Giang Trúc Tâm thấy Tần Phú Hữu không đuổi theo, cũng không lén lút xuất hiện sau lưng mình liền nhanh chóng nhập mật mã, sau đó hoang mang bước vào huyền quan.
Vì một chút không chú ý, nên một chân của cậu đạp phải đống giấy vẽ ở trên sàn, thân thể không khỏi nghiêng về phía trước một cái, hai tay cậu ở giữa không trung quơ đến mấy lần cũng không thể giữ thăng bằng.
Cuối cùng, trong sự giãy dụa thất bại, liền ngã nhào xuống đất.
"Cái đệt!" Giang Trúc Tâm nằm trên mặt đất mặt vặn vẹo mà đỡ eo, vừa nãy vẫn luôn cùng Tần Phú Hữu anh kéo tôi xả, bây giờ tinh thần vừa buông lỏng để nghỉ ngơi thì trên người eo mỏi lưng đau cái quỷ gì cũng đều kéo tới.
Nơi khó mở miệng kia cũng có cảm giác trướng trướng, thật giống như có đồ vật gì đó mắc kẹt ở bên trong.
Nha mịa nó, về sau đừng để ông gặp lại mi, bằng không ông thấy một lần liền đánh một lần.
Giang Trúc Tâm trán chạm sàn nhà, sau đó ngoài mạnh trong yếu mà lặng lẽ giơ lên ngón tay giữa, sau khi cảm thấy tâm tình được phát tiết đến không sai biệt lắm, liền đem ngón tay giữa thu về.
Phòng ở của cậu hiện tại gồm một phòng ngủ, một phòng khách.
Bởi vì quanh năm ở công ty tăng ca, cho nên hiện tại trong nhà rất bừa bộn.
Người như cậu không thích ném rác thải cùng với áo quần và tất lung tung, nhưng lại bởi vì thích đi tới chỗ nào đều có thể vẽ vời, cho nên các góc trong nhà đều có giấy bút.
Bây giờ, những giấy bút đó lại không được đặt tốt, rơi vãi đầy trên đất, khiến cho Giang Trúc Tâm nhìn không kĩ liền đạp lên nên mới trượt chân.
Lúc trước, do luôn tăng ca nên không quan tâm tới, hiện tại đã có thời gian, thì Giang Trúc Tâm lại không có nổi sức lực để đi quét tước.
Haizz, nếu không thì tìm gia chính đem chỗ này dọn dẹp một chút, tranh vẽ nhiều như vậy còn khiến cậu thực sự coi mình chính là nghệ thuật gia.
Về phần tại sao chính cậu không vứt đi? Những bức tranh này đều là tác phẩm của cậu! Là cậu dùng yêu thương để vẽ ra! Nếu muốn cậu vứt đi thì không phải quá tàn nhẫn sao, ngao?
Nghĩ đến lúc mình bị sa thải, quản lí thế nào từng bước một giải thích tác phẩm của cậu, không hề có sự sáng tạo.
Giang Trúc Tâm liền nhịn không được liền từ tư thế nằm trên mặt đất nhào vọt lên.
"Oa oa oa khốn nạn, khốn nạn!" Từ huyền quan một đường bay thẳng đến phòng khách, Giang Trúc Tâm tay chân dang rộng thành hình chữ đại (太) mà nằm trên đất, sau đó nhìn trần nhà được sơn màu xanh lam lẩm bẩm: "Ông đây cũng không kém như vậy đi.....!Mịa nó, thật đói bụng!"
Tâm tình tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Giang Trúc Tâm giống như phế nhân mà từ dưới đất bò dậy, sau đó ngồi xuống sopha chuẩn bị đặt thức ăn bên ngoài.
Nhưng mà, lúc nhìn điện thoại cậu liền nhớ lại vừa nãy Tần Phú Hữu đã làm cái gì.
Giang Trúc Tâm liền nghiến răng nghiến lợi click mở Alipay, sau đó đem năm ngàn hai mà Tần Phú Hữu lúc nãy chuyển qua chuyển trả trở lại.
Kế tiếp, cậu liền tìm kiếm công năng "Thân mật" kia.
Nhưng mà ngoại trừ công năng chuyển khoản trả tiền, thì với người "cây không trồng, gà không nuôi" như Giang Trúc Tâm, cậu căn bản sẽ không tìm được cách hủy bỏ công năng mà Tần Phú Hữu đã nói kia, cậu tức giận đến mức liền ném luôn điện thoại không thèm làm nữa!!
....Khoan đã, điện thoại thì vẫn phải cầm về, thức ăn ngoài cũng vẫn phải đặt, dù sao thì cũng không thể oan ức cái bụng của mình mà.
Nhưng mà, còn không đợi Giang Trúc Tâm click mở App đặt thức ăn ngoài, thì chuông cửa nhà cậu liền vang lên.
Ngoại trừ chuyển phát nhanh và thức ăn ngoài, cái chuông cửa này xưa nay đều không dùng được, bây giờ nó lại kêu.
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Trúc Tâm chính là chẳng lẽ mình mua sắm online gì đó, sau đó lại quên mất?
"Chào ngài, đây là thức ăn ngoài mà ngài đặt." Tiểu ca ngoài cửa mặc áo sơ mi và quần tây, dưới chân còn đi một đôi giày da, nhìn thế nào cũng không giống như một tiểu ca giao hàng.
"Anh có phải gửi sai rồi hay không...? Tôi còn chưa đặt thức ăn mà?" Giang Trúc Tâm do dự nói, sau đó trong sắc mặt ôn hòa của đối phương mà bị nhét vào một cái hộp cơm bằng gỗ.
Phân lượng cũng nhiều vô cùng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Giang Trúc Tâm, chỉ là cậu thề, cậu không có đặt thức ăn ngoài.
"Xán lạn hoa uyển, khu 15, phòng 2203, người nhận Giang Trúc Tâm tiên sinh.
Thông tin không sai.
Giang tiên sinh, chúc ngài dùng cơm vui vẻ." Vị tiểu ca ăn mặc gây chú ý kia, cũng không tiếp tục cùng Giang Trúc Tâm đang mộng bức thảo luận việc cậu có đặt thức ăn ngoài hay không.
Sau khi xác nhận Giang Trúc Tâm đã cầm chắc hộp cơm, hắn hơi nghiêng mình, tiêu sái xuống sân khấu, chỉ chừa lại Giang Trúc Tâm một người ngây ngốc nhìn theo.
"Là vị thần tiên nào....i!!"Giang Trúc Tâm mang theo tâm tình nghi ngờ, đóng cửa đi vào nhà, sau khi mở nắp hộp cơm, cậu phát hiện bên cạnh có nhét một tấm thiếp nhỏ.
[Gửi Trúc Tâm thân mến của tôi, hy vọng em sẽ yêu thích món ăn của Đường gia, nếu thích món khác, thì mong chờ điện thoại của em.
Yêu em, Tần Phú Hữu.]
Giang Trúc Tâm tay run run đem điện thoại một lần nữa cầm lên, sau khi mở khóa liền phát hiện, trong lúc cậu đi lấy thức ăn ngoài, điện thoại nhận được rất nhiều thông báo.
【Alipay thu khoản 5200 nguyên.】
【Alipay thu khoản 5200 nguyên.】
....!
Tất cả tổng cộng là 20 cái, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng, giống như đối phương nếu không phát đủ một trăm thì quyết không bỏ qua.
Giang Trúc Tâm:....!Cứu mạng!!! Có người điên!!!
Giống như chứng động kinh phát tác, Giang Trúc Tâm tay run rẩy bấm số điện thoại mà Tần Phú Hữu lưu cho cậu.
Lúc này mới đô một tiếng, điện thoại liền được nhận.
"Thân mến, tôi rất vui vì nhanh như vậy em đã nhớ tôi rồi..."
"Tần Phú Hữu!! Nhanh chóng dừng hành vi quấy rầy của anh lại!! Bằng không!! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!!!"
Giang Trúc Tâm vì kích động quá mức, dẫn đến âm cuối cũng phá âm.
Rõ ràng chỉ là một câu nói, sau khi cậu nói xong lại cảm thấy mình giống như vừa chạy 5km, thiếu chút nữa thở cũng không ra hơi.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh lại, Giang Trúc Tâm đắc ý khóe môi cũng cong lên, cho rằng mình nói sẽ báo cảnh sát đã làm cho đối phương sợ, nhưng cậu lại không nghĩ tới...!
"Trúc Tâm, tiếng thở dốc của em, thật gợi cảm."
Bên tai Giang Trúc Tâm liền truyền đến một thanh âm khàn khàn từ tính, giống như là có người đang ở ngay bên tai mình thổi một cái.
Giang Trúc Tâm đến tay cũng mềm nhũn, điện thoại liền rơi trên mặt đất, cuộc gọi cũng bị ngắt.
Bưng mũi của mình ngồi co lại trên ghế sopha, Giang Trúc Tâm vành tai đỏ ửng gục đầu vào giữa hai đầu gối, chít chít ô ô phát ra hai tiếng:
"Biến...thái...".