Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 9: Nghi ngờ

Tô Úy gật đầu đi ra ngoài cửa, quả nhiên bên ngoài đã có người đang đợi. Là một người đeo kính gọng vàng, mặc tây trang màu đen, nhìn qua đã biết đây là một người đàn ông lịch sự.

“ Chào cô! Tôi tên là Hách Văn Viễn, là trợ lý tổng giám đốc!” Người đàn ông kia mỉm cười đưa tay ra.

“Chào anh! Tôi tên là Tô Úy!” Lễ phép cùng anh ta bắt tay, ngay sau đó nhẹ nhàng buông ra.

“Thư kí Tô, tôi đưa cô xem qua một chút phòng làm việc của mình!” Nhìn người phụ nữ trước mặt, Hách Văn Viễn đã hiểu vì sao ngày ngày trở về thứ hai liền cho người sửa chữa phòng làm việc kia rồi, thì ra là Tổng giám đốc đã sớm có chủ ý. Tô Úy, ngay buổi tối đầu tiên Tổng giám đốc về nước anh đã thấy Tổng giám đốc lại đi theo cô, chỉ đến khi cô về nhà mới lái xe rời đi.

Phúc hắc a! Phúc hắc a!

Tô Úy nhìn qua phòng làm việc, đột nhiên phát hiện Hạ thị quả là có tiền, ngay cả phòng làm việc của thư ký cũng sang trọng như vậy. ( đặc quyền như vậy chỉ có “ai đó” dành cho riêng tỷ thôi =.=)

Tô Úy sắp xếp xong tài liệu thì đã gần trưa, sáng nay không ăn nhiều lắm, bây giờ có cảm giác hơi đói rồi, chuẩn bị một chút rồi định ra ngoài ăn cơm, nơi này cách công ty Khải Phong tương đối gần, có thể gọi Tề Phi đi cùng, nghĩ rồi lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Ngẩng đầu lên lại phát hiện Hạ Nam đang đứng ở cửa! Không biết anh ta đã đứng ở đó bao lâu!

“Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?” Tô Úy đang cầm điện thoại trên tay, chậm rãi để xuống bàn, sau đó nhàn nhạt hỏi thăm.

“Ngày làm việc đầu tiên, cảm giác thế nào?”. Hạ Nam hỏi một đằng, trả lời một nẻo, đôi mắt nhìn chằm chằm cô hỏi:

“Cũng không tệ lắm!”

“Ngày đầu tiên đi làm, tôi là cấp trên để tôi mời em đi ăn cơm!”

“Không cần, tôi đã hẹn bạn từ trước rồi!” Tô Úy không muốn ăn cơm cùng anh ta, không còn cách nào khác đành phải nói dối.

“Thật sao?” Hạ Nam nhíu mày hỏi, đôi mắt thâm thúy khóa chặt vào đôi mắt dưới gọng kính đen của cô, giông như muốn xem lời nói của cô là thật hay giả. Người phụ nữ này từ chối dứt khoát như thế, mở miệng không chút suy nghĩ, còn muốn nói dối trước mặt anh.

Khoảng cách xa như vậy, Tô Úy vẫn bị anh ta nhìn chăm chú đến không tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu.

“Vậy cũng được, để tôi sắp xếp một chút!” Lời nói dối bị phát hiện, cũng không thể từ chối nữa, đành phải đồng ý đi cùng anh ta (haizz, tỉ thật không có tiền đồ mà =.=”)

Trong thang máy chuyên dụng của chủ tich tập đoàn Hạ thị.

Cho dù Tô Úy đang cúi đầu, cũng có thể cảm thấy Hạ Nam đang nhìn mình chăm chú, nhịp tim tự nhiên đập loạn xạ, tựa hồ trong không gian yên tình này có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Lại cúi đầu đến sát mặt đất!” Âm thanh của Hạ Nam truyền đến.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm, quai hàm nghiến chặt lại.

Hạ Nam nhìn Tô Úy đáng yêu như thế cười khẽ một tiếng. Thì ra nét mặt của cô còn có thể phong phú như vậy, ha ha!

“Thật ra em có thể bỏ mắt kính xuống, như vậy sẽ đẹp hơn!” Nói xong liền đưa tay qua định đem mắt kính của cô tháo xuống.

“A! Nhìn đẹp hay không liên quan gì đến anh?” Trong nháy mắt Tô Úy nhớ đến nụ hôn ở Nam Tước, mặt biến thành trắng xanh đỏ, thân thể trong nháy mắt dựa vào một góc, một tay giữ mắt kính của mình, một tay chặn lấy tay đang đưa ra của anh ta.

“Dù sao em cũng là thư ký của tôi, bộ mặt của em cũng chính là bộ mặt của tôi!” Vừa nói vừa dựa sát vào người cô.

“A! Cái tên biến thái này, anh tránh xa tôi ra. Không đúng, tôi muốn từ chức, tôi không muốn làm!” Tô Úy lại nhích vào gần trong góc hơn nữa, lớn tiếng kháng nghị với Hạ Nam.

“Ha ha, thư kí Tô, tôi chỉ đùa một chút thôi!” Nói xong liền cách xa thân thể Tô Úy một chút.

Tô Úy căm hận nhìn chằm chằm nét mặt thản nhiên của người đàn ông xấu xa kia, thật làm cô tức chết mà, cự nhiên lại bị anh ta đùa giỡn! Hiện tại cô càng thêm kiên quyết với suy nghĩ lúc trước, nhất định phải tránh xa anh ta một chút, nhưng việc này hình như hơi khó, ai bảo mình bây giờ là thư kí của anh ta đây? Thôi kệ, vậy thì trừ chuyện công việc cách xa anh ta một chút là được rồi.

Đing!

Cửa thang máy mở ra, Hạ Nam dẫn đầu đi ra ngoài, Tô Úy cúi đầu kiểm tra lại chính mình một lượt, thấy tất cả đều bình thường mới đi ra khỏi thang máy! Không biết mắng Hạ Nam trong lòng bao nhiêu lần, hơn nữa cũng khẳng định một chuyện: Hạ Nam không gần nữ sắc trong vong 10m tuyệt đối là giả.

“Tổng giám đốc hảo!” Bởi vì ra ngoài vào giờ ăn trưa, không tránh được rất nhiều người ra ngoài ăn cơm, thấy Hạ Nam liền chào hỏi. Nhìn người phụ nữ đi đằng sau Hạ Nam, không nhịn được liền đánh giá. Trong công ty cũng truyền ra, hôm nay có thư ký giám đốc mới, hơn nữa còn chính là do giám đốc chỉ định, chuyện tốt như vậy làm sao cô ta lại gặp được chứ, càng suy nghĩ càng thấy ước ao ghen tị nha! Dù sao cũng là thư ký tổng giám đốc, ở cùng tầng 88 có thể ngày ngày cùng người đàn ông đẹp trai như vậy làm việc, thật là viễn cảnh tốt đẹp biết bao! Dù sao tầng 88 cũng chỉ có mấy nhân vật quan trọng mới được lên!

Bị bao nhiêu người quan sát, Tô Úy cuối cùng cũng hối hận khi đồng ý đi ăn với anh ta, nhưng người đó nhìn như muốn xuyên thủng cô, thật sự là không chịu nổi mà!

Sớm biết như vậy không nên nhất thời tốt bụng đồng ý làm thư ký Tổng giám đốc, thà từ chức còn hơn, huống chi cô cũng không thiếu tiền. Nơi này chính là tập đoàn Hạ thị, một tòa nhà có đến mấy vạn người, nếu như người nào cũng nhìn chằm chằm cô như vậy làm sao mà chịu nổi a. Xem ra cô phải phải hạ thấp sự tồn tại của chính mình mới được, chỉ là nhìn người đàn ông trước mặt, cô đành thôi cúi đầu.

Giống như thấy Tô Úy khác thường, cặp mắt đen thâm thúy lạnh lùng lướt qua một vòng, những người đó cảm nhận nhiệt độ lập tức hạ xuống cũng làm bộ nhìn về nơi khác, nhanh chóng rời khỏi phạm vi nguy hiểm.

Tô Úy nhìn những người không chút kiêng kị đó đột nhiên giống như gặp quái vật nhanh chóng biến mất! Cô cảm thấy cực kỳ kỳ quái, nhìn đến người đàn ông bước đi ưu nhã trước mặt, trên mặt thoáng qua một tia nghi ngờ.