Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc kinh ngạc không thể tin nổi nhìn Viên Diệp Đình, gần như bùng nổ kêu lên: “Rõ rang là anh ôm tôi không buông được không!”
Cho dù Diệp thiếu là tình nhân trong mộng của ngàn vạn phụ nữ, à không, thiếu nữ, thế nhưng cũng không có nghĩa là Hứa Mễ Nặc cô giống những cô gái đó thấy Viên Diệp Đình là yêu thương nhé!
“Chiêu lạt mềm buộc chặt này không có tác dụng với tôi đâu.”
Viên Diệp Đình mỉm cười, ngay lúc Hứa Mễ chưa kịp phản ứng thu tay lại, Hứa Mễ vốn không ngồi ổn định lập tức mất đi chỗ dựa, kết quả là tiếp xúc thân mật với sàn nhà lần nữa.
“Anh dám làm tôi ngã!”
Đây là lần thứ hai! Buổi sáng ngã một lần ngay trước mặt ông cụ, bây giờ lại thêm lần nữa, Viên Diệp Đình có thù với cái mông của cô sao?
“Là cô muốn tôi buông tay ra.”
Viên Diệp Đình đã đứng lên, hai tay đút túi quần, cơ ngực rắn chắc ẩn hiện trong lớp áo để mở, tùy tiện như vậy nhưng cũng hơn vô số người đàn ông.
“Anh…Xem như anh lợi hại!”
Hứa Mễ Nặc duỗi tay vịn bàn trà đứng lên, không cẩn thận liếc thấy tài liệu rải rác chưa thu dọn trên bàn trà, mấy chữ “Ma Đạo An Kì” đập vào mắt.
Chết tiệt, đây là chuyện gì? Tại sao anh ta lại có hứng thú với Ma Đạo An Kì?
“Diệp thiếu, anh họp lâu như vậy cũng mệt rồi, mau ngồi xuống để tôi giúp anh thu dọn, sau đó xuống lầu bưng cho anh cốc trà nóng nha!”
Hứa Mễ bình tĩnh khom người, dùng thân hình che đi ánh mắt của Viên Diệp Đình, hai tay nhanh chóng sắp xếp tài liệu trên bàn trà, trong thời gian ngắn, đã nhanh chóng xem sơ qua nội dung.
Đứng lên chậm rãi xoay người, cầm một xấp tài liệu gọn gàng trong tay.
Đối với hành vi ân cần đột ngột của cô, vẻ mặt Viên Diệp Đình đầy nghi ngờ, đây vốn không phải phong cách của Hứa Mễ Nặc!
Mà dĩ nhiên anh cũng không cho là, cú ngã vừa nãy khiến cho tính tình Hứa Mễ lập tức quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ!
“Hôm nay ra ngoài mua gì thế?”
Viên Diệp Đình nhìn Hứa Mễ, chậm rãi ngồi xuống, cũng không đưa tay nhận đồ trên tay cô, tao nhã ngồi dựa lưng vào ghế ngẩng đầu nhìn cô.
Trong lòng Hứa Mễ Nặc giật mình, tên này sẽ không biết cô và Sở Tình Nhu đã làm gì chứ?
“Không có sự cho phép của Diệp thiếu, tôi không dám tiêu tiền bậy bạ.”
Mặc dù ngay từ đầu Mạc Tình Nhu lấy ra mấy vạn đã bị cô nhét thẻ vào bên trong túi xách sống chết không chịu lấy ra, nhưng sau đó cô không hề động đến tấm thẻ kia, chỉ có mấy vạn cỏn con, chẳng lẽ Viên Diệp Đình có nhiều tiền như vậy vẫn muốn tính toán với cô sao?
“Nhớ kỹ, về sau đi dạo phố, ít nhất phải tiêu hai trăm vạn mới được về nhà.”
“Diệp thiếu anh chắc chắn là đang nói chuyện với tôi, anh chắc chắn không nói đùa với tôi đấy chứ?”
Tại sao những lời này lại không thực tế vậy! Hai trăm vạn có thể mua được một căn phòng rất tốt đó!
“Nếu như không mua đủ, có thể trực tiếp quẹt thẻ lấy tiền mặt được không?”
Có tiền thì không nên lãng phí, Hứa Mễ quả quyết cầm xấp thài liệu ngồi xổm xuống, một mặt ngưỡng mộ nhìn Viên Diệp Đình, cặp mắt to trong veo lóe ra ánh sáng động lòng người.