước làm chi?

“Sư phụ! Thả ta xuống dưới! Thả ta xuống dưới! Ta nhận thua!” Cá chép vẫn giãy đành đạch, dùng sức giãy giụa.

Trưởng Tôn Lệ rốt cục buông tha nàng, quăng trở lại trên giường.

Nàng lập tức giãy khỏi chăn bông, tư vị làm con tằm tuyệt không dễ chịu.

Trưởng Tôn Lệ lại thay nàng đắp chăn bông.

“Ngủ.” Thiếu niên thân vương tôn quý, đây vẫn là lần đầu tiên thay người ta đắp chăn.

Nàng nghe vậy, ngẩn ra, lại cười nham nhở: “Sư phụ nhanh đi ngủ!”

Trưởng Tôn Lệ cố giữ vững trấn định, ngồi ở đầu giường. “Ngủ như ta thì sẽ luyện thành.”

“Nga?” Nàng lắp bắp kinh hãi. “Chẳng lẽ như vậy có thể luyện công?”

“……” Không nghĩ để ý tiểu đồ đệ này. Có đôi khi, rõ ràng là một tiểu nha đầu xinh đẹp đến làm người ta thất thần, nhưng phần lớn thời gian tuyệt đối là một cái ác đồ nhi rất khó thu phục!

Hắn tự nhận mình có thái độ tốt, tính khoan dung như mẹ, cũng giống phụ hoàng có thể tiếp nhận trăm xuyên, ngày đó, thuần túy bởi vì xem nàng là nữ nhi lão Thái Phó, lại thương tiếc nàng nhiều năm bệnh, mới động tâm dạy nàng công phu cơ bản.

Một năm trôi qua, hắn đối tính tình cổ quái của nàng cảm giác sâu sắc đau đầu, nhưng là có thể thông cảm nàng…… Nội tâm không khỏi than nhỏ, nếu nàng khỏe mạnh cùng tính tình thuận theo thiên hạ, chính là tiểu cô nương thập toàn thập mỹ.

Đột nhiên, Trưởng Tôn Lệ trở tay không kịp.

Một đôi tay nhỏ bé của tiếu nhà đầu ôm lấy thắt lưng của hắn, thân thể nhỏ giống như rắn ở trên giường sự trượt, một đường nhích đến trong lòng hắn. Này thật sự là nữ tử sao? Là hắn hiểu lầm đi!

“Xem hấp* công đại pháp của ta!” Nàng nói. Hấp hấp hấp ta hấp lại hấp, rốt cuộc hấp đến không có? (hấp: hút)

“Không phải hấp công đại pháp?” Nghĩ muốn đẩy ra nàng lại không dám. Nàng nhỏ gầy, xương tay lại mảnh, muốn nhẹ nhàng gập lại sợ cũng chặt đứt, hơn nữa, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám đối hắn…… thân cận vô pháp vô thiên như vậy.

“Sư phụ chưa từng nghe qua hấp công đại pháp? Ta nghe Bàng Báo nói, nữ nhân là thực đáng sợ!” Nàng rất muốn giương nanh múa vuốt bắt chước cho hắn xem, nhưng nàng muốn bảo trì tư thế này nhìn xem có thể hay không hấp công. “Ở trên giường, sẽ đem công lực nam nhân hấp trống trơn!”

“……”

“Nhưng hắn đã quên nói hấp như thế nào.” Nàng có chút uể oải, căn bản không biết là có cái gì thí nội lực lưu tiến trong cơ thể, đơn giản bỏ cuộc, cả người yếu đuối ở trong lòng hắn.

Sư phụ này, cảm giác ôm lấy thật tốt, ôm lấy lão cha cảm giác thật khô cằn, không thú vị, còn nương, rất mềm lại béo, nàng ôm nương nhưng cuối cùng đều biến thành bị nương ôm lấy, tuyệt không hảo ngoạn, vẫn là ôm sư phụ hoặc làm gối đầu đều thực thích hợp. Thật thoải mái!

“Bàng Báo mấy tuổi?” Hắn nghi thanh hỏi.

“Mười lăm đi.” Nàng lại học con chuột nhỏ phát ra tiếng cười xèo xèo: “Sư phụ cũng bị hắn lừa đi, hắn thoạt nhìn rất giống là mười một, mười hai tuổi. Ta lần trước dùng chiêu sư phụ dạy đá hắn, thế nhưng đá trúng, có thể thấy được công phu của hắn đã muốn bị hấp trống trơn.”

Mười lăm tuổi!

Trưởng Tôn Lệ trong lòng rùng mình. Mười lăm tuổi sớm là một nam nhân, Bàng Hà nếu cùng hắn tiếp tục như vậy, khó bảo toàn tương lai sẽ không có vấn đề, tiểu tử này căn bản không có tự mình hiểu lấy…… Rốt cục, hắn thở dài khẩu khí:

“Thôi, ngươi muốn giường này vậy liền đến đi, về sau ngủ ở trên giường chính mình, nếu không thì đến nơi này ngủ……” Đến nơi này của hắn còn hơn nàng đi đến chỗ Bàng Báo.

Đến chỗ hắn còn hơn đến chỗ Bàng Báo……. Suy nghĩ này làm hắn dừng lại, rồi sau đó vì chính mình giải thích, hắn ít nhất là nam tử có trách nhiệm, mà nàng chính là tiểu hài tử, hắn tự nhiên biết đúng mực, cho nên, nàng có thể đến nơi này.

Còn lại, sẽ không suy nghĩ sâu xa.

Nàng hì hì cười, hai tay cầm lấy góc áo của hắn, nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ nhưng là không phải rất muốn ngủ.

Trước kia nàng luôn ngủ một mình, mặc kệ bệnh nặng hay thanh tỉnh, luôn một người ngủ, tuy rằng ngẫu nhiên lão cha cũng muốn tiểu nha hoàn bồi nàng ngủ, nhưng nàng có thể nhìn thấu nha hoàn này tâm không cam lòng tình không muốn, liền một cước đá các nàng xuống giường.

Nàng biết các nàng trong lòng suy nghĩ cái gì. Suy nghĩ, sợ Bàng Hà nàng sẽ hấp tinh thần các nàng, hừ, muốn nàng đi hấp xú nha đầu này, còn không có cửa đâu, vẫn là sư phụ hảo, không sợ bị nàng hấp.

Kia nàng không hấp là được, nàng cũng rất có lương tâm.

“Sư phụ a, cha ta nói, hoàng hậu có thai nha, kế tiếp, đầu tiên là Ung thân vương, sau đó sẽ đến lượt ngươi. Căn cứ vào cái nhìn của ta, sư mẫu sau này tốt nhất không cần rất béo, miễn cho đem ta lọt xuống giường, nhưng ngươi đừng cho nàng ở trên giường nằm lâu quá, nếu không võ công của ngươi bị hấp hết sẽ không thể dạy ta. Nếu không, ngươi trước đem công phu toàn bộ dạy cho ta, ta thay ngươi đả bại nàng!”

Trưởng Tôn Lệ nghe vậy, bật cười.

Việc hôn nhân hắn còn không có suy nghĩ nhiều lắm. Hắn cùng với Hoàng Thượng bất đồng, Hoàng Thượng yêu thích sắc đẹp, hậu cung đẹp hơn một ngàn, người nhỏ nhất mới mười lăm tuổi…… Mười lăm tuổi, mới hơn Bàng Hà mấy tuổi mà thôi.

Hắn cùng Hoàng Thượng lớn lên không giống nhau, có lẽ là kế thừa tính tình thanh đạm của mẫu hậu, đối sắc đẹp cũng không coi trọng…… Ánh mắt hắn dừng trên mặt Bàng Hà, không thể không thừa nhận, lần đầu tiên thấy Bàng Hà, cho dù nàng chính là tiểu hài tử, cho dù hắn tính đạm, cũng làm cho hắn không thể khắc chế mà thất thần.

Thiên triều nhiều nhàn thục mỹ nữ, nhưng mà mỹ mạo một cách tinh quái yêu tinh như Bàng Hà cơ hồ không có.

Đột nhiên, hắn nhớ tới, tương lai nếu thật là có Vương phi, chỉ sợ sẽ không tiện cùng Bàng Hà tiếp xúc, dù sao miệng lưỡi người trần luôn đáng sợ.

Nàng mơ mơ màng màng ngủ, mí mắt hạ xuống không ngừng lộn xộn, hiển nhiên ngủ không quá an ổn.

Hắn lấy tay áo che lại hai mắt của nàng, khẽ mỉm cười, nhớ lại năm đó mẫu hậu chính là dỗ hắn đi vào giấc ngủ như vậy.

Thật không ngờ, nay đến phiên hắn dỗ người, nhưng lại không phải dỗ tiểu hài tử của chính mình.

Lại nói tiếp, hắn thật đúng là giống phụ thân của nha đầu kia. Một tay đem nàng dạy dỗ lớn lên, mặc dù mới một năm, nhưng đã cảm thấy cùng nàng hỗn thật sự quen thuộc…… Một đứa nhỏ không xem hắn là thân vương, còn có thể hỗn không quen sao? (chữ “hỗn” ta tra ra là “hồ đồ”, “đần độn”. K biết edit s cho đúng nữa :-S)

Tay nho nhỏ của nàng lộ ra, hắn thay nàng đem tay nhỏ bé kéo vào trong chăn. Cánh tay nhỏ của nàng tinh tế lại lạnh lẽo, đúng là rất hư nhược, không nghĩ lại có sức sống để chơi đùa như vậy. Thoáng qua mũi có cổ hương thơm, hắn nhẹ sửng sốt, nhẹ nhàng cúi xuống, ở cổ nàng hít một hơi.

Là mùi thơm của cơ thể nữ hài tử a…… Hắn trực giác nghĩ, một lát sau gương mặt tuấn tú đã đỏ ửng.

Nàng tuổi tuy nhỏ, cùng hắn cũng bất quá nhỏ hơn bảy, tám tuổi mà thôi, hai người tuổi chênh lệch ở Thiên triều xem như thực bình thường, nếu……

Hắn sắc mặt khẽ biến, đình chỉ tiếp tục suy nghĩ.

Tiểu hài tử này, hắn nhưng là tự cho mình lấy thân phận huynh trưởng, phụ thân đối đãi nàng. Vương phi như vậy, hắn sẽ đau đầu cả đời.

Vẫn là để nam tử khác đến đây đau đi…… Người trên giường bỗng nhiên giãy dụa phát ra thanh âm nói mê, Trưởng Tôn Lệ thế này mới phát hiện chính mình bất tri bất giác sử dụng lực hơi quá, vội vàng thả lỏng tay, để nàng thoải mái mà ngủ.

Trăng tối lên cao, chim nhạn một mình trốn trong đêm…… Con chuột nhỏ lại che miệng cười trộm, trèo tường chạy vào Cung vương phủ.

Ngủ ngủ.

Gần đây nàng thực an phận, không đi làm chuyện xấu hành hạ lão cha, cũng không ức hiếp những người khác trong phủ, bởi vì nàng rất đắc ý, liên tục hai tháng không có một ngày nằm ở trên giường bệnh.

Sư phụ vĩ đại a! Phúc tinh a!

Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, xác định trong sân không có ai. Lúc này, trong sân có tiếng côn trùng, ếch nhái kêu vang, cũng không còn ảo giác có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng.

Nàng nhún nhún vai, kéo trường bào trắng nhỏ đi hướng tẩm lâu. Khinh công của nàng còn thực cùi, nhưng không vấn đề gì, sư phụ khinh công không chê vào đâu được, để hắn ôm bay tới bay lui cũng không sao.

Nàng không phải chính nhân quân tử, cho nên học Bàng Báo mỗi lần trở về phòng leo cửa sổ mà vào.

Mới đi đến một nửa, chợt nghe Trưởng Tôn Lệ nói:

“Cần Chi.”

Nàng ngừng lại ở cửa sổ, kinh ngạc nói:

“Sư phụ còn chưa ngủ?” Thực sự là đáng tiếc, nàng còn tính nhảy đến trên người sư phụ đây.

“Ừ…… Ngươi muốn vào đây?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Nàng phi thường hứng thú muốn cùng sư phụ chơi. Đáng tiếc trong mười thì có hết bảy ngày là hắn ở trong cung, không thể gặp thường xuyên.

“…… Đừng vào, dù sao ta còn muốn đi ra ngoài.”

Nàng dừng lại. “Đi chỗ nào a?”

“Đi đem những hình nhân kia của ngươi thiêu sạch sẽ.”

“Di, không được không được, thiêu hết, vạn nhất về sau ta vào đó thì tìm ai để chơi……” Không có người chơi cùng nàng, vậy nhàm chán lắm.

“Ngươi bảy, tám mươi tuổi mới vào, khi đó cũng nằm bất động, giữ chúng nó lại làm cái gì?”

Sư phụ tin tưởng như vậy? Nói chuyện tuyệt không chột dạ. Mím lại miệng nhỏ, vuốt vuốt ngực, lão cha đã thực thẳng thắn nói với nàng, đây là trời sinh.

Nàng hiểu được cha vì sao muốn nói cho nàng, bởi vì, hắn muốn nàng can đảm đối mặt với chứng bệnh hiện tại.

Nàng lại không muốn a! Nàng nếu không nhân cơ hội chơi đùa, không nhân cơ hội quậy phá, thời gian sẽ không đợi nàng.

“Ngươi không cần? Vậy ngươi trở về đi thôi.”

“Di!” Nàng lại kêu to: “Sư phụ nói ta lúc nào cũng có thể đến!”

“Nam nữ khác nhau, nếu đi vào, đối với thanh danh của ngươi sẽ không tốt.”

Nàng nổi giận, còn kém không bạo phát:

“Sư phụ nói chuyện không giữ lời! Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Nguyên lai ta ở ngươi trong lòng là quân tử, ngươi thì sao? Ngươi cũng là quân tử ?”

“Ta là tiểu nhân, cho nên có thể muốn làm gì thì làm!” Nàng định nhảy xuống, phóng lên giường, nào biết, tê một tiếng, nàng đột nhiên không thể động.

Nàng mở lớn mắt. “Sư phụ, ngươi lại dùng trong nháy mắt thần công!” Chẳng lẽ nàng cũng giống như ngọn nến? Thực dễ dàng bị công kích?

“Đây là điểm huyệt.”

“Vì sao không dạy ta?” Nàng muốn đem sư phụ điểm giống như hòn đá!

“Điểm huyệt ngươi không thích hợp học, nó yêu cầu phải thoát y.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm lại có chút khác thường.

Nàng ngẩn ngơ. Nàng cho dù bất hảo như thế nào đi nữa, cũng biết thân thể nữ tử không thể để người khác xem — ít nhất, một năm trước nàng trèo tường vừa vặn thấy sư phụ đang nửa thân trần luyện công, nàng nhất thời hưng phấn cũng muốn bắt chước hắn, kết quả cuối cùng bị treo lên cây làm sâu lông lớn.

Có một số đạo lý, là sư phụ dạy nàng, nàng mới hiểu được. Nam nữ có khác, đây là câu nói mỗi ngày của sư phụ, nhưng, nhưng…… Nàng lại không hy vọng cùng sư phụ phân biệt như vậy!

Có cái gì khác? Lão cha nàng rõ ràng là nam nhân. Còn không phải vẫn luôn thân mặt của nàng! Nàng cùng lão cha không đủ “nam nữ khác biệt”!

“Sư phụ…… Thiêu búp bê sẽ bị trả thù!” Nàng nói thầm : “Cha ta nói, trong búp bê là có tinh hồn, vạn nhất bọn họ lại đây tìm ta……”

“Cũng không phải muốn ngươi thiêu, muốn tìm cũng là tới tìm ta.”

“Như vậy sao được! Đây là búp bê của ta, nếu sư phụ xảy ra chuyện, ta đây, ta……” Nàng nghe thấy một trận cười khẽ, tiếp theo thấy Trưởng Tôn Lệ đến trước mặt nàng.

Ánh trăng êm dịu chiếu vào trên người hắn, có chút đẹp đến kỳ ảo.

Nàng nhất thời nhìn đến há hốc mồm, nhớ tới sư phụ thích mặc chức bào màu trắng, cho nên bất tri bất giác nàng cũng học hắn. Hắn thích mang bạch ngọc trên đai lưng, nàng liền đem trân châu mang theo trên eo nhỏ đổi thành ngọc, hoàn toàn bắt chước, cần phải trở thành Trưởng Tôn Lệ thứ hai.

Nàng biết sư phụ là thật tâm đối tốt với nàng, cho nên, nàng cũng phi thường thích thú cùng hắn hảo.

“…… Ta cũng không cần sống đến bảy, tám mươi…… Khi đó sư phụ cũng không còn bên cạnh, ta sẽ rất nhàm chán.” Nàng chưa thấy Trưởng Tôn Lệ kinh ngạc, thở dài, lập tức lại gắt gao nhắm miệng, mắng: “Nhân sinh khổ đoản, thở dài một hơi liền giảm thọ mười năm, phi phi phi, thiếu Bàng Báo là tốt rồi!”

Nàng luôn luôn không thở dài, chính là nhớ tới sư phụ vạn nhất không ở bên cạnh, trong lòng có điểm không vui mà thôi.

Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, chần chờ hỏi:

“Thiêu…… Nếu búp bê chạy vào trong mộng của ta, ta đây……”

Hắn gõ đầu nàng một chút. “Quan tâm đến chuyện đó làm gì. Về sau nếu sợ, chính mình trèo tường lại đây.” Cùng lắm thì, gian tẩm lâu kia tặng cho nàng đi.

Nàng lại phát tiếng cười trộm như con chuột nhỏ vừa làm chuyện xấu.

Ngay sau đó, nàng bị sư phụ bế đứng lên, bay đi. Ánh mắt nàng trừng thật to, thầm mắng sư phụ cũng không giải huyệt. Giải huyệt, nàng có thể thưởng thức phong cảnh — tuy rằng, Cung vương phủ cùng Bàng phủ cách nhau chỉ có một bức vách, không có phong cảnh gì thật khác lạ, nhưng không cần trèo tường cũng có thể xuyên qua, nàng thật sự bội phục vô cùng.

Hơn nữa, nàng luôn luôn thích nghe tiếng tim đập của sư phụ, cũng chỉ có khi bị sư phụ ôm thi triển khinh công mới có thể nghe được. Thực rắn chắc, tuyệt không yếu đuối, nàng thực thích.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đến hậu hoa viên Bàng phủ. Trong hậu hoa viên có một căn phòng nhỏ bình thường, Trưởng Tôn Lệ giải huyệt cho nàng, xong vào nhà đem lần lượt từng con búp bê chuyển ra.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, lui xa một ít.

Những hình nhân này nàng từng nhìn lén qua cửa sổ, tuổi mỗi một cái đều không khác với nàng lắm, chỉ có một cái so với nàng có vẻ lớn. Bộ mặt toàn bộ cứng ngắc, nhưng khóe miệng mang theo cười, nàng cả người sợ hãi, nhịn không được nhuyễn chân ngồi chồm hỗm xuống.

Tim đập có chút nhanh, mặt đầy mồ hôi lạnh. Trưởng Tôn Lệ đã muốn châm cây đuốc, nàng há mồm muốn ngăn cản, những hình nhân này tuy nàng đều chán ghét, nhưng là vạn nhất ngày nào đó nàng thật sự đi rồi, không ai bồi sẽ thực tịch mịch……

Trưởng Tôn Lệ liếc nhìn nàng một cái, cho nàng một nụ cười an ủi. Hắn nói:

“Những thứ này không có gì đáng sợ, chính là búp bê mà thôi.”

“Ta, ta không sợ!” Nàng là tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất!

“Ngươi yên tâm, nếu có chuyện gì, ta là thân vương cao quý, cũng không có người dám hé răng.”

“Sư phụ ngươi lấy thân phận đàn áp người!” Rất không có đạo đức! Còn thường xuyên dạy nàng thông cảm cho bá tánh, không cần ỷ thế hiếp người!

Hắn lộ ra nụ cười vui vẻ hiếm có, đáp lại nàng một câu:

“Ta thường xuyên lấy thân phận sư phụ áp bức ngươi, ngươi không cảm giác được sao?”

Nàng trừng lớn mắt.

Hắn thấy nàng bộ dáng ngu đần, ha ha cười, châm cây đuốc, trực tiếp từ hình nhân bên cạnh nổi lửa.

Nàng tim đập hoàn toàn loạn cả lên. Thấy búp bê từng chút từng chút thành tro tàn…… Đây là búp bê để bồi nàng sau này, sư phụ cố ý muốn thiêu hủy…… Không quan hệ không quan hệ, búp bê bị thiêu, nàng về sau khi tiến vào trong phòng kia sẽ tịch mịch, nhưng là khi nàng còn chưa vào đó, sư phụ sẽ bồi nàng!

Tư điểm, nàng chật vật đứng lên, phóng đến trước mặt Trưởng Tôn Lệ, cướp lấy cây đuốc của hắn.

“Cần Chi ngươi……”

Nàng thở sâu, đốt lửa đến trên búp bê sắp cùng nàng thành thân. Nàng mở to mắt, nhìn thẳng vào tươi cười cứng nhắc của hình nhân.

“Không quan hệ không quan hệ…… Về sau ngươi tới tìm sư phụ cũng không cần quên ta, ta cũng có thiêu ta cũng có thiêu……” Nàng thì thào lặp lại.

Trưởng Tôn Lệ kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp thâm thúy lại kỳ dị, rồi sau đó hắn chậm rãi ôn nhu cười, lấy cây đuốc trong tay nàng ra, tiếp tục thiêu số búp bê còn lại.

Hình nhân muốn cùng nàng thành thân kia, dần dần mất đi một nửa thân thể suy sụp xuống dưới, tươi cười cứng ngắc biến mất bên trong tro tàn, hỏa diễm bay lên, thiêu rụi toàn bộ hình nhân.

Ánh lửa ấm áp bùng lên, một đóa diễm hỏa tràn ra màu sắc yêu dị, đẹp đến kỳ ảo…… Nàng ngây ngốc nhìn tro tàn, trong khoảng thời gian ngắn không thể dời mắt.

Của nàng ác mộng, của nàng sợ hãi, của nàng khát vọng, của nàng tịch mịch……

“Cần Chi, ngươi năm nay mấy tuổi?”

Nàng còn có chút thất thần, bất quá vẫn đáp : “Sư phụ cũng biết, ta mười tuổi.” Trước kia cảm thấy sống một ngày bằng một năm, nhưng một năm nay qua thật nhanh a! Bởi vì có sư phụ vẫn rất kiên nhẫn đối với nàng.

Nàng rốt cục hoàn hồn, hướng Trưởng Tôn Lệ hô to:

“Sư phụ, ta đủ nghĩa khí đi!” Về sau ác mộng cùng nhau chịu!

“Đúng vậy, ngươi thật sự là nghĩa khí. Cần Chi, Thiên triều nữ tử mười hai tuổi liền có thể thành hôn đi?”

“Hình như vậy.” Nàng không quá chú ý loại chuyện này, cũng không rõ ràng vì sao sư phụ đột nhiên nói đến việc này.

“Qua hai năm nữa, ta trước hết mời Hoàng Thượng chỉ hôn, đem ngươi định ra trước, chờ ngươi mười lăm, mười sáu tuổi lại thú ngươi, được chứ?” Trưởng Tôn Lệ vứt cây đuốc sang một bên, nhìn lại nàng.

“Di……” Nàng phát ra một tiếng kinh nghi, sau đó không có biện pháp phát ra nửa lời.

Búp bê đã bị đốt sạch, chỉ còn ánh lửa ngẫu nhiên lóe lên, nhưng cũng không đủ sáng để cho nàng nhìn đến Trưởng Tôn Lệ đứng đối diện. Nàng ngây ngốc, chậm rãi, thậm chí có chút lắp bắp :

“Sư phụ, ngươi…… muốn ta làm sư nương?”

“Đúng vậy.” Thanh âm có chút ý cười.

Nàng đứng ở nơi đó, ngón tay giấu trong tay áo, mười lăm tuổi nha, còn năm năm nữa…… Nàng có thể sống lâu như vậy? Sư phụ đối nàng thật sự tin tưởng? Thành thân, không phải là giống lão cha cùng lão nương sao? Về sau sư phụ biến thành khô cằn lão cha, nàng biến thành béo lão nương?

“Ngươi không nghĩ đến?”

“……” Mạc danh kỳ diệu, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ. Lẩm bẩm nói: “Này ta muốn cẩn thận suy nghĩ……”

“Vậy còn công phu điểm huyệt? Ngươi cũng không muốn học?”

Công phu điểm huyệt? Nàng nghĩ muốn a! Nghĩ đến thật, chờ nàng học được điểm huyệt, nàng sẽ đem sư phụ điểm thành tảng đá, mỗi ngày làm cho sư phụ cầu xin tha thứ! (đầu óc đen tối của bạn nghĩ đến cái gì vậy nè trời =]]z~)

Nàng bắt đầu tự cân nhắc chuyện học điểm huyệt cùng làm sư nương…… Nghĩ nghĩ, nghĩ đến cùng sư phụ như vậy, nàng liền vui vẻ.

Nói thực ra, nàng không xem trọng những người hay trầm trồ khen ngợi, nhưng người thật tình đối tốt với nàng nàng đều thích, lão cha nói qua sư phụ là thân vương, thân phận này cao quý nhưng cũng là một loại trách nhiệm, nàng không hiểu lắm sự tình trong đó, nhưng nàng mặc kệ sư phụ có bao nhiêu quý, nàng đều muốn kêu lão cha lại làm một hình nhân, trên đó dán tên của hắn (Trưởng Tôn Lệ), chờ tương lai nàng tiến vào trong phòng kia, thấy hình nhân này là có thể nhớ tới trong sinhh mệnh ngắn ngủi của nàng, có một người đối nàng tốt lắm tốt lắm.

“Sư phụ vì sao…… muốn Cần Chi làm sư nương?” Nàng thấp giọng hỏi.

“……”

Nàng lập tức giương mắt, cả giận nói:

“Sư phụ cũng không nghĩ ra được?”

“Cũng không phải.” Trưởng Tôn Lệ vòng qua đám tro tàn, đi đến trước mặt nàng. Ôn nhu cười nói: “Lý do rất nhiều, nếu là ta cưới phi, ngươi có thể không bao giờ có thể đến chỗ ta được nữa.”

Nàng mở lớn mắt.

“Ngươi…… luôn làm ta không yên lòng.”

Nàng nhìn hắn.

“Còn nữa, ta nếu cưới phi, ngươi sợ là sẽ quậy phá không ngừng!” Nói xong, cười đến trong sáng.

Nàng vẫn là ngơ ngác nhìn hắn, thấp giọng :

“Nguyên lai sư phụ thiêu hủy búp bê, là người sợ hãi ta phải cùng hình nhân thành thân.” Nàng bỏ qua một bên ánh mắt của sư phụ, không dám lại nhìn hắn.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng dừng ở trên mặt nàng, ấm áp.

“Cần Chi?”

Nàng trầm mặc, sau đó lẩm bẩm nói:

“Cha ta nói ta ngang bướng khó chế ngự.”

“Là đúng vậy.”

“Ta giống như một nam hài.”

“Quả thật như thế.”

Nàng nhăn lại mi. Thanh âm như thế nào có điểm buồn rầu?

“Ta cũng không kém a! Ta, ta biết chữ a –” Nàng mặt đỏ bừng. “Ta là tiểu hài tử của lão cha, đọc sách nhất định rất siêu, ngươi, ngươi cũng có thể dạy ta a!”

“Đó là tất nhiên.”

“Cha ta nói, thân vương là cái gì thật phiền toái. Hắn nói a, Hoàng Thượng tuổi lớn, nhưng ngươi cùng một thân vương khác còn trẻ, tương lai có những chuyện không thể không dính vào. Lão Hoàng Thượng trừ bỏ có chút háo sắc, những thứ khác cũng không tệ lắm, nhưng hắn chung quy là sẽ già đi, lại không biết hoàng đệ của hắn một chút dã tâm cũng không có.”

“Lão Thái Phó quả nhiên không hổ là minh sư một đường dạy ta lớn.” Hắn ôn nhu nói.

Nàng cúi nghiêm mặt, thấp giọng nói:

“Ta sẽ nói hai câu của tiểu Sở quốc nha.”

“Ân?”

Nàng nhịn không được đắc ý, dương dương tự đắc nhìn về phía hắn, nói:

“Cha ta nói sư phụ đối với văn dịch trong phiên thư phòng rất hứng thú, tương lai nhất định sẽ ra biển, đúng không? Ta cũng học được hai câu…… Cái kia, cái kia về sau sư phụ rời bến, ta nếu còn chưa có tiến vào trong phòng kia, ta, ta cũng muốn bồi sư phụ đi! Chúng ta cùng nhau làm hải tặc!”

“Tốt!” Hắn cười nhẹ, con ngươi lòe lòe tỏa sáng, toàn thân đều tràn ngập ý cười.

Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, tổng cảm sư phụ như thế nào…… trở nên cùng trước kia không giống lắm.

Đột nhiên, Trưởng Tôn Lệ thở dài.

“Sư phụ không thể thở dài! Ngươi lớn tuổi, ta còn muốn ngươi có nhiều thời gian theo giúp ta.”

Hắn búng gương mặt nhỏ của nàng một chút, cười nói: “Ta chỉ lớn hơn ngươi một chút.” Thoải mái đem nàng ôm lên.

Hắn không nghĩ nói với nàng, dung mạo nàng như vậy, tốt nhất đừng để cho ngoại nhân thấy nữa.

Trước kia không đặc biệt để ý, chỉ cảm thấy nha đầu này hời hợt quá mức yêu tinh, hồng nhan bạc mệnh, khó trách lão Thái Phó cho rằng mệnh nàng không lâu, nhưng hiện tại hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ, nên như thế nào đem nàng dưỡng thành thật khỏe mạnh, nên như thế nào tu chỉnh hành vi quá mức dã man của nàng.

“Ta mang ngươi trở về phòng đi.”

“Sư phụ, cái này, ta, tay chân ta để đâu a?” Nàng co quắp nói.

Hắn sửng sốt. Bình thường khi sử dụng khinh công, luôn là hắn ôm nàng đi, nàng sao lại không biết tư thế nào là tốt nhất?

Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn có hai đóa ửng đỏ thật rõ ràng, sóng mắt lưu chuyển, làm cho ngay cả nam nhân tỉnh táo nhất thiên hạ cũng phải mê say.

Hắn chợt thất thần, miễn cưỡng bỏ qua một bên ánh mắt đen láy, ho nhẹ một tiếng, nói:

“Ngươi ôm chặt là được.” Lúc này đã biết nam nữ khác biệt. Bộ dáng yêu lần đầu của tiểu nha đầu này thật sự là……

Nàng nhếch miệng, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, trộm liếc mắt dò xét hắn một cái, đáng tiếc góc độ không được tốt, chỉ có thể nhìn đến cằm bóng loáng của hắn.

Có gió thổi qua mặt nàng, nàng biết sư phụ lại thi triển khinh công, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng ấm áp của hắn. Trước kia khi hắn phi thiên nàng luôn vội vàng nhìn chung quanh, hiện tại nàng không muốn tùy tiện liền bị nhiễm phong hàn…… Chậc, nghĩ đến cẩn thận như vậy, nàng trước kia có phải rất xấu hay không? Tính tình nên tốt một chút mới được.

Nàng nhớ rõ trong Bàng phủ còn có những đường tỉ biểu muội khác, trước kia nàng không thích ở trong phòng, đương nhiên sẽ không chú ý nhiều đến họ, không bằng về sau nàng chú ý các nàng nhiều hơn một chút, chờ nàng lại lớn một chút, trở thành sư nương, là có thể cùng hắn rời bến làm hải tặc đi!

Lại lớn một chút a, những lời này dùng ở trên người nàng hình như sẽ làm người ta thật giật mình nha…… Nàng rất muốn phát ra tiếng cười như chuột nhỏ làm chuyện xấu, nhưng, nghĩ lại, nàng tốt nhất vẫn nên bớt phóng túng một chút. Sư phụ so với búp bê tốt hơn nhiều, nàng không nghĩ muốn cùng hình nhân chơi, cho nên nàng sẽ thực cố gắng còn sống……

Trước kia nàng có phải thật sự rất xấu hay không a?