Hu hu, mình sắp thành cụ rùa mất rồi. Ôi buồn quá đi TT
Lúc xế chiều, chiếc Lamborghini thể thao màu xám bạc chạy băng băng trên con đường quốc lộ rộng lớn.
Trong buồng xe ấm áp, không khí im lặng đến quỷ dị.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái thỉnh thoảng lại nhìn cô gái ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu.
Chỉ thấy cô gái đằng sau đang giận dỗi nghiêng người nhìn ra ngoài cửa
sổ xe, một nửa gương mặt đỏ ửng, không biết là do tức giận hay là vì bên trong quá nóng, bàn tay nắm chặt đặt trên đùi, đầu ngón tay trắng bệch
cơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên ở mu bàn tay.
Anh biết cô đang tức giận, anh biết nếu bây giờ lái xe thẳng đến cửa
hàng áo cưới thử lễ phục, chắc chắn tí nữa cô ấy sẽ náo loạn với anh một trận.
Bất đắc dĩ, anh đành dừng xe lại bên đường, chậm rãi bước xuống xe vòng qua bên phải.
Vẻ mặt của Hạ Nam cứng ngắc nghiêng người đứng dựa vào sườn xe, rút bao
thuốc trong túi ra hút thuốc, trong hơi thở còn có sự tức giận và phiền
não. Anh hơi híp mắt, nhìn vào một điểm vô định nào đó, suy nghĩ có chút hư vô mờ mịt.
“Người đàn ông dựa vào sườn xe kia thật là đẹp trai!”
“Đúng vậy, đẹp trai thật đấy! Cậu nói xem, anh ta đang làm gì vậy?”
“Chúng ta qua đó hỏi đi!”
“Hay là thôi đi!”
... .........
Mấy người phụ nữ qua đường nhìn thấy Hạ Nam mặc bộ quần áo màu đen thoải mái, dừng bước khe khẽ bàn luận, nhưng khi nhận ra trên người anh lộ ra hơi thở nguy hiểm thì nhanh chóng rời đi.
Tô Úy ngồi sau xe, cho đến khi cảm thấy bên cạnh sườn xe khẽ chấn động
mới quay đầu nhìn về bên phía ghế tài xế, nơi đó đã không còn ai, cô có
chút khẩn trương nhìn quanh, xuyên qua cửa sổ xe cô nhìn thấy bóng người mới yên tâm.....
Không biết là anh đang mải suy nghĩ hay là đang tức giận, mỗi lần sau
khi cô xuống xe người đàn ông kia đều quay lại nhìn cô, nhưng lần này
anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, mắt nhìn thẳng phía trước, ngón tay kẹp
điếu thuốc đang hút dở....
Tố Úy đứng yên nhìn gương mặt hơi trầm xuống, bờ môi căng ra của anh,
lần đầu tiên cô biết thì ra anh cũng không phải là người không biết tức
giận, mà chỉ là anh luôn cố gắng kiềm chế tính tình của mình! Nhìn bộ
dạng cô đơn tĩnh mịch của anh, cô đột nhiên cảm thấy mình rất trẻ con,
vô lý ngang bướng.
Tô Úy chậm rãi đi đến trước mặt anh, vòng tay ôm lấy cánh tay rồi dựa
vào vai anh, lại bị khói thuốc lá làm cho ho khan mấy tiếng, ho đến mức
rơm rớm nước mắt.
Hạ Nam cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, quả quyết vứt điếu thuốc
đang hút dở trong tay xuống đất, rồi bỏ bao thuốc và bật lửa vào trong
túi.
Thật ra khi cô mở cửa xe anh đã nhận ra, nhưng anh muốn biết người phụ
nữ này có vì giận dỗi với anh mà bỏ chạy không, còn may là cô không chạy trốn! Cho nên anh phải nhanh chóng tiến hành hôn lễ của hai người,
trong thâm tâm anh cảm thấy rất lo lắng, anh sợ người phụ nữ trước mặt
chỉ trong nháy mắt sẽ không còn là của anh, sẽ rời xa anh mãi mãi!
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ nam anh sẽ có một ngày cũng phải lo lắng
như thế này, mà những bất an này đều là vì người phụ nữ bên cạnh, nghĩ
đến đây anh lại muốn khảm người phụ nữ này vào tận trong xương cốt của
mình!
Xoay người, hai tay anh nâng cằm của cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, người phụ nữ trước mặt liền nhắm chặt mắt, hàng lông mi cong dày không ngừng lay động!
Nhìn khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết ở khoảng cách gần như vậy, tim của anh lại khẽ run một lần nữa! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất xinh đẹp,
không phải là loại vẻ đẹp quyến rũ, mà là sự tinh khiết trong trẻo, là
vẻ đẹp từ sâu bên trong nội tâm, loại vẻ đẹp này không thể nghi ngờ là
độc dược với bất kì người đàn ông nào, cho nên anh phải nhanh chóng cưới cô về nhà thì mới có thể yên tâm được.
Cảm thấy sự đáp lại trúc trắc không chút kĩ thuật cùng bàn tay mềm mại
đặt sau lưng mình, anh chỉ cảm thẩy bụng dưới căng thằng, bắt đầu kêu
gào.
Nhanh chóng buông người phụ nữ trước mặt ra, cố gắng bình ổn sự nóng ran và kích động trong lòng!
Cúi đầu nhìn chằm chằm người con gái đang mê man trong lòng, khuôn mát
trắng nõn tinh xảo đột nhiên trở nên kiều mị đến lạ thường!
“Bây chúng ta đi thử áo cưới, hay về nhà?” Nhẹ nhàng vuốt lọn tóc xõa ra của cô, giọng nói của Hạ Nam có chút khàn đục trong không khí lành lạnh này!
Tô Úy chớp nhẹ đôi mắt vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Đi thử áo cưới đi!”, Trên khuôn mặt trắng nõn vì xấu hổ mà đỏ ửng! Thật ra cô giận dỗi với anh cũng chỉ vì tính bá đạo,
không thèm hỏi ý kiến cô đã quyết định kết hôn! Dĩ nhiên một phần nhỏ
cũng là do cô cảm thấy lo lắng!
“Bác trai, bác gái đã đồng ý hôn sự của chúng ta, trước hôn lễ hai người sẽ đến đây!”
“Ba mẹ em?”
“Ừm!”
“Hừ!”, khẽ hừ một tiếng, cô mở cửa ngồi xuống bên cạnh ghế lái! Thì ra mình là người cuối cùng biết chuyện!
Canh chừng động tác của cô, Hạ Nam chỉ đành vòng qua ngồi lên ghế lái,
liếc nhìn cô gái vẫn còn đang bĩu môi, anh cười khẽ, rồi lập tức khởi
động xe nhanh chóng hòa vào dòng xe!
Phòng thiết kế áo cưới Thế Kỷ
Cửa chính bị đẩy ra, Diệp Phong và Doãn San San một đen một trắng cùng nhau bước vào.
Doãn San San liếc thấy ma nơ canh trưng bày bên ngoài cửa hàng mặc một
chiếc áo cưới màu đen, đang muốn mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói
không nhanh không chậm vang lên: “Rất xin lỗi, áo cưới này là do một nhà thiết kế nổi tiếng làm ra theo ý muốn của một khách hàng, nên chúng tôi không bán! Nếu cô muốn xem áo cưới, xin đi lối này!”, nói xong liền dẫn bọn họ vào bên trong!
Doãn San San có chút luyến tiếc nhìn bộ áo cưới, rồi mới kéo người đàn
ông bên cạnh đi vào bên trong! Nhà thiết kế Phàm Tư nổi tiếng? Bộ áo
cưới này chuyển đến từ Italy? Hơn nữa không phải mọi người đều nói anh
ta rất ít khi nhận thiết kế theo đơn đặt hàng sao?
Diệp Phong thay xong lễ phục màu đen thì có chút không yên lòng ngồi chờ trên ghế salon của phòng thiết kế, tay phải đỡ trán, lộ ra vẻ cứng
ngắc!
“Phong, anh thấy em mặc bộ này thế nào?”, lúc đang ngây người, một giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền đến trong tai, kéo anh ta ra khỏi suy
nghĩ!
Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy Doãn San San mặc bộ áo cưới đứng trước tấm gương to của cửa hàng, lúc này nhìn cô giống như thiên sứ dịu dàng kiều mị!
“Rất đẹp!”, Diệp Phong cười cười, ôn nhu nói qua! Nhưng đến anh ta cũng
không biết nụ cười vừa rồi có bao nhiêu miễn cưỡng, giọng nói có bao
nhiêu vô lực!
Doãn San San nhìn Diệp Phong không yên lòng ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ dần trở về hai ngày trước, đêm đó cô nhận được điện thoại của Tiêu
Chính Nam – bạn thận của Diệp Phong, nói anh đã uống say rồi, bảo cô đến biệt thự chăm sóc anh, cô liền lập tức chạy tới, nhưng không nghĩ cái
tên trong lúc anh say rượu mà gọi ra không phải là cô, mà là.....
Ngay cả khi hai người triền miên đêm đó cũng thế, anh cũng gọi tên một người phụ nữ khác!
Cô ta nên sớm nghĩ tới, ba năm nói dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn
cũng không ngắn lắm, sao có thể không sinh ra tình cảm đây?
Nhưng không sao, năm ngày sau cô ta và Diệp Phong sẽ đính hôn, cô ta tin rằng mình có thể đoạt lại trái tim của Diệp Phong!
“Tiểu thư, cô có muốn cái này không? Hay là thử thêm vài cái khác?” Một nhân viên phục vụ bước ra hỏi cô ta.
“Lấy cái này đi!”, Doãn San San liếc nhìn người đàn ông trên ghế sofa,
nhẹ giọng mở miệng, nói xong liền đi vào bên trong! Cô ta biết, cho dù
cô ta có thử bao nhiêu cái nữa thì đáp án vẫn chỉ có một, vậy thì mặc
cái này hay cái khác sẽ có gì khác sao?
Cửa chính lại một lần nữa bị đẩy ra, hai bóng người màu đen bước vào!
“Nam, lễ phục của hai người đến rồi, vào thử đi!”, Cơ hồ khi hai người
vừa xuất hiện trong cửa hàng, một bóng người đã đi trước mặt họ, nói với Hạ Nam xong, mặt không biến sắc quan sát người phụ nữ bên cạnh anh!
Nghe nói anh rất cưng chiều người phụ nữ này! Nhưng khi nhìn khuôn mặt
của cô, anh ta thoáng sững sờ, đây không phải là bạn tốt của em gái sao?
Tô Úy nhận thấy người đàn ông trước mặt đang quan sát mình, cô không
khỏi nhìn lại một cái, hình như người này rất quen nên nhìn lại thêm một lần nữa, anh ta là Tề Minh Đông, tên tiếng anh Là Rain, nhà thiết kế
kiêm chủ cửa hàng, quan trọng nhất còn là anh Tề Phỉ.
“Anh Tề!”, Tô Úy lễ phép gọi!
“Hóa ra là Úy Úy, để anh đưa hai người vào!” Nói xong liền dẫn bọn họ vào bên trong.
“Sao vậy?” Hạ Nam thấy cô đứng im, nhẹ giọng hỏi, sau đó theo tầm mắt
của cô nhìn thấy áo cưới màu đen mặc trên người ma nơ canh, “Bé ngốc,
một chút nữa bọn họ sẽ mang đến cho em!”, Nói xong liền theo thói quen
vuốt nhẹ tóc của cô.
“Ý của anh là bộ áo cưới này là của em?” Tô Úy nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười rực rỡ!
“Tất nhiên rồi! Chúng ta vào trước đi!”, Nói xong liền ôm chầm lấy eo cô đi vào bên trong!
Hai người vừa bước vào đã nhìn thấy Diệp Phong, bộ vest tuxedo bao quanh thân thể cao lớn, toàn thân tỏa ra hơi thở lành lạnh tuấn nhã, người
đàn ông như vậy rất dễ thu hút người khác!
Diệp Phong nhìn hai người vừa bước vào, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền khẽ gật đầu với hai người.
Hai người cũng gật đầu đáp lại, rồi đi sang bên kia!
Hạ Nam thay xong lễ phục ngồi trên ghế salon, nhãn nhã chờ cô gãi bên
trong thay đồ, tay không ngừng mân mê chiếc đồng hồ trên tay, đây là quà cô tặng anh, vfi vậy anh luôn mang theo bên mình!
Hạ Nam nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Úy mặc
bộ váy cưới màu đen bước ra, rất vừa người, do thiết kế đặc biệt nên vóc người nhỏ nhắn càng thêm hoàn mỹ, lộ ra đường cong! Chiếc khăn che mặt
vừa đúng che ở sống mũi thanh tú, giống như những nàng công chúa thời
Trung Cổ, thanh nhã cao quý, dịu dàng trầm tĩnh, mà có chút thần bí! Mái tóc đen bóng buông xõa trên vai, càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Đôi mắt long lanh như vì sao dưới tấm khăn che mặt cẩn thận nhìn Hạ Nam, “Như thế nào, được không?”.
“Rất xinh đẹp!”, đối với vẻ đẹp của người phụ nữ này, anh không keo kiệt chút nào mà khen ngợi!
Tô Úy nghe được lời anh, trên mặt liền phiếm hồng!
Một bộ lễ phục thiết kế theo kiểu Anh màu đen bao quanh thân hình hoàn
mỹ, thiết kế đơn giản nhưng lại lộ ra tư thái ưu nhã đến hoàn mỹ trên
người anh!
“Anh cũng rất đẹp trai!”, Tô Úy nói ra từ tận đáy lòng, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ mở ra.
Diệp Phong ngồi bên kia ghế salon, nhìn cô từ xa, trong lòng chợt hiện
lên những dao động! Trước đây không lâu, trong buổi lễ kỉ niệm của Hạ
thị, nhìn hai người bên nhau hài hòa, trong lòng anh ta đột nhiên cảm
thấy mất mát! Lại nhìn một màn cầu hôn kia nữa, anh ta thậm chí đã hi
vọng cô sẽ không đồng ý, cuối cùng một người đàn ông khác đến chen ngang lời cầu hôn, chỉ đến khi nhìn khuôn mặt của người đàn ông kia anh mới
nhận ra tất cả những điều này....anh ta thậm chí còn hi vọng người đàn
ông kia chưa từng xuất hiện, bởi như vậy, tối thiểu anh ta còn có thể
cho rằng ba năm qua cô đã yêu anh ta, chứ không phải chỉ là một thế
thân! Nhưng sự thật mãi mãi là sự thật, không có cách nào thay đổi được!
Thì ra, cho tới giờ phút này, người lãnh tình không phải là anh ta, mà là cô ấy!
Mà bây giờ, nhìn thấy cảnh này, anh ta còn muốn cái gì, anh ta còn chưa
đủ buồn cười sao? Tại sao nhìn cảnh này anh ta lại cảm thấy đau đớn đến
vậy, hơn nữa loại đau này qua thời gian càng trở nên rõ ràng!
Thì ra không phải là không yêu, nếu có thì chỉ là thời gian để nhận ra thôi!
Có lẽ từ đầu đến cuối, Diệp Phong chưa từng nghĩ rằng ba năm đủ để thay
đổi rất nhiều điều, bao gồm cả thích một người! Anh ta của ban đầu chỉ
có sự chút xíu sự quan tâm cho cô, nhưng có lẽ không còn giống như hiện
tại nữa!
“Phong!” Doãn San San vừa từ phòng thay đồ đi ra, nhẹ giọng gọi, lại
phát hiện anh ta đang chăm chú nhìn một người, men theo tầm mắt của anh
ta thì nhìn thấy một đôi tình nhân đang đứng đó.