Từ sau chuyện Di Ái Chi Tâm xảy ra, địa vị của Hứa Mễ Nặc trong Viên gia cũng coi như ổn định.
Nực cười thật, hai người to nhất Viên gia cũng không có ý kiến gì về cô thì những người khác nói được gì chứ?
Kỳ quái nhất chính là khoảng thời gian này tổ chức cũng cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Hứa Mễ Nặc, không có gọi điện thúc giục tiến độ của Hứa Mễ Nặc.
Cho dù Hứa Mễ Nặc cảm thấy hiếu kỳ nhưng cũng không ngu ngốc đến mức chủ động tự đưa đến cửa.
Cô sống mấy ngày thoải mái, chuyện video quay lại cảnh tai nạn của cha, sau này lại nghĩ cách khác vậy!
Dù sao cô cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm một chút cũng không sao.
Hứa Mễ Nặc nghĩ rất thoáng, chuyện của ba là chuyện của một mình cô. Trong tiềm thức cô không muốn chuyện này dính dáng gì đến Viên gia cả.
Có lẽ vì Viên Diệp Đình cực kỳ chán ghét Ma Đạo An Kỳ chăng?
Cô không muốn bị anh phát hiện nhất là khi cô vẫn đang ở bên cạnh anh.
Nhưng Hứa Mễ Nặc cũng biết, thân phận của cô không thể giữ bí mật cả đời.
Nhưng mà cũng may, cô cũng không ở bên cạnh Viên Diệp Đình cả đời!
Dù sao chỉ cần lúc còn ở bên cạnh nhau, Viên Diệp Đình vẫn nghĩ rằng cô là một cô gái ngây thơ, đơn thuần là được.
Chuyện sau này thì để sau này nói.
Thật ra thì sau chuyện tỏ tình kia, Hứa Mễ Nặc có âm thầm nghĩ tới, Viên Diệp Đình có lẽ cũng vui đi nhưng ý tưởng kỳ diệu này chỉ là cô ảo tưởng một chút là được rồi. Nếu như là thật thì không phải trở thành trò cười rồi sao?
Nói tóm lại, chuyện đến đâu hay đến đó, cần gì quan tâm nhiều chứ?
Bây giờ điều quan trọng nhất là vui vẻ, không phải sao?
Mấy hôm này, Hứa Mễ Nặc lại cảm thấy thật sự quá nhàm chán. Thật ra thì, cuộc sống nhà giàu cũng không hay ho gì. Hàng ngày chẳng có chuyện gì làm, cũng rất nhàm chán.
Hứa Mễ Nặc sầu khổ suy nghĩ.
Không bằng đi tìm người bạn nhỏ Ninh Tiệp chơi một chút.
Những ngày qua, mỗi lần Hứa Mễ Nặc có trò gì cũng đi tìm Ninh Tiệp cùng chơi.
Lúc đầu, Ninh Tiệp không tỏ chút thái độ gì với cô, không nhìn cô chỉ ngẩn người.
Nhưng Hứa Mễ Nặc vẫn không từ bỏ, thằng bé không nói lời nào, Hứa Mễ Nặc vẫn nói liên tục nói.
Cậu nhóc không trả lời, Hứa Mễ Nặc coi như thằng bé ngầm thừa nhận, không nói hai lời dắt cậu nhóc chạy.
Ninh Tiệp không kịp phản ứng, bị cô dẫn đi.
Thường xuyên gặp mặt cho nên cũng thân thiết với cô.
Hứa Mễ Nặc không có ý tưởng gì khác chỉ cảm thấy Ninh Tiệp rất đáng thương.
Người chị duy nhất nằm trên giường hôn mê không biết gì, thằng bé còn nhỏ như vậy, không làm được gì.
Hứa Mễ Nặc biết cậu hận tất cả người Viên gia, cảm thấy cả Viên gia đã hại chị cậu thành như vậy.
Cho dù Hứa Mễ Nặc không biết lúc đó xảy ra chuyện gì nhưng cô biết lúc người thân bị tổn tương nhưng bản thân lại không thể làm gì, cảm giác đó rất thống khổ.