Hạ Nam cúi người ôm chặt lấy hông cô từ phía sau, gác cằm trên vai cô, không biết cố ý hay vô tình mà môi khẽ lướt qua mái tóc của cô, trong hơi thở còn mùi thơm thoang thoảng của dầu gội!
Tô Úy cứng ngắc ngồi trước bàn trang điểm, đột nhiên cảm thấy trên eo chợt lạnh, áo choàng mày trắng bị vén lên cao, ngay sau đó một bàn tay nóng rực nhẹ nhàng ma sát bên hông khiến cô không tự chủ mà run rẩy.
Cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng lan dần ra khắp người, Tô Úy vội nắm thật chặt bàn tay đang làm loạn trên người mình!
Trong không gian yên ắng, hai người cứ giữ nguyên tư thế như vậy hơn một phút, Tô Úy cảm thấy ngực mình đập thình thịch như có ai đang đánh trống, thấy bàn tay đang di chuyển lên ngực mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng! Hạ Nam thấy cô xấu hổ qua hình ảnh phản chiếu trong gương. không khỏi khẽ cười một tiếng, rút bàn tay đang để trước ngực cô ra.
Sau một khắc, Tô Úy vội vàng đứng lên nhưng lại bất cẩn vấp vào chân ghế nên loạng choạng suýt ngã xuống đất, theo bản năng cô nhắm chặt mắt lại! Không có đau đớn như trong dự liệu, cô mở hai mắt thì nhìn thấy đèn chùm trên trần nhà, cảm thấy trên hông có cảm giác bị ôm chặt, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng rên đâu đớn cô vội vàng bò dậy!
NHìn người đàn ông vừa bị mình biến thành đệm lưng kia, Tô Úy vô tội mở to đôi mắt trong suốt oan ức nhìn anh!
Hạ Nam nhìn vẻ mặt uất ức của cô, bất đắc dĩ nhún vai một cái!
“Đi thôi, đi ngủ đi!” Nói xong liền ôm cô lên giường.
Cho đến khi sắp đến giường, Tô Úy mới phản ứng lại, cảnh giác kéo dãn khoảng cách với người đàn ông trước mặt.
TRời đất quay cuồng, hai người đã nằm trên chiếc giường to màu trắng, Tô Úy cảm thấy sự ấm áp vội ôm chăn che kín hết người.
“Ngủ!” Chỉ nghe thấy một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, ngay sau đó hông bị ai đó ôm lấy.
Tô Úy nhìn người đàn ông trước mặt đang nhắm chặt mắt, đột nhiên nhớ đến một chuyện, ngay sau đó hung găng cắn lên bả vai lộ ra bên ngoài áo choàng!
Mấy ngày cô bị trúng đạn anh cũng chẳng thèm đến thăm một lần, dù có bận rộn thì cũng phải có một ít thời gian chứ! Hừ hừ!
Cảm thấy đau đớn trên vai, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ ẩn nhẫn, nhìn chằm chằm Tô Úy đang hung hăng cắn chặt lấy bả vai mình!
Nhìn xem, anh đã muốn bỏ qua cho cô, hình như cô lại không muốn bỏ qua cho anh, nhất định muốn khiêu khích anh, nếu đã như vậy.... ....
Anh cúi xuống hẹ hôn cổ cô, mới vừa chạm đến làn da mềm mại, xúc cảm tốt đẹp đã phá tan một tia tự chủ cuối cùng của anh, anh hung hăng hôn mút thỏa thích làn da trắng nõn mềm mại!
“Ưm.....”, cảm thấy cảm xúc ướt át trên cổ, Tô Úy cuối cùng cũng có chút sợ, thả lỏng hàm răng đang cắn chặt lấy vai anh, hai tay đặt trước ngực anh muốn đẩy ra.
Một tay Hạ Nam giữ chặt đôi tay của cô, tay còn lại khẽ nâng cằm của cô, môi mỏng có chút thô bạo hôn lên đôi môi anh đào, anh phát hiện ra sự chống cự của cô nhưng trong thâm tâm anh lúc này chỉ muốn dạy dỗ người phụ nữ kia, anh khẽ cắn môi của cô, khuấy đảo khoang miệng của cô thưởng thức lấy sự ngọt ngào. Nhận thấy cô dần buông lỏng, hai mắt nhắm chặt, anh buông bàn tay đang khống chế tay cô, chậm rãi rời khỏi người cô!
Tô Úy cảm thấy ngực hơi lạnh liền mở mắt ra, hai mắt mê ly nhìn người đàn ông đang mân mê ngực mình.
Chỉ thấy tròng mắt đen nhìn cô thật sâu, đôi môi lướt trên vành tai của cô, nhẹ giọng nói qua, “Nếu có lần sau, nhất định anh sẽ ăn em!” Nói xong còn mị hoặc liếm liếm môi.
Tô Úy có chút khẩn trương thở dốc, gương mặt đã chuyển sang màu hồng, ánh mắt chạm đến dấu răng trên vai anh, có chút giảo hoạt chớp chớp mắt.
Hạ Nam nhìn dấu răng trên vai mình, kéo áo ngủ lùng thùng trên người, bất đắc dĩ lắc đầu, một giây kế tiếp liền vén chăn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tô Úy ngước mắt nhìn phòng tắm khép chặt cửa, tinh nghịch lè lưỡi một cái.
Chờ đến khi Hạ Nam đi ra đã là chuyện của một tiếng sau, đứng bên giường nhìn người phụ nữ đã ngủ say, bất lực cười cười rồi vén chăn nằm cạnh cô!
CHỉ có cô mới có thể nhanh chóng đánh tan sự tự chủ mà anh vẫn luôn kiêu ngạo từ trước đến nay, chỉ có trời mới biết lúc nãy anh muốn cô thế nào! Ai, có lẽ cô chính là khắc tinh mà ông trời phái xuống để trị anh đây mà!
NHẹ nhàng hôn lên mi tâm của cô, ngay sau đó ôm lấy thân thể mềm mại quen thuộc!
Khi Tô Úy tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh đã không thấy ai, thấy bên cạnh vẫn còn hơi ấm, trong phòng còn thoang thoảng mùi hương quen thuộc!
Đợi sau khi cô rửa mặt, thay quần áo xong, xoay người đã nhìn thấy anh đang lẳng lặng đứng ở cửa chờ cô, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia, hình như người đàn ông này vô luận lúc nào cũng tỏa ra một hơi thở vương giả!
“Đi thôi, xuống ăn sáng đã!” Trong chớp mắt, anh tới bên cạnh dắt tay cô xuống nhà, cảm thấy mười ngón tay đan chặt vào nhau truyền đến cảm giác ấm áp khiến tim cô đập nhanh một nhịp, nhìn người đàn ông đi trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm áp! Giống như ngày trước anh cũng đều dắt cô như vậy, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất yên tâm!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu nói: nắm tay mà chết, bên nhau đến già! Đúng, cô vô cùng khát vọng thời điểm ấm áp hạnh phúc này, đây chính là điều mà cô muốn, là điều mà cô vẫn luôn theo đuổi, có lẽ đây chính là hạnh phúc!
Có lẽ lúc này cô cũng không biết, trong tương lai bọn họ phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể một lần nữa nắm tay nhau như vậy!
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Nam đưa Tô Úy đến công ty rồi mới lái xe về công ty của mình.
Tô Úy vừa đến cửa phòng làm việc đã thấy Giang Hạo đứng bên ngoài chờ mình!
“Trợ lý Giang, có chuyện gì không?” Tô Úy đến trước mặt anh ta mới nhàn nhạt mở miệng.
“Tổng giám đốc, bên trong có người tìm cô, là anh Diệp và cô Doãn!”, Khi Giang Hạo nói xong còn không quên quan sát vẻ mặt Tổng giám đốc, chỉ là không thấy chút nào khác thường trên mặt cô, ngược lại còn rất bình thản!
Chẳng lẽ tin đồn ngoài kia chỉ là giả, không phải cô ấy vì ngươi đàn ông kia nên mới chuyển công ty đến đây?
Tô Úy dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Giang Hạo, cô cũng biết nguyên nhân là do những tin đồn ngoài kia! Đối với những chuyện này cô cũng không muốn giải thích, có nhiều lúc càng giải thích càng khó giải quyết! Hơn nữa những điều này không hoàn toàn sai, cô thực sự ở công ty quảng cáo ba năm là vì Diệp Phong, chỉ là nguyên nhân này đến chính cô cũng không biết phải nói như thế nào!
Cô đẩy cửa đi vào, nhàn nhạt nhìn hai người đang ngồi trên ghế salon, thấy hai tách trà còn bốc hơi nóng trước mặt hai người, đoán chắc bọn họ cũng vừa mới đến!
“Úy Úy, em đến rồi!” Doãn San San thấy Tô Úy đến, liền đứng dậy nghênh đón, trên gương mặt mang theo nụ cười rạng rỡ mà Diệp Phong chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn Tô Úy.
“Anh Diệp, cô Doãn, hai người đến tìm tôi có chuyện gì sao?” Bởi vì cô đang đóng giả làm người mất trí nhớ cho nên mới hỏi như vậy, lạnh nhạt mà xa cách nhìn hai người trước mặt giống như nhìn hai người xa lạ.
“Thật xin lỗi, chị đã quên em bị mất trí nhớ! Thật ra bọn chị đến đây là muốn gửi thiệp mời đến cho em!” Mềm mại nói xong, trên mặt còn có vẻ ngượng ngùng lấy một tờ thiếp đỏ đưa cho cô!
“Được, đến lúc đó nhất định tôi sẽ đến!” Nhận lấy thiệp mời, Tô Úy bình thản nói.
“Vậy được, bọn chị đi trước đây, còn phải về công ty họp nữa!” Doãn San San nhìn cô bình thản, nhẹ nói, trong mắt lóe lên một tia khác thường!
Dù có thế nào Doãn San San cũng không thể ngờ Tô Úy lại là con gái của Tô thị lừng lẫy ở Bắc Kinh!
Tô Úy nhẹ gật đầu với hai người, rồi đến trước bàn làm việc xử lí tài liệu.
Cả quá trình Diệp Phong chỉ lạnh lùng nhìn cô, cho đến trước khi ra khỏi phòng làm việc, anh ta không nhịn được mà quay lại nhìn người phụ nữ đang chăm chú làm việc!
Đối với người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc kia, cảm giác của anh về cô chính là một người anh không thể chạm vào, vĩnh viễn là vẻ mặt lạnh nhạt, cặp mắt kia ngoại trừ sự lạnh nhạt chỉ còn sự lạnh nhạt, khiến cho anh ta không bao giờ hiểu được suy nghĩ của cô!
Cô ấy ở bên cạnh anh ta ba năm, thế mà anh không hề biết cô là con gái của tập đoàn Tô Thị, thật là không biết là anh không quan tâm cô, hay là cô giấu quá kĩ!
Bên ngoài đều nói Tô Úy bởi vì anh ta mới ở lại Khải Phong ba năm, nhưng sự thật có phải như vậy không, ngay cả anh ta là người trong cuộc cũng còn chẳng biết, có lẽ yêu anh, nhưng tình yêu ấy anh không hề cảm thấy, nếu không anh cũng không thử dò xét cô ngày Doãn San San về nước, ngày đó anh ta nhìn thấy cô đứng bên ngoài cửa hàng ăn liền quay ra nói với Doãn San San: anh yêu em, bởi vì anh ta chỉ muốn biết phản ứng của cô! Sau đó cô ấy không chút do dự rời đi anh mới phát hiện, nói về lãnh tình không ai có thể bằng Tô Úy, ngay cả anh ta cũng cảm thấy không bằng!
“Phong, chúng ta đi thôi!” Doãn San San thấy Diệp Phong đột nhiên dừng bước cũng dừng lại theo, nhẹ giọng nói! NHìn thấy anh đang nhìn chăm chú Tô Úy, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng!
Diệp Phong lấy lại tinh thần, cười dịu dàng với Doãn San San rồi ôm cô ta đến thang máy!
Sau khi hai người đi khỏi, Tô Úy chậm rãi đứng dậy đi đến trước cửa sổ, liếc nhìn tấm thiệp đính hôn trên bàn, thủy mâu rong suốt thoáng qua sự chua xót và buồn bã!
Ở cùng nhau ba năm, nói không thích Diệp Phong chút nào thì là nói dối! Nhưng thật ra muốn nói cô thích anh ta đến mức nào, dường như chính cô cũng không thể nói ra! NHớ đến thời gian ban năm, cô tựa hồ có cảm giác rất mịt mờ, như những chuyện đó không thật sự xảy ra, mà hình như đã xảy ra rồi! Chỉ là mỗi lần nhớ đến cô đều có cảm giác như một màn sương mờ ảo, khiến mọi thứ đều trở nên rất nhạt như đang diễn ra trong mơ vậy!
Tô Úy nhận được điện thoại của La Tân Hán vào buổi trưa, thông báo Thịnh Thế đã quyết định công khai chọn đối tác làm ăn rồi, lập tức sẽ công bố trên báo!
Lúc xế chiều, Tô Úy mở một cuộc họp khẩn cấp!
“Chuyện của Thịnh Thế lần này đối với sự phát triển của công ty chúng ta ở thành phố A rất quan trọng! Tôi hi vọng mọi người có thể phối hợp với nhau thật tốt để có thể nắm bắt thời cơ này!” Ngồi ở chủ vị, Tô Úy nhàn nhạt nhìn những người ngồi bên trong, ngay sau đó âm thanh lạnh lùng thoát ra từ miệng cô!