Edit + Beta: ALice.
Chờ bọn họ xác định lễ đính hôn sẽ cử hành vào một tháng sau xong, thì đã là buổi tối 10 giờ.
Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu đưa về phòng nghỉ ngơi, lúc cậu theo bản năng muốn mở máy vi tính ra học tập trước khi ngủ, thì đã bị Tần Phú Hữu quyết đoán ngăn cản.
"Bác sĩ nói ba tháng đầu, tốt nhất là nên ít dùng thiết bị điện tử mới được." Tần Phú Hữu ánh mắt mềm mại, "Nếu em muốn ở trong phòng dùng internet, thì để anh bảo người tới lắp đặt máy chiếu, lại thêm một máy chủ và chuột không dây.
Chúng ta ở dùng ở phòng kế bên nhé."
Trong lúc mang thai, không phải là không thể chơi điện thoại và máy vi tính, nhưng có thể dùng ít đi thì vẫn tốt hơn.
Tuy rằng không biết phóng xạ kia có tồn tại hay không, nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn mà.
"Được, nghe lời anh nè." Giang Trúc Tâm cũng phát hiện mình vẫn chưa hoàn toàn tiến vào trạng thái dựng phu, còn may là có Tần Phú Hữu nhắc nhở cậu.
Nhưng mà không nghĩ tới, Tần Phú Hữu không chỉ trực tiếp cầm tay chỉ cậu dùng máy vi tính, mà còn đưa ra kiến nghị "ở phòng bên cạnh dùng internet" cho cậu nữa.
Không hổ là kỳ tài thương nghiệp, đầu óc thật sự linh hoạt lắm luôn á.
(Thực ra là chẳng có lan quyên gì đâu ấy.)
"Nhưng mà cũng không thể chơi quá lâu đâu, bằng không sẽ không tốt đối với cổ và xương cổ, anh sẽ giám sát em chặt chẽ đấy." Lúc Tần Phú Hữu nghe được Giang Trúc Tâm nói "nghe lời anh" thì có chút kích động, không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
"Vậy anh lúc nào mới lắp đặt xong nha, lớp tiếng Anh online của em trên lịch còn mấy tiết nữa cơ á." Giang Trúc Tâm cũng không nhận ra được, sự damdang bên trong khuôn mặt ôn hòa của Tần Phú Hữu.
Cậu chỉ cảm thấy Tần Phú Hữu nói không sai, cũng rất tình nguyện mà bị Tần Phú Hữu giám sát luôn.
Trước đây chưa từng có ai giám sát cậu, cho nên thời gian ăn ba bữa của cậu không quá bình thường, sau đó không cẩn thận liền bệnh nặng một hồi.
Sau khi không ai có thể tới chăm sóc cậu, thì Giang Trúc Tâm liền nỗ lực nhấc lên tinh thần, để cho mình phải coi trọng bản thân hơn một chút, cuối cùng mới có thể khỏe mạnh giống như bây giờ vậy.
"Nếu em muốn học Tiếng Anh, thì anh có thể dạy em mà." Tần Phú Hữu lôi kéo Giang Trúc Tâm đi đến bên giường, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ, "Bây giờ em nên rửa mặt đi ngủ, áo ngủ thì để ở trong tủ quần áo này, phía bên trái là của em, bên phải là của anh.
Chỗ này ngoài để quần áo ra, thì sau này em cũng có thể thay quần áo ở đây nữa."
Nói, Tần Phú Hữu liền đẩy ra bức tường gạch bên cạnh Giang Trúc Tâm, không nghĩ tới bức tường thoạt nhìn như chỉ để trang trí này, lại đột nhiên xoay được, để lộ ra một gian phòng lớn ở bên trong.
Giang Trúc Tâm cảm thấy phòng trọ của mình, cũng không lớn bằng căn phòng bí mật này đâu á...
"Một hàng âu phục kia đều là của anh, anh cũng giúp em đặt làm mấy bộ rồi.
Mấy bộ hơi nhỏ phía trước này chính là của em, nên rất vừa vặn, chờ ngày mai em lại thử thử xem.
Quần áo ở đây mỗi quý đều sẽ thay đổi một lần, lúc đó sẽ có người đưa bản mẫu lại đây, em cũng có thể chọn một chút.
Biết em thích quần áo rộng rãi thoải mái một chút, cho nên anh đã chuẩn bị một hàng quần áo ngày thường cho chúng ta luôn rồi, sau này lúc chúng ta đi chơi cùng nhau là có thể mặc đồ đôi rồi."
Cùng Giang Trúc Tâm mặc đồ đôi.
Đây chính là mục tiêu kế tiếp của Tần Phú Hữu.
"Hừ hừ." Giang Trúc Tâm nhìn Tần Phú Hữu cao hứng giới thiệu quần áo mà hắn chuẩn bị, còn có các loại đồng hồ đeo tay, khăn tay, cà vạt, ghim cài và các phụ kiện các thứ, thì đột nhiên cậu có chút buồn cười.
Nếu để cho Tần Phú Hữu giảng giả toàn bộ một lần, thì đại khái là có nói đến mấy ngày cũng không hết luôn á.
Giang Trúc Tâm ôm áo ngủ cũng đi vào nhìn xem, cậu đối với những thứ ngoài thân như quần áo này cũng không có yêu cầu gì quá lớn.
Hiện tại, Tần Phú Hữu còn lén lút giúp cậu mua nhiều quần áo như vậy, Giang Trúc Tâm ngoại trừ ấm áp ở trong lòng ra thì cũng chỉ có cao hứng.
Có thể được người khác xem trọng, bảo vệ như vậy, thì trời mới biết trước đây cậu căn bản không nghĩ tới mình sẽ có loại vận may này đâu.
Còn may là lúc trước, không phải bởi vì Tần Phú Hữu quá mức gợi đòn, mà bỏ qua vấn đề có thích hắn hay không.
Nếu như lúc trước cậu không kịp nghĩ thông suốt, thì chắc chắn đã bỏ lỡ người này mất rồi.
"Anh muốn tắm chung không?" Giang Trúc Tâm cũng không cho Tần Phú Hữu có tâm lý chuẩn bị, liền đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"..." Tần Phú Hữu vốn đang suy nghĩ việc mình và Giang Trúc Tâm mặc đồ đôi ra ngoài mà trộm mừng, trong nháy mắt liền dừng lại lời nói, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Trúc Tâm.
"Làm sao thế? Lúc trước không phải đều ở trong video, buộc em nhìn anh tắm rửa à, bây giờ cho anh tắm cùng anh không dám sao?" Giang Trúc Tâm cố ý tiện hề hề mà cong lên một bên khóe miệng, nhưng nhìn qua lại giống như là người tốt đang nỗ lực diễn tròn vai một tên lưu manh hơn.
"...!Dám chứ." Tần Phú Hữu cảm thấy mình miệng khô lưỡi khô, hắn nhìn thấy bóng lưng của Giang Trúc Tâm.
Người vừa có được câu trả lời xong liền xoay người đi vào trong phòng tắm, thì hắn ngay cả quần áo cũng không lấy, liền trực tiếp đi vào theo.
Bác sĩ nói ba tháng đầu không thể lên giường, nhưng chỉ là không thể làm đến bước cuối cùng mà thôi.
Ở trong phòng tắm, Tần Phú Hữu đang kích động mà dựa lưng vào tướng.
Hắn ngửa đầu thở hổn hển, vuốt ve đầu tóc của Giang Trúc Tâm đang ngồi xổm ở giữa hai chân hắn.
Sau đó, không nhịn được mà cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt của Giang Trúc Tâm đang nghiêm túc lấy lòng hắn, Tần Phú Hữu chỉ cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi.
Thật sự là sắp điên tới nơi rồi, bảo bối làm sao có thể tốt như vậy cơ chứ, hắn thật sự sắp điên rồi.
Khoác áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, Tần Phú Hữu một mặt hoảng hốt, cảm thấy được vừa nãy giống như là một hồi mộng đẹp vậy.
Mãi cho đến khi Giang Trúc Tâm tìm được máy sấy tóc, sấy tóc cho hắn, thì Tần Phú Hữu giống như mới vừa tỉnh mộng.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Giang Trúc Tâm đang đứng ở trước mặt chải đầu cho hắn, lỗ tai dán sát vào bụng của Giang Trúc Tâm, không nhịn được mà hít thở sâu vài lần.
Hắn cảm thấy, mình có thể nắm giữ được tình cảm mãnh liệt như vậy là một chuyện rất thần kì.
Thần kì hơn chính là chuyện này còn kéo dài một cách quá đáng, đương nhiên Tần Phú Hữu cũng không muốn nó dừng lại.
Hắn cảm giác được dopamine và adrenaline đã bị ức chế trong suốt ba mươi năm, sau khi gặp được Giang Trúc Tâm thì không nhịn được bắt đầu được tiết ra, đồng thời còn không có giới hạn mà xông lên tận trời.
Hơn nữa, Giang Trúc Tâm còn luôn mang đến bất ngờ cho hắn, thậm chí chỉ là một hành động mới mẻ trong lúc vô ý thức mà thôi, cũng đã đủ khiến cho Tần Phú Hữu rung động không thôi luôn rồi.
Tần Phú Hữu từ thể xác đến tinh thần đều bị Giang Trúc Tâm bắt làm tù binh, hạnh phúc đến mức cảm thấy mình sắp hôn mê.
"Anh sấy tóc giúp em nhé." Sau khi Tần Phú Hữu chìm đắm trong hạnh phúc một chốc xong, mới cầm lấy máy sấy tóc từ trong tay Giang Trúc Tâm, cũng đè Giang Trúc Tâm lên giường, "Đừng nhúc nhích."
Giang Trúc Tâm liền híp mắt, thoải mái mà hưởng thụ sự ôn nhu của Tần Phú Hữu, sau đó lại mỉm cười thỏa mãn.
Cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, nhưng cậu chính là không ngừng được nét mặt biểu lộ tươi cười.
Chờ sau khi đầu tóc đã khô, hai người bọn họ mới nằm ở trên giường lớn.
Tần Phú Hữu dính người lại ôm Giang Trúc Tâm vào trong lòng, Giang Trúc Tâm chọt chọt mặt của Tần Phú Hữu, nói: "Ngủ như vậy, ngày mai tay anh sẽ bị tê mất, còn không thể cử động nữa đó."
Giang Trúc Tâm chỉ, chính là cái tay đang ngụy trang thành chiếc gối đặt dưới đầu của cậu.
"Anh mặc kệ, như vậy mới gần nhau được." Tần Phú Hữu không chỉ muốn thân cận, còn muốn hòa lẫn nữa, nhưng hiển nhiên đây là không thực tế.
"...! Ấu trĩ quá nha." Giang Trúc Tâm vẫn cứ lấy cánh tay của Tần Phú Hữu đang dưới đầu mình ra, sau đó nghiêng người dùng hai tay ôm lấy cánh tay của hắn.
Lồng ngực cũng dán vào Tần Phú Hữu, đầu của Giang Trúc Tâm để ở đầu vai của hắn, nói rằng: "Đã đủ gần hay chưa hả?"
Tần Phú Hữu hiện tại trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy.
Vì thế hắn đột nhiên lén lén lút lút mở miệng: "Bảo bối, em có thể cởi hết toàn bộ quần áo, sau đó ôm lấy anh như vậy sao?"
Giang Trúc Tâm từ chối không muốn hiểu Tần Phú Hữu nữa, thuận tiện lại trả lại cho hắn một cước: "Được voi đòi tiên, đi ngủ đi."
"...!Ò." Tuy rằng không có cách nào thỏa mãn ảo tưởng trong đầu, nhưng Tần Phú Hữu vẫn cảm thấy rất cao hứng.
Hắn, đã kết hôn với Giang Trúc Tâm rồi, sau đó Giang Trúc Tâm còn bị hắn lừa gạt về nhà nữa, bây giờ còn đang nằm ở bên cạnh hắn...!Sáng sớm ngày mai, còn có thể nói chào buổi sáng với cậu, nếu may mắn hơn còn có thể có được một cái hôn chào buổi sáng nữa...
Trời ơi, trên thế giới này còn có thể có người nào hạnh phúc hơn so với hắn nữa không đây hả?
"Bảo bối, cuối tuần anh dẫn em đi gặp mấy người bạn của anh có được hay không?" Tần Phú Hữu ngay lúc Giang Trúc Tâm đang buồn ngủ, nhẹ nhàng mở miệng.
"Ừm...!Được nha, cũng nên gặp một chút..." Sau khi Giang Trúc Tâm đồng ý, khóe mắt của Tần Phú Hữu đều đang lộ ra vẻ vui sướng.
"Ngủ ngon, bảo bối." Tần Phú Hữu hôn trán Giang Trúc Tâm một cái, phía dưới cứng rắn, nhưng cả người vẫn mang theo ôn nhu.
"Ngủ ngon nha, A Quý..." Giang Trúc Tâm lại gần hôn vai Tần Phú Hữu một cái, sau đó liền vù vù ngủ thiếp đi.
Từ sau khi mang thai, cậu cũng rất dễ dàng cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa hôm nay lại cùng Tần Phú Hữu ở trong phòng tắm náo loạn một chút, xác thật rất mệt mỏi.
Cho nên đã ngủ thiếp đi Giang Trúc Tâm cũng hoàn toàn không phát hiện, bị hôn một cái như thế Tần Phú Hữu là làm sao mà nhịn dục vọng cả một buổi tối, cũng mất ngủ đến hơn nửa đêm.
Cảnh Viên Bảo cũng đã nhận được tin nhắn của Tần Phú Hữu, hắn nói gần đây thân thể của Giang Trúc Tâm cần phải chú ý thêm một chút, cho nên không thể tăng ca.
Buổi trưa cũng sẽ được Tần Phú Hữu đón qua công ty đối diện ngủ trưa nửa tiếng, hy vọng vị ông chủ như Cảnh Viên Bảo đây có thể quan tâm chăm sóc cho Giang Trúc Tâm nhiều hơn một chút, quan trọng nhất là đừng để cho người khác đụng vào Giang Trúc Tâm.
"Thân thể của chị dâu làm sao vậy? Nếu không thoải mái thì có thể xin nghỉ mà?" Cảnh Viên Bảo có chút nghi hoặc, lần trước lúc y nhìn thấy Giang Trúc Tâm, thì Giang Trúc Tâm vẫn còn sinh long hoạt hổ lắm cơ mà, làm sao qua miệng Tần Phú Hữu trình bày, thì Giang Trúc Tâm giống như là biến thành Lâm muội muội mảnh mai luôn rồi vậy.
"Chưa thể nói cho cậu biết được, nhưng cũng không phải là chuyện xấu gì đâu, chờ đúng thời điểm thì tôi sẽ nói cho cậu biết." Chuyện của Giang Trúc Tâm tương đối đặc thù, cho nên cho dù có là phát tiểu, thì cũng phải chờ cho thai nhi ổn định rồi mới thông báo được.
Về phần tại sao không dứt khoát để cho Giang Trúc Tâm đợi ở nhà chờ sinh, là bởi vì so với việc ở nhà lãng phí lương thực, thì Giang Trúc Tâm vẫn muốn trở lại cương vị ở công ty mà tỏa sáng.
Hơn nữa, gần nhất cậu chỉ dùng giấy để vẽ, máy vi tính ở công ty cũng không cần dùng đến.
Bởi vậy cũng không có lo lắng phải dùng máy tính trong thời gian dài gì đó.
Bác sĩ nói phải để cho Giang Trúc Tâm duy trì tâm trạng thoải mái, Tần Phú Hữu nếu quả thật nhốt Giang Trúc Tâm ở trong nhà, giống như một con chim hoàng yến mỹ lệ, thì đừng nói là bản thân Giang Trúc Tâm tâm trạng thoải mái, mà ngoại trừ phiền muộn tức giận ra, làm gì còn có tâm tình tốt khác nữa.
"Thần thần bí bí." Cảnh Viên Bảo mắt trợn trắng, nhưng mà cũng theo như giao phó của anh em.
Công việc bây giờ tất cả cũng đã theo quỹ đạo, y cũng không phải ông chủ ma quỷ gì đó, đại đa số nhân viên đều là tự nguyện tăng ca (do cẩu độc thân nhiều á), cho nên Giang Trúc Tâm không tăng ca cũng không phải là việc gì lớn.
Truyện chỉ được đăng tải trên Wordpress ALices House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Hơn nữa, Tần Phú Hữu cũng không nhờ Cảnh Viên Bảo cho đặc quyền gì, nghe qua là chỉ là hy vọng y chú ý Giang Trúc Tâm một chút, đừng để cho người có tâm khi dễ mà thôi.
Cho dù Tần Phú Hữu không nói, thì Cảnh Viên Bảo cũng sẽ không để cho vợ của anh em mình ở trong công ty của mình, gặp phải việc ngoài ý muốn gì đó đâu.
"Nói chút việc khác đi, cuối tuần này cậu phải giúp tôi, không cho cậu lén chạy đến công ty tăng ca nữa." Tần Phú Hữu sau khi cảm ơn xong, liền nghiêm túc mà nói với Cảnh Viên Bảo như vậy.
Cảnh Viên Bảo đỡ trán: "Cậu chắc chắn phải cầu hôn như vậy à?"
"Tôi đã đáp ứng Trúc Tâm, phải cho em ấy một nghi thức câu hôn trịnh trọng rồi (tuy rằng bảo bối thật giống như không phải rất coi trọng đâu)." Tần Phú Hữu kiên định gật đầu.
Cảnh Viên Bảo nhớ tới kế hoạch của Tần Phú Hữu, liền sâu sắc cảm nhận được.
Tên phát tiểu ưu tú từ nhỏ đến lớn này của mình, thật là một khi gặp được tình yêu thì có chút chập mạch (*) á.
(ALice: trong QT ở chỗ này dùng từ tú đậu, mị tra ở trên baidu thì thấy đây là một từ lóng để chỉ sự "đoản mạch" của não người, kiểu như ngớ ngẩn một lúc hay zị đó.)
Nhưng mà...
Mẹ nó, thật sự rất hâm mộ luôn đấy, y cũng muốn nói chuyện yêu đương nữa!.