Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 11: Anh trai Tô Minh Hiên

Khi Hạ Nam quay trở lại phòng ăn, nhìn thấy cô đang ngồi cười khúc khích không hiểu sao lại thấy tim mình đập không bình thường! Tiểu nữ nhân này cũng có lúc thật sự rất đáng yêu! Cho đến khi Hạ Nam đến bên người ôm cô vào trong ngực Tô Úy mới giật mình.

“Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.” Tô Úy muốn tránh xa khỏi lồng ngực của anh, cảm giác mình cũng sắp điên mất, anh ta lại nổi điên muốn làm gì đây?”

“Đừng động, để tôi ôm em một lúc như vậy, được không?” Âm thanh của Hạ Nam dịu dàng truyền đến, giống như có mọt loại ma lực khiến cô dần dần không giãy giụa. Chỉ một lúc sau, ngửi thấy mùi hương nam tính trên người anh ta, cô dần dần nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng dần dần vững vàng!

Lúc quản lý nhà hàng bưng khay tiến vào chính là nhìn thấy một cảnh tượng hoàn mỹ như vậy, thấy Hạ Nam làm động tác đem ngón tay đặt trên môi, ông ta đem dâu tây thánh đại đặt trên bàn ăn của bọn họ rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài!

Chờ Tô Úy tỉnh lại đã là chuyện của nửa giờ sau, vửa ngẩng đầu đã nhìn thấy hình ảnh phóng đại của khuôn mặt tuấn tú trước mặt mình!

“A!” Kêu khẽ một tiếng, thiếu chút nữa từ trong ngực anh rơi xuống.

Tô Úy a Tô Úy! Mày làm sao có thể mất mặt đến như vậy? Đợi đến khi cô tự mình ngồi thẳng trên ghế, liền nhìn thấy dâu tây thánh đại trước mặt mình, trong nháy mắt liền quên luôn cảnh tượng lúng túng khi nãy, hướng Hạ Nam mở trừng hai mắt, sau đó dùng muỗng cắm lên dâu tây thánh đại ăn, nụ cười càng trở nên rạng rỡ!

Hạ Nam nhìn nụ cười rạng rỡ của tiểu nữ nhân trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút nổi nóng, hình như đối với cô đồ ăn gì so với anh cũng có sức hút hơn! Chẳng lẽ sức quyễn rũ của anh đa giảm đi sao?

Ăn cơm xong lúc bọn họ trở lại công ty đã là hơn 2 giờ. Chỉ là có Tổng giám đốc đi cùng cô cũng không cần lo lắng có đi muộn hay không!

“Mọi người đoán tôi vừa nhìn thấy gì trên đại sảnh tầng 1?”

“Thấy cái gì?”

“Để tôi nói cho mọi người nghe, hôm nay tôi đã thấy thư ký Tổng giám đốc cùng Tổng giám đốc mới trở về cùng nhua nha! Tổng giám đốc thật sự rất đẹp trai, trên thế giới sao lại có người đàn ông đẹp đến như vậy chứ?”. Nói xong liền thể hiện khuôn mặt say đắm (ọe 0.o)

“Mọi người có biết không, Tổng giám đốc nhìn cô ta với ánh mắt thật dịu dàng a!”

“Đúng vậy nha, nếu tôi mà là cô ta thì tốt rồi, có thể ở gần Tổng giám đốc như vậy!”

“Nghe nói Tô Úy là do Tổng giám đốc trực tiếp bổ nhiệm, cũng không trải qua phóng vấn của bộ phận nhân sự đấy!”

“Không đời nào chứ! Cô ta nhìn rất bình thường nha!”

“Không không không, các cô không phát hiện ra trên người cô ta mặc trang phục của “Mị chi yêu” Một bộ cũng đã mười mấy vạn sao?”

“Không phải chúng ta nhìn lầm người rồi chứ? Một thư ký sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ?”

………

Vẫn tiếp tục bàn tán sôi nôi, quả nhiên ở đâu có phụ nữ ở đấy có tám chuyện.

Hai người đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc lên tầng 88, ai trở về phòng làm việc của người nấy.

Tô Úy làm xong công việc thì phát hiện còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm. Chán muốn chết liền mở báo tài chính ra xem, phát hiện anh trai cô xuất hiện trên trang đầu, nói là mới tiến hành một dự án thiết kế lớn nào đó.

Lấy điện thọai di động ra, gọi điện cho anh trai của mình.

“Úy Úy, rảnh rỗi hay sao mà tìm anh nói chuyện phiếm?” Bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của Tô Minh Hiên cùng tiếng gõ bàn phím lách cách.

“Anh à, dạo này hình như anh rất bận phải không?”

“Dạo này công việc cũng hơi nhiều, có một thiết kế cần tương đối gấp, cho nên mấy hôm nay anh phải ở lại công ty làm thêm giờ!”

Yên lặng một lát mới mở miệng nói: “ Anh ơi, em thôi việc ở công ty quảng cáo Khải Phong rồi!”

Tô Minh Hiên nghe giọng nói sự bất đắc dĩ cùng một chút ưu thương ở đầu dây bên kia, lền buôn công việc trong tay xuống, đứng lên đi tới phía cửa sổ, âm thanh từ từ truyền đi: “Úy Úy, em hối hận sao?”

Tô Úy nghĩ: Mình hối hận sao? Vì anh ta mà bỏ thiết kế thời trang chuyển sang thiết kế quảng cáo, cùng anh ta trốn nhà bỏ đi, trong ba năm vì anh ta mà làm những chuyện mình không thích, vì anh ta mà bỏ xuống ánh hào quang của chính mình chì vì muốn anh ta thành công!

“ Anh à! Thực ra em cũng không biết, chỉ biết bây giờ rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!” Tô Úy đứng sát cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẳng lặng nói xong, trong ánh mắt tràn đầy sự cô đơn cùng ưu thương.

“Có thời gian thì về nhà một chuyến đi, thật ra ba mẹ đã sớm tha thứ cho em, chỉ là không muốn mở lời thôi!”

“Vâng,em biết rồi. Có thời gian em sẽ trở về! Em ở bên này có mấy thiết kế tây trang mới, lúc về liền mang cho anh mấy bộ đi!”

“Được, có em gái là nhà thiết kế thời trang thật không tệ đi, mỗi lần gửi y phục về cũng đủ để anh mặc nửa năm rồi, mấy anh em của anh ai cũng đều hâm mộ! Nếu không để anh gửi cho em mấy triệu vào thẻ ngân hàng đi!”

“Miệng lưỡi ít lại cho em, nếu như em thu tiền theo lời của anh, có trả đến mấy chục triệu cũng không đủ đâu!”

“Ha ha” Bên kia truyền đến một hồi tiếng cười. “Có phải bây giờ em đang thất nghiệp không?”

“Không có a, em làm ở tập đoàn Hạ thị, là thư kí Tổng giám đốc!”

“Cái gì? Hạ thị? Là Hạ thị nào?”

“Anh trai, anh sao vậy? Chính là tập đoàn Hạ Thị mà toàn bộ thành phố A đều biết đó!”

Biết giọng điệu của mình qua kích động, mới chậm rãi nói: “ Nghe nói chủ tịch hiện tại là Hạ Nam, em bây giờ là thư kí của anh ta?”

“Đúng vậy a, anh biết anh ta sao?”

“Không biết, nhưng đã nghe qua, dù sao anh ta ở Mĩ vẫn có chút danh tiếng đấy! Vậy thì được rồi, anh đang có việc bận, cúp máy trước!” Tô Minh Hiên cúp điện thoại, vẫn đứng ở trước của sổ, vẻ mặt có chút âm trầm!

Sẽ không, anh ta nhất định không biết Úy Úy là em gái của anh, nhất định là như vậy! Tự nói với chính bản thân mình, nhưng trong lòng lại càng ngày càng lo lắng.