Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 38

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

----------

Giấc ngủ này của Mạt Lị vô cùng thoải mái, khi ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, cô hơi mở con ngươi ra, tỉnh lại.

Đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn dật Đường Nhiễm Mặc đang ngủ say, cô vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn mơ mơ màng màng, chỉ biết người này thật sự là quá đẹp, cô giống như là nằm mơ cười ngây ngô cười một tiếng, lại nhắm mắt lại, bất giác chui vào trong ngực anh, nhưng xúc cảm chân thật làm cho thần trí của cô trong nháy mắt thanh minh, cô bỗng nhiên mở to hai mắt.

Chờ đã, tại sao cô lại ngủ chung với hắn!? Hơn nữa tình huống lúc này còn là hắn ôm cô vào trong ngực ôm nhau mà ngủ!?

Sau khi kinh ngạc, cô bắt đầu rối rắm, anh ôm chặt vào lòng, nếu cô muốn đứng lên, tất sẽ đánh thức anh.

Thói quen sinh hoạt của Đường Nhiễm Mặc cô biết, có khi nửa đêm một hai giờ thức dậy đi vệ sinh, cô còn có thể nhìn thấy đèn thư phòng sáng lên, anh sẽ cùng cô ăn cơm, nói chuyện phiếm với cô, thậm chí khi cô nhàm chán anh sẽ nghĩ biện pháp trêu chọc cô chơi, nhưng thường thường ở sau lưng, anh lại thức rất khuya để làm việc bù lại.

Mạt Lị nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt Đường Nhiễm Mặc, bộ dáng hắn đang ngủ, giống như một đứa trẻ, không hề có lực uy hiếp đáng nói, làn da trắng nõn, mặt mày ôn nhu, lông mi thon dài hơi xoăn, mũi cao thẳng, còn có đôi môi mỏng màu nhạt... Ngón tay cô tỉ mỉ miêu tả đường nét của anh, trong lòng si ngốc nghĩ, anh thật giống hoàng tử từ trong tranh đi ra...

Hoàng tử? Anh ta thường gọi cô ấy là công chúa nhỏ... Mạt Lị nghĩ tới đây thấp giọng bật cười, bất quá rất nhanh, tiếng cười của nàng đột nhiên dừng lại, bàn tay loạn động của nàng trên mặt người ta bị người ta bắt được.

"Rất vui vẻ?" Người vừa tỉnh, thanh âm ngoài ý muốn trầm thấp, anh nhìn đôi mắt của cô, sủng nịch ôn nhu phô thiên cái địa đánh úp lại.

Mạt Lị  sau một thời gian dài mới lấy lại tinh thần từ sắc đẹp, cô vươn tay kia che mắt anh, nói: "Chú đừng nhìn cháu như vậy."

Thay vì lấy tay cô ra, anh mỉm cười và nói, "Tại sao?"

"Cháu sẽ thẹn thùng..."

Cô có một khoảnh khắc lầm tưởng mình đã trở thành cả thế giới trong mắt anh, vừa sợ hãi, vừa cảm thấy xấu hổ, cô không có cách nào dùng ánh mắt ngang nhau nhìn anh.

"Được rồi, nếu như tiểu công chúa cảm thấy thẹn thùng."

Ba chữ "tiểu công chúa", hắn nói phá lệ nhu tình, ngăn trở ánh mắt của hắn, lại càng nhịn không được nhìn về phía môi hắn, hình đôi môi hoàn mỹ, nhẹ nhàng trương hòa, chết tiệt gợi cảm.

Cô thực sự muốn... Hôn lên.

Mạt Lị cảm thấy mình thất sách, cô thu tay về nhưng thất bại, tốt xấu gì cũng không thật sự hôn lên, vì mình dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ mà cảm thấy rầu rĩ không vui.

Hứn nhận ra sự buồn bực của cô, "Làm sao vậy?"

Mạt Lị  đương nhiên sẽ không nói mình bị sắc đẹp mê hoặc, cô dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Chị gái xinh đẹp kia đi rồi sao?"

"Cháu vừa vào phòng, tôi liền 'tiễn' cô ta đi."

Đường Nhiễm Mặc biết cô hỏi Cao Châu Nhi, anh bất động thanh sắc, thăm dò hỏi: "Cháu không thích cô ấy sao?"

Cô trả lời một cách trung thực, "Không thích."

"Tại sao?" Lòng bàn tay anh dần dần đổ mồ hôi, vô cùng chờ mong đáp lại của cô, rồi lại sợ cô đáp lại chỉ là một lần thất vọng khác của anh mà thôi.

"Chú đang kết giao với cô ấy sao?"

"Không." Ngữ khí của hắn có chút sốt ruột, không muốn để cho tiểu cô nương của hắn hiểu lầm, hắn làm sao có thể thích Cao Châu Nhi? Bị cô đụng vào như vậy, anh liền có loại xúc động lau nước khử trùng.

Đường Nhiễm Mặc có sở thích sạch sẽ, lại sẽ vì Mạt Lị lau sạch tay bị kem làm bẩn, cũng sẽ một khắc cũng không ngừng nghĩ, muốn ôm nàng vào trong ngực hảo hảo sủng ái.

Đáng tiếc những thứ này, cô tất cả đều không biết.

"Vậy..." Mạt Lị  cau mày đẹp mắt, chậm rãi nói: "Nếu chú không kết giao với cô ấy, vậy thì không nên dẫn cô ấy về nhà, cháu không thích có người xa lạ đến nhà chúng ta, như vậy sẽ làm cho tôi cảm thấy... Rất xấu hổ."

Cô ấy sẽ cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.

Thanh âm dễ nghe của tiểu cô nương không ngừng đặt ở bên tai hắn, nhất là ba chữ "Nhà chúng ta", đây là một loại cảm giác thuộc về cùng du͙ƈ vọиɠ độc chiếm "nhà", có lẽ cô còn chưa phát hiện, cô không thích hắn dẫn nữ nhân về nhà, cho dù người phụ nữ kia căn bản không phải là hắn mang về, có lẽ nhận thức của cô bất quá là giống như con búp bê vải yêu quý của mình bị cướp, nhưng cô tán thành lĩnh vực "nhà", vậy cũng đại biểu cho tất cả mọi người hoặc vật vật trong "nhà" đều là độc nhất vô nhị của cô, những người khác không thể bước vào lĩnh vực này.

Đúng vậy, cô là của anh, anh cũng là của cô, cô còn quá nhỏ, có lẽ còn chưa hiểu loại tình cảm này, chỉ là biết đơn giản biểu đạt bất mãn mà thôi, Đường Nhiễm Mặc cố gắng khống chế vẻ vui mừng của mình, đem đầu cô ấn vào trong ngực mình, thân thể nhỏ nhắn của cô, toàn bộ đều bị anh vây quanh.

Ở nơi cô không nhìn thấy, anh nhếch khóe môi lên, "Mạt Lị  không thích tôi dẫn người phụ nữ khác về nhà, tôi nhớ kỹ, sẽ không có lần sau."

Đường Nhiễm Mặc lúc này thật sự rất cảm ơn tiểu tử Minh Lại kia, nếu như không phải hắn đùa giỡn, hắn làm sao biết mình ở trong lòng Mạt Lị  có địa vị đây?

Mà Mạt Lị  bị hơi thở nam tính mãnh liệt trên người anh làm cho đầu óc choáng váng, cô bị nhốt trong lòng anh, mất đi năng lực suy nghĩ, sau đó đỏ mặt như uống say.

  ...

------

Góc Editor: Thật ra chị nhà cũng thích anh đó, nhưng do tác giả đúng trên phương diện nam chính để miêu tả cảm xúc thôi

│〇´3`|人|´ε`●|