Hoàng Phủ Tinh đi nhanh đến bên đầm, chỉ thấy đầm sâu chẳng thấy đáy, dù vận hết mục lực chàng vẫn không thể nhìn ra dưới đầm có nước hay không, chàng khựng người một lúc mới trấn định lại cất tiếng hỏi vọng xuống :
- Dưới đầm có người hay không?
Chốc lát từ dưới đầm một tiếng “Í” vọng lên, rồi tiếp đó một giọng nói nhu hòa vọng lên :
- Có, hài tử ngươi là ai?
Hoàng Phủ Tinh nghe giọng người ôn hòa không có gì đáng sợ, liền đánh bạo hỏi tiếp :
- Vãn bối Hoàng Phủ Tinh, xuống có được không?
Người dưới đầm đáp :
- Được, được. Hài tử ngoan lắm, ngươi cứ theo hướng Tây bắc nhảy ra ngoài ba trượng, lão phu dưới này sẽ tiếp ngươi.
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Người ta thường nói đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, lão nhân này có thâm cừu đại hận với Thần Kỳ bang, lành dữ thế nào ta cũng phải gặp mặt một lần mới rõ được”.
Nghĩ rồi quyết định dứt khoát, nói lớn :
- Lão tiền bối, vãn bối xuống đây.
Nói xong rồi đề khí Đan Điền, nhằm hướng Tây bắc nhảy ra ngoài ba trượng rơi xuống.
Nào ngờ, người vừa rơi xuống tầm một tượng, đột nhiên dưới đầm một tràng cười quái dị vọng lên, kèm theo giọng người lạnh lẽo như tiếng quỷ vọng về từ Âm ty :
Hoàng Phủ Tinh chấn động lẫn tức giận, chưa kịp nghĩ gì thì bỗng cảm thấy chân khí thất tán, cả người rơi tự do xuống rất nhanh.
Thoạt trông chàng tan thây nát thịt là điều khó tránh khỏi, chẳng ngờ từ đâu một cỗ kình lực cực kỳ mãnh liệt từ dưới đầm đẩy lên đỡ cả người chàng.
Hoàng Phủ Tinh kinh ngạc vô cùng định trở người bằng một thế Lý Ngư Đảo Đỉnh ngưng tiếp liền một cỗ kình lực khác áp tới đè người chàng rơi xuống trên mặt tuyết dày đánh “huỵch” một tiếng.
Giờ mới hay dưới đầm hoàn toàn không có nước, không gian tối đen như mực, giơ tay trước mắt không nhìn thấy năm đầu ngón tay, ngước mắt lên nhìn chỉ thấy khoảng trời nhờ nhợ như miệng giếng mà thôi.
Hoàng Phủ Tinh nằm ngửa trên mặt tuyết, toàn thân các khớp xương tựa hồ như rã ra từng đốt, đau đớn vô cùng.
Trong màn tối đen, tiếng cười kinh dị kia lại trỗi lên, lần này nghe gần bên tai xông vào màng nhĩ đến rợn người, Hoàng Phủ Tinh tuy là người can đảm, vậy mà lúc này nghe cũng rợn người sởn ốc.
Qua một hồi lâu, tiếng cười kia mới thâu liễm nói :
- Người ta thường nói chó gấp nhảy tường... Hắc hắc hắc.... Quả thật không sai, quả thật không sai.
Hoàng Phủ Tinh giờ nghe thì đoán chắc tiếng người chứ không phải quỷ, đảm khí trong người nổi lên, chàng gắng chịu đau nằm im trên tuyết ngầm vận chân khí xoa dịu cái đau trong người.
Lại nghe giọng lão già kia nói :
- Lão phu chỉ vì bảo vật mà bị giam khốn, tiểu tử ngươi đến đây nộp mạng cũng vì bảo bối? Hắc hắc hắc...
Hoàng Phủ Tinh nghe lão già nói năng lộn xộn không thứ lớp, thầm nghĩ chẳng lẽ lão ta chỉ vì bị giam khốn quá lâu ngày nên thần trí không ổn định chăng?
Chàng ngước mắt tìm nơi phát ra tiếng nói, trong màn đêm đen tối chỉ thấy hai đốm xanh lè như mắt sói, thầm nghĩ hẳn chính là đôi mắt lão già.
Chàng nằm trên mặt tuyết, cố điều khí cho người khỏe lại, nên vẫn không lên tiếng, chàng nhân thương tích một chưởng Cửu Tý thần công vừa lành lặn, giờ bị rơi cú này không nhẹ tí nào, chưa chết hẳn là còn may.
Bấy giờ cứ tĩnh thần vận khí, mặc chuyện đến đâu thì đến...
Không biết chàng rơi vào giấc ngủ khi nào, đến lúc cảm thấy thân hình lâng lâng như bị nâng bổng lên thì mới giật mình choàng tỉnh, chàng mở mắt ra nhìn mới chấn động cả người.
Nguyên là lúc này trời đã sáng hẳn, thế nhưng từ bên dưới chiếc đầm khô tích tuyết sâu có đến bảy mươi trượng này thì ánh sáng mặt trời chừng như không xuyên thấu đến được, cảnh sắc chung quanh cứ nhờ nhờ như trời chiều hoàng hôn. Trong cái ánh sáng lạnh lẽo ấy, một lão quái nhân tàn phế cả đôi chân, tóc dài phủ vai rối bời, bàn tay như móc câu chộp lấy cổ họng chàng nhấc bổng chàng lên, chiếc miệng há hoắc như cười mà chẳng phải cười, mắt chăm chăm nhìn chàng vẻ vô cùng thích thú.
Hoàng Phủ Tinh nghẹt thở muốn chết, tứ chi vô lực muốn vùng vẫy cũng không nổi, chỉ nghe lão ta cười một tràng dài, cuối cùng mới nói bằng cái giọng tắc nghẽn vô cùng khó nghe :
- Tiểu tử, cha ngươi vừa mới chết sao?
Hoàng Phủ Tinh há hốc miệng biểu hiện không thể nói được, lão quái nhân thấy thế lại lấy làm đắc ý, tay xiết chặt hơn, Hoàng Phủ Tinh nảy người lên một cái, đôi mắt như muốn nhảy vọt ra ngoài hố mắt.
Qua một lúc, lão quái nhân mới chịu buông tay ra, lại cười khùng khục trong họng hỏi :
- Tiểu tử, cha ngươi vừa chết sao?
Hoàng Phủ Tinh vừa tức giận vừa khiếp đảm, tay lão quái nhân vừa buông ra, chàng trở người nhào ra ngoài bằng sức bình sinh cắm đầu vừa bò vừa chạy.
Lão quái nhân cứ cười ngặt nghẽo, đợi chàng chạy chừng ngoài một trượng, lúc ấy mới thấy lão vươn bàn tay nắm ngón như tay quỷ ra cách không chộp một cái. Tuy chỉ là một trảo cách không, vậy mà cả người Hoàng Phủ Tinh như bị một sức hút mãnh liệt kéo hất ngược trở lại nằm trước mặt lão quái, lão cười ngất vung tay chộp mạnh lên đỉnh đầu chàng lại hỏi lần nữa :
- Lão phu hỏi ngươi, có phải cha ngươi vừa chết hay không?
Hoàng Phủ Tinh vốn thấy lão già mấy lần hỏi câu ấy tựa hồ như muốn xúc phạm đến chàng nên trong lòng hận lắm, nhưng lúc này nghĩ giờ muốn kháng cự cũng không được, đành nén giận đáp :
- Tiên phụ chết từ lâu rồi.
Lão quái nhân cười lên mất tiếng, chợt lại hỏi :
- A... nếu vậy tất mẹ ngươi vừa mới chết.
Hoàng Phủ Tinh thấy lão cứ mở miệng là hết trù cha chết, giờ trù cho mẹ chết, xúc phạm này quả không thể chịu đựng được, trợn mắt hét lớn :
- Mẹ ngươi, lão quái.
Rồi định vùng bỏ chạy, thế nhưng chiếc đầu chàng bị bàn tay quỷ của lão quái nhân đè chặt tựa hồ như một quả núi, không thể nhúc nhích được chút nào
Lão quái nhân không hề thấy tỏ ra tức giận, cười khùng khục nói tiếp :
- Tiểu tử ngươi đúng là một tiểu tử.
Nói đến đó, lão vặn tay quay ngoắt đầu chàng lại nhìn chăm chăm, rồi lại hỏi :
- Sắc diện ngươi trầm thống, trong lúc ngủ lại rơi nước mắt, tại vì sao chứ?
Hoàng Phủ Tinh giờ mới chợt hiểu ra, thầm nghĩ: “Ta vì sao lúc ngủ lại rơi nước mắt chứ?”
Trong lòng tức giận gắng sức hét lớn :
- Trên thế gian này đầy rẫy tà ma ác đạo ta thế cô lực bạc không thể vì võ lâm trừ họa, không thể vì giang hồ tạo phúc, ngủ không rơi nước mắt chẳng lẽ lại cười vang kêu ha hả?
Lão quái nhân nghe nói vậy, đột nhiên ngước mắt nhìn mảnh trời nhỏ bé cất tiếng cười ngất.
Lão quái nhân cất tiếng cười, trong lòng khô đầm bốn bức tường đá như rung chuyển, tuyết rơi xuống tung bay loạn xạ, đủ thấy nội lực của lão ta thâm hậu đến chừng nào rồi.
Hoàng Phủ Tinh thấy lúc này tay lão đã buông lỏng liền lồm cồm ngồi dậy, thế nhưng không dám bỏ chạy như vừa rồi, chàng giờ mới kịp nhìn lão già bất giác kinh động cả người.
Nguyên lão già hai chân bị chém đoạn đến nửa đùi, trên tay phải lại bị những sợi dây thép đen xuyên qua những đại huyệt buộc chặt vào vách đá, duy nhất chỉ còn lại cánh tay trái cử động. Thoạt nhìn lão già như một người làm bằng lông, tóc dài quá lưng, râu dài chấm đất, người không một mảnh vải mọc đầy lông đen, hình thù chẳng khác gì một dã nhân, duy nhất trong người lão còn toát lên một sinh khí tinh anh chính là đôi mắt, có lẽ nếu không có đôi mắt chứa nhân tính ấy, người ta dễ nghĩ đó là quỷ.
Lão quái nhân sau tràng cười dài, mới cúi đầu ngưng mắt nhìn Hoàng Phủ Tinh từ đầu đến chân, lạnh lùng nói :
- Ta biết rồi, tiểu tử ngươi chính là người tốt cuối cùng còn chưa kịp bị giết chết.
Hoàng Phủ Tinh nghe vậy thì rủa thầm: “Người tốt cớ gì phải bị giết tận tuyệt, cứ nghe giọng ngươi, nhất quyết không phải là loại người tốt rồi”.
Chàng nghĩ vậy tự nhiên ẩn hiện ra nét mặt, còn chưa kịp nói, lão quái nhân đã vung tay chộp chàng kéo sát lại gần nói :
- Tiểu tử, ngươi dám không phục?
Hoàng Phủ Tinh chỉ mới lóe lên ý nghĩ né tránh, thì tay lão đã kềm ngay yết hầu, thủ pháp của lão có thể nói là cao siêu không tưởng nổi, lúc này tức giận vô cùng, trán nổi gân xanh, trong đầu thầm chửi :
- Lão quỷ, ngươi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay thì quả trời xanh cũng có mắt, chỉ đáng tiếc ả họ Bạch...
Lão quái nhân buông lỏng tay ra giọng gay gắt :
- Tiểu tử ngươi mau nói thực xuống đầm làm gì?
Hoàng Phủ Tinh đưa tay lên xoa xoa ở cổ họng, lạnh lùng nói :
- Bạch Quân Nghi mưu chiếm đoạt Kim kiếm, ta bị hiếp chế, nên mới thử xuống đầm nói không chừng gặp vận khí.
Lão quái nhân chừng như không ngờ chàng tình thực nói ra, ngớ người một lúc nói :
- Bạch Quân Nghi ư? Phải chăng là nha đầu man dã của Bạch Tiêu Thiên?
Hoàng Phủ Tinh đã chịu nhiều đòn ác khí, đối với lão quái nhân trước mắt và cha con họ Bạch cũng ác cảm như nhau, khi ấy nghe hỏi vậy, cười nhạt nói :
- Bạch Quân Nghi đúng là nhi nữ của Thần Kỳ bang Bạch lão bang chủ, thế nhưng có phải là loại người man dã hay không thì tại hạ không rõ.
Lão quái nhân đã nhận ra trong lời nói của chàng thiếu niên này có hàm ác ý với cha con họ Bạch, bất giác trong lòng cao hứng nói :
- Thân thủ ngươi cũng không tồi làm sao lại chịu sự khống chế của ả nha đầu kia, ta e trong lời ngươi không thực.
Hoàng Phủ Tinh “hừ” một tiếng khinh thị nói :
- Vậy còn ngươi võ công cao siêu làm sao lại rơi vào tình cảnh này, thực chẳng khác gì loài súc sinh.
Hoàng Phủ Tinh chỉ nhận mấy ngón tay quỷ của lão trên cổ họng còn đau mới tức giận nói năng không giữ lời, lúc này lão quái nhân vừa nghe đã trợn ngược mắt lên, chộp tay lấy đầu tóc chàng mà dúi mạnh vào tuyết, miệng gầm lên như thú dữ trúng thương :
Hoàng Phủ Tinh một câu chửi thật hả hận, nhưng lúc này mới thấy hối hận thì đã không còn kịp, nhưng ngạo khí trong người chàng đột nhiên cũng trỗi lên, nghiến răng chịu đựng, nửa tiếng không rên.
Chàng kể từ lúc chỉ vì đạo nghĩa cứu cả nhà họ Tần mà chịu nhục dưới chân Bạch Quân Nghi, chịu một cái tát nảy lửa gãy mất ba chiếc răng, tự nhiên đã biến thành một con người khác. Từ trong chiều sâu chàng, nỗi đại sỉ nhục đó quyết không thể nào xóa đi nổi, lúc này đây khi bị lão quái nhân dày vò thân xác, thế nhưng ngược lại chàng lại cảm thấy sảng khoái vô cùng, vì chung quy đối phương cũng hành hạ chàng tức là càng tỏ ra tức hận vì chàng.
Lao quái nhân cứ dụi mặt chàng xuống tuyết mà chà xát một thôi chừng như nư đã, khi ấy mới buông tay ra, cả mặt chàng gần như bấy nhầy đầy mát lẫn tuyết, lão quái nhân mới cười đắc chí nói :
- Thằng nhãi, lần sau nói năng còn bất kinh thì lão phu vặn gãy cổ ngươi.
Lão quái nhân này vốn chẳng phải là người thiện lương, lại thêm bị gian hãm lâu ngày dưới khô đầm này nên nỗi oán khí trong lòng chẳng thế nào tả nổi chỉ trực trút lên bất kỳ người nào vô phúc xuống đây. Nhưng chẳng ngờ, Hoàng Phủ Tinh bị lão dày vò thì càng tức giận chẳng những không phục mà lại còn cười nhạt khinh bỉ chửi :
- Ngươi lợi hại lắm. Thế nhưng chung quy Bạch Tiêu Thiên cũng bẻ gãy đôi chân ngươi, ngươi...
Lão quái nhân không chờ cho chàng nói hết câu đã giận điên tiết, vung tay chộp lấy cẳng chân chàng, rít qua kẽ răng :
- Tiểu cẩu, ông sẽ cho ngươi như ông.
Dứt lời, lão định vận công bẻ gãy chân trái chàng, nhưng chợt nhìn thấy chàng mặt không chút biến sắc, giận quá thành tiếu, cười gằn lên nói :
- Ngươi còn trẻ tuổi, bẻ gãy chân cũng tiếc thật.
Lão vốn định khơi động lòng đối phương, chỉ chờ chàng tỏ ý khiếp hoảng hay van cầu là lập tức ra tay, chẳng ngờ Hoàng Phủ Tinh sắc mặt bình thản lạnh lùng nói :
- Ngươi cứ việc ra tay, ta đã chết một lần rồi, chỉ mong ngươi sau khi gặp lại Bạch Tiêu Thiên vẫn giữ được thần khí như hiện tại.
Lão quái nhân giận đến răng nghiến trèo trẹo, rít lên :
- Tiểu tạp chủng, ngươi nghe cho rõ đây, đôi chân lão phu chính bị hủy dưới kiếm của Hoa Nguyên Tư...
Mấy tiếng Hoa Nguyên Tư lọt vào tai khiến chàng giật bắn cả người.
Lão quái nhân lịch duyệt mẫn cảm vô cùng, nhận ra nét mặt chàng khác thường khi chàng nghe mấy tiếng Hoa Nguyên Tư, bèn trở tay chộp lấy cổ áo chàng nhấc lên tận mặt gàn giọng nói :
- Nói thực đi, Hoa Nguyên Tư là gì đối với ngươi?
Giọng lão quái nhân trở nên lãnh tỉnh thấp nhỏ, khiến Hoàng Phủ Tinh cũng thấy bất ngờ, chàng lúc này đã để ngoài đầu hai tiếng “sinh tử” nên thầm nghĩ: “Hắn vừa rồi hùng hổ tàn bạo, vậy mà sao nhắc đến tên cha ta thì bình tĩnh trở lại?”
Lão quái nhân thấy chàng im lặng, nói tiếp :
- Chính một chưởng cuối cùng của lão phu đã đưa Hoa Nguyên Tư về Tây thiên, ngươi nói thực đi, Hoa Nguyên Tư là gì của ngươi?
Hoàng Phủ Tinh không ngờ đây lại là một trong cừu nhân của phụ thân mà chàng lần đầu biết đến, lửa hận cao vút không kể gì nữa, cười nhạt nói :
- Tốt lắm. Ngươi nghe đây, Hoa Nguyên Tư chính là tiên phụ, ngươi nên nặng tay hạ thủ, chỉ cần ta còn trên đời này thì có ngày sẽ lấy mạng ngươi.
Lão quái nhân tựa hồ như không tin nổi vào tai mình, cứ tròn mắt nhìn chàng hoài nghi một hồi rồi mới buông tay ra từ từ thở phào một hơi dài nói :
- Thì ra là thế. Nghe đây, năm xưa Hoa Nguyên Tư bị quần hắc đạo cao thủ vây đánh chết, Bạch Tiêu Thiên là một trong số đó, lão phu trước lúc bị đoạn đôi chân cũng không biết chân tướng nội tình thế nào, nếu như ngươi muốn báo thù thì cứ giết phức nha đầu Bạch Quân Nghi kia là xong.
Hoàng Phủ Tinh nhíu mày nói :
- Bạch Quân Nghi tuổi còn trẻ, với chuyện năm xưa có liên quan gì chứ?
Lão quái nhân trừng mắt nói :
- Ngươi giết người khác, không giết nha đầu kia là làm sao chứ?
Hoàng Phủ Tinh thấy lão ta căm hận cha con Bạch Quân Nghi đến thấu xương tủy, chừng như còn muốn diệt đến hậu đại, bấy giờ cười nhạt hỏi lại :
- Tiên phụ đoạn tiệt đôi chân của ngươi, sao ngươi không tầm hận ở ta?
Lão quái nhân cười lên khùng khục nói :
- Hoa Nguyên Tư đã chết, xem như hết thù. Hắc hắc hắc... lão phu chỉ hận nhất chính là Bạch lão ma đầu.
Hoàng Phủ Tinh lãnh đạm nói :
- Một câu chân tâm cuối cùng chúng ta đồng cừu chung hận, sau khi giết chết Bạch Tiêu Thiên rồi ta sẽ thanh toán món nợ này.
Lão quái nhân đảo nhanh đôi mắt nhìn chàng thốt lên :
- Văn...
Thế nhưng chợt thấy không ổn bèn đổi ngữ khí hỏi :
- Mẹ ngươi đâu? Tại sao lại để ngươi một mình lưu lạc giang hồ?
Hoàng Phủ Tinh kiếm cách nói :
- Gia mẫu thương tâm chuyện xưa mà ẩn tích giang hồ, ta lén bỏ đi.
Lão quái nhân gật gù nói :
- Vậy là đúng rồi.
Chợt lão ngẫm nghĩ nói tiếp :
- Cha ngươi hào hoa đẹp trai, ngươi thì lại vừa đen vừa ốm, tựa hồ như không phải con ông ấy.
Kỳ thực khi chàng vừa xuống núi cũng không đến nỗi tệ, khuôn mặt đen quả do hóa trang, nhưng thân hình tiều tụy chỉ vì những tháng ngày vừa qua chịu nhiều dày vò thân xác mà thành.
Hoàng Phủ Tinh trầm ngâm không đáp, bỗng nghe lão quái nhân lại hỏi tiếp một câu :
- Họ Hoa kia, Bạch Quân Nghi bức ngươi xuống đây tìm Kim kiếm, tại sao ngươi trước mặt thì thuận sau lưng thì nghịch, đem hết mọi chuyện nói thật ra cho lão phu biết.
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ, con người lão quái nhân này tuy ăn nói thô lỗ thế nhưng tâm cơ suy nghĩ thì rất tỉ mỉ thấu đáo, bấy giờ cười nhạt nói :
- Trước mắt nên gọi ta là Hoàng Phủ Tinh.
Lão quái nhân hơi ngớ người, nhưng rồi cười gật đầu nói :
- Cũng đúng, nếu như lão Bạch truy ra lai lịch của ngươi, quyết chẳng để ngươi sống. Hắc hắc hắc... Trước mắt lão phu gọi là Hàn Đàm Tẩu.
Hoàng Phủ Tinh nói nghe thật nhanh :
- Hàn Đàm Cẩu, cái tên nghe hơi bất nhã.
“Tẩu, Cẩu” nghe na ná như nhau, lão quái nhân thoáng chút ngớ người, nhưng chợt hiểu ra bị chơi khăm, tức giận gầm lên :
- Tiểu súc sinh, ngươi thực không muốn sống nữa sao?
Hoàng Phủ Tinh lạnh lùng đáp :
- Chuyên sinh tử vốn không dọa nổi ta, nếu ngươi không giết ta thì những người tìm cũng quá đủ nhiều lắm rồi.
Chàng dừng lại, ngước mắt nhìn lên mảnh trời nhỏ nhoi lất phất trong tuyết, cả người lặng đi hồi lâu, cuối cùng thâu ánh mắt lại, lạnh lùng nói :
- Hàn Đàm Tẩu! Ngươi, ta trước khi chỉ còn lại một người ở đây, thì tốt hơn ngươi chớ nên giương nanh múa vuột, người nhà họ Hoa quyết không phải là hạng nhỏ gan bé mật bị uy hiếp mà chịu phục.
Hoa Đàm Tẩu ngửa cổ cười vang lên kha khả, tinh thần bỗng chốc trở nên phấn chấn hơn, nói :
- Được, được. Nể ngươi là nhi tử của một vị anh hùng năm xưa, lão phu sẽ đối đãi khách khí hơn với ngươi, nhưng ngươi ăn nói cũng cẩn thận, chớ nên chọc giận lão phu.
Hoàng Phủ Tinh gật đầu cười đáp :
- Vậy thì được.
Chàng đưa mắt nhìn chòm râu dài chấm đất của lão quái nhân hỏi :
- Ngươi bị đoạn tiệt đôi chân trên Bắc Minh hội, làm sao lại rơi xuống đây?
Hàn Đàm Tẩu nghe hỏi vậy thì tự nhiên trong đôi mắt hằn lên nỗi oán độc nói :
- Bắc Minh đại hội sau khi tàn cục, Bạch lão đầu giả nhân giả nghĩa bảo giúp lão phu sớm hồi sơn, nhưng hắn ngầm lập kế đoạt Kim kiếm, lão phu biết lòng lang dạ sói của hắn, nhưng cũng muốn đến Thần Kỳ bang tịnh dưỡng. Hắc hắc hắc... chẳng ngờ tịnh dưỡng mãi ở đây đã hơn mười năm.
Hoàng Phủ Tinh đôi mày rậm chau lại nói :
- Nói vậy lão ta không biết động phủ lão trượng ở đâu sao?
Hoàng Phủ Tinh đến lúc này cảm thấy lão quái nhân không còn nguy hiểm với mình nữa nên cải lối xưng hô cho dễ nghe hơn.
Hàn Đàm Tẩu ngưng mắt nhìn chàng hồi lâu nói :
- Nếu như hắn biết, thì lão phu đã chết đối dưới này mất rồi.
Đột nhiên lão cười phá lên vẻ vô cùng đắc ý nói tiếp :
- Khi lão phu vừa bị chặt đôi chân, lão phu không phải là đối thủ của hắn, hắn đem lão phu gian hãm dưới khô đầm này, hễ hứng là lão đến khảo vấn lão phu bức bách truy thanh Kim kiếm ra. Hừ hừ... lão phu há dễ bị lừa, một khi thanh Kim kiếm nằm trong tay hắn rồi thì tính mạng lão phu cũng chẳng còn giá trị gì.
Hoàng Phủ Tinh ngạc nhiên hỏi :
- Một thanh kiếm thì đáng vào đâu mà lão ta phải...
Hàn Đàm Tẩu xua tay lia lịa nói :
- Ngươi quả nhiên không biết chút gì, đó chính là vô thượng chí bảo, mọi người trong võ lâm đều mong có được... Ài! Nói ra chuyện rất dài.
Hoàng Phủ Tinh nghe lão nói thì hào hứng hiếu kỳ nổi dậy hỏi tiếp :
- Bạch Tiêu Thiên như đã muốn có được thanh Kim kiếm trong tay, tất không từ một thủ đoạn nào, lão trượng hẳn đã nếm đủ nhục hình?
- Ha ha... điều đó không cần phải nói.
Lão đáp mấy tiếng, dừng lại chốc lát, trên mặt hiện vẻ thích thú, đắc chí nói tiếp :
- Đương thời thiên hạ sơ định, Bạch lão đầu hận chuyện thâu tóm thiên hạ, lôi kéo võ lâm đồng đảng, khuếch trương địa bàn, vô hình trung quên khuấy lão phu. Hắn bận bịu chuyện mưu đồ Minh chủ võ lâm, lão phu bận bịu luyện công, chẳng ngờ đến một hôm, lão phu đề thủ phất một chưởng...
Hoàng Phủ Tinh nghe lão quái nhân đang nói thì dừng lại, vội giục hỏi :
- Đánh tới chứ?
Hàn Đàm Tẩu cười hắc hắc nói :
- Hừ, há chỉ đánh tới, còn đánh hắn chết ngất, phải dưỡng cả năm trời mới hồi phục thương tích.
Hoàng Phủ Tinh buột miệng hỏi :
- Lão ta không bỏ được bảo vật, cũng không bỏ được mạng lão trượng, tử tội tuy tránh được nhưng sống khổ thế này thì không tránh nổi.
Hàn Đàm Tẩu gật đầu nói :
- Những năm đầu lão phu ba ngày mới được ăn một bữa, suýt nữa thì lão phu chết đói, từ sau lần đó hắn đã khổ luyện một loại công phu mới, sau đó mới xuống đầm giao thủ với lão phu. Hắn tất nhiên đã có phòng bị, lão phu không thể đả thương được hắn, thế nhưng cũng từ đó mà nhận ra võ công lão phu cao hơn hắn một bậc, hắn vĩnh viễn không thể thắng nổi, khiến cho hùng tâm ngạo thị thiên hạ của hắn bị nhụt chí.
Hoàng Phủ Tinh thầm nghĩ: “Lão ta tay phải bị trói, chỉ bằng vào một cánh tay trái mà thắng nổi Bạch Tiêu Thiên, võ công cao thâm giang hồ ít người có được”.
Nghĩ vậy rồi tùy miệng nói :
- Bạch Quân Nghi từng nói cha cô ta lưu giữ lão trượng lại là có dụng ý, những tưởng tất dùng để làm đối luyện võ công chăng?
Hàn Đàm Tẩu trầm ngâm một lúc nói :
- Tiểu tử ngươi đoán không sai, chính lão phu cũng đã từng nghĩ hắn xuống đây đối luyện võ công càng hay.
Lão hơi ngừng lại, rồi nói tiếp :
- Chúng ta đấu nhau có đến mười năm, võ công tự nhiên đều tăng tiến, đến hôm nay thì những chiêu thức cũ đều hoàn toàn vô dụng, ai cũng chuyên tâm khổ tứ nghĩ ra những tuyệt chiêu. Ha ha ha... vậy mà lão phu vẫn mãi thắng hắn, Bạch lão đầu tuy ngạo cư thiên hạ, nào ngờ hắn ngày ăn không ngon tối ngủ không yên vì ta. Ha ha ha...
Hoàng Phủ Tinh thấy lão quái nhân cuồng tiếu tự ngạo, thầm nghĩ: “Cũng phải thôi, với người đầy quyền uy địa vị như Bạch Tiêu Thiên, cái đáng tranh nhất là tranh cường tranh thắng”.
Hàn Đàm Tẩu cười hắc hắc mấy tiếng lại nói :
- Hoàng Phủ Tinh, giờ lão phu đem Kim kiếm tặng cho ngươi, ngươi lấy chứ?
Một câu hỏi hết sức bất ngờ, nhưng Hoàng Phủ Tinh lắc đầu nói ngay :
- Không có phần một mảnh tại hạ cũng không nhận, huống hồ có được thanh Kim kiếm trong tay, cũng không thoát nổi độc thủ của Bạch Tiêu Thiên, chỉ lợi cho người khác, cớ gì thụ khổ?
- Nhưng nếu giờ có thể thoát khỏi tay Bạch lão đầu thì sao?
Hoàng Phủ Tinh sa sầm nét mặt đáp :
- Mọi chuyện không có “nếu”, tại hạ chỉ nghe theo lệnh trời, dù chết cũng không than trách.
- Hắc hắc hắc... tiểu tử ngươi còn nhỏ tuổi mà thông thấu sinh tử, hiểu tận nhân tình. Bằng vào kinh nghiệm của lão phu, kẻ nào càng không sợ chết thì mạng sống lại càng dài, dù ngươi bị khốn hãm dưới khô đầm này cũng còn sống thêm mười năm nữa đấy... chỉ có điều...
Hoàng Phủ Tinh ngước mắt nhìn lão hỏi :
- Chuyện gì?
- Có điều trong những năm gần này không còn phát sinh kỳ sự
Hoàng Phủ Tinh thấy lão quái nhân nói lấp lửng như vậy chẳng hiểu ra sao, nhíu mày hỏi :
- Lão trượng nói vậy nghĩa là sao chứ?
- Hà! Nếu như tại mười năm về trước, ngươi bị giam khốn ở đây, nói không chừng trên trời giáng xuống một thần tiên cứu người, truyền cho ngươi võ công, giúp ngươi báo thù, nhưng nay thì e không còn có chuyện đó.
Hoàng Phủ Tinh nghe vậy thầm hiểu lão nói đến hai chữ thần tiên là ám chỉ những nhân vật cao nhân ngoại thế, bèn hỏi :
- Tại vì sao?
Hàn Đàm Tẩu cười phá lên khà khà nói :
- Toàn bộ thần tiên đều đã chết trong Bắc Minh đại hội, ài... Chỉ còn lại duy nhất một người đó chúng là mẹ ngươi, trừ phi bà ta đến đây cứu ngươi, nếu không thì ngươi chôn xương ở đây là điều chắc hắn.
- Gia mẫu trách mắng tại hạ không biết nghe lời giáo huấn, bà ta hẳn không bao giờ tìm đến đây.
Hàn Đàm Tẩu sững người một lúc nói :
- Ừm... tay chân Thần Kỳ bang rất nhiều, cho dù mẹ ngươi có đến đây, thì cũng chẳng dễ gì cứu được ngươi.
Hai người trầm mặc ngồi trên tuyết, qua đi một lúc, bỗng nhiên từ trên đỉnh có một vật gì hơi rít gió, Hàn Đàm Tẩu không ngẩng đầu lên, chỉ vung tay chộp một cái, “bụp” một tiếng, tay lão chộp dược một cái đùi nai nướng đặt mạnh trên đất.
Hàn Đàm Tẩu há miệng ngoạm một miếng vừa nhai vừa nói :
- Hay lắm! Tiểu tử, Bạch lão đầu lưu ngươi lại có chỗ dụng, quyết không để ngươi chết đâu.
Hoàng Phủ Tinh chưa quen với cách ăn uống như thế này, nhưng hoàn cảnh hiện tại buộc chàng phải hiểu không chỉ ngày một ngày hai, mà nói như Hàn Đàm Tẩu năm mười năm bị khốn hãm ở đây là điều có khả năng. Bấy giờ lặng người làm quen một lúc, mới dùng kiếm cắt một miếng thịt nai nướng ăn.
Hàn Đàm Tẩu tợ như con hổ đói nhoáng một cái đùi thịt nai to tướng đã vơi đi một nửa, bỗng nhiên lão nghĩ ra điều gì, ngừng ăn nhìn chàng nói :
- Tiểu tử, ngươi trí tuệ hơn người, cần tính toán đến chuyện báo cừu.
Hoàng Phủ Tinh chau mày lại nói :
- Tại hạ nguyện nghe cao kiến.
Hàn Đàm Tẩu nhai những mẩu thịt còn đọng lại trong miệng, chỉ tay vào người nói :
- Trước tiên ngươi nhanh bái lão phu làm sư phụ, bất luận sinh tử thế nào, lão phu đảm bảo ngươi sẽ giết chết được Bạch Tiêu Thiên rửa hận.
Hoàng Phủ Tinh nghe thì mỉm cười nói :
- Không được, điều này nhất định đã nằm trong dự liệu của Bạch lão đầu, chúng ta chớ nên mắc bẫy hắn.
Hàn Đàm Tẩu ngớ người hỏi :
- Tại sao?
- Ha! Nếu như tại hạ bái lão trượng làm sư phụ, tự nhiên tình cảm khác đi, lão trượng tam trường lưỡng đoạn đến lúc lâm chung, nhất thời lòng mềm yếu mà đen hết võ công cùng... thanh Kim kiếm truyền lại cho môn đồ, mà tại hạ thì vi cánh chưa đủ, không phải là tự đem kiếm dâng cho cha con họ Bạch ư?
Gàn Đàm Tẩu mặt lạnh lại lẩm bẩm chửi rủa :
- Tiểu tạp chủng, không bái sư thì thôi, làm như lão phu cần ngươi lắm chẳng?
Nói đến đó, lão trừng lớn mắt, thét :
- Ăn nhanh lên, lão phu truyền cho ngươi một chiêu thủ pháp, trước hết giết chết nha đầu đó cho hả cơn hận.
Hoàng Phủ Tinh thấy thần tình lão quái nhân vừa nôn nóng vừa thực tình, biết không phải chuyện đùa, lúc ấy ăn vội ăn vàng cho xong, nhai thêm mấy cục tuyết, mới phủi tay đi đến nói :
- Bạch Quân Nghi là thiên kim ái tử của Bạch Tiêu Thiên, võ công hấp thụ chân truyền từ lão Bạch quyết cao cường hơn tại hạ, há có thể chỉ trong một hai chiêu hạ nổi?
Hàn Đàm Tẩu lạnh giọng buông mấy tiếng :
- Ếch nằm đáy giếng.
Hoàng Phủ Tinh nghe mấy tiếng này lập tức ngước đầu nhìn lên, khô đầm này quả không khác gì một chiếc giếng sâu thăm thẳm, bốn bề vách núi dựng đứng không có chỗ đặt chân, nếu như không có người thả dây thừng xuống giúp đỡ thì chẳng thể nào lên được. Cứ nhìn Hàn Đàm Tẩu mười năm giam khốn sống như cầm thú, bất giác lạnh toát cả người.
Bỗng nghe Hàn Đàm Tẩu cười vang kha khả nói :
- Ngươi còn chưa biết lão phu khổ tâm chế luyện một chiêu gọi là Khốn Thú Đẩu Công, chỉ một chiêu này mà khiến Bạch lão đầu phí tận tâm cơ nhiều năm vẫn không hóa giải nổi.
Hoàng Phủ Tinh nghe không khỏi kinh ngạc :
- Chỉ một chiêu mà khiến cho Bạch Tiêu Thiên nhiều năm không phá nổi, đủ thấy lợi hại thế nào rồi, lại lấy tên là Khốn Thú Đẩu Công thực thú vị làm sao.
Hàn Đàm Tẩu ngạo nghễ cười mấy tiếng, giơ cánh tay duy nhất có thể cử động lên khoát nửa vòng trước mặt rồi phất mạnh ra một cái nói lớn :
- Thân hình không cử động được, mọi võ công đều vô dụng, lão phu cần sinh trong cái chết, cuối cùng mới nghiên cứu chế thành một chiêu tuyệt thủ này đây.
Vừa dứt lời, đã thấy đám tuyết cách ngoài hai trượng từ từ quyện tròn tung lên thành một cột bông tuyết rộng cả xích cao tầm một trượng.
Hoàng Phủ Tinh chưa từng nhìn thấy một loại công phu nào như thế, bất giác kinh ngạc nghĩ thầm: “Chả trách mà lão ta tự ngạo thị, nguyên một chưởng này của lão đạt đến cảnh giới thượng thừa”.
Hàn Đàm Tẩu thi triển một chiêu tuyệt luân, cười ngất lên hỏi :
- Thế nào chứ? Bạch lão đầu tỷ nổi một chưởng này không?
Hoàng Phủ Tinh không thể phủ nhận, cảm thán nói :
- Thần công tuyệt luân, Bạch lão đầu quả không bằng.
Hàn Đàm Tẩu đảo nhanh đôi nhãn châu, huýt dài một tiếng nói :
- Ngươi đúng là có mắt không tròng, một chưởng này thắng ở thủ pháp huyền ảo, không phải tại công lực hùng hậu.
Hoàng Phủ Tinh nghe vậy thì phật ý, rủa thầm: “Hừ! Võ công cao thâm, nhưng nếu không tạo phúc làm phước, nghịch mệnh thiên sinh thì phỏng có ích gì?”
Lòng nghĩ vậy, giọng lãnh đạm nói :
- Đây là tuyệt chiêu trấn sơn của lão trượng, tại hạ vô duyên vô cớ, chẳng thân chẳng thích, không thể bái lão làm sư phụ thì há dám nhận truyền thụ.
Hàn Đàm Tẩu cười lên khùng khục nói :
- Đương nhiên là có thể, lão phu còn có điều kiện đính kèm, chỉ cần ngươi chấp nhận là được. Ta cho ngươi mượn một chiêu chưởng Khốn Thú Đẩu Công này, sau đó giao cho ngươi một kế sách, chừng nào ngươi giết được Bạch Quân Nghi rồi thì trả chiêu chưởng lại cho ta.
Hoàng Phủ Tinh nghe qua thì kinh ngạc, lòng buồn cười nghĩ: “Chưởng pháp mà có thể cho mượn, lại làm sao trả lại chứ? Đúng là lão quái nhân nói lời cũng quái”.
Hàn Đàm Tẩu nhìn thần sắc đoán ra chàng đang hoài nghi, nhướn mày cười hỏi :
- Ngươi không tin ư?
Hoàng Phủ Tinh bấm bụng nghĩ cứ để lão nói ra cái lý bên trong thế nào rồi hẵng tính, bèn hỏi :
- Lão trước tiên thử nói ra điều kiện thế nào?
Hàn Đàm Tẩu cười ha hả gật gù nói :
- Có hai điều kiện, nhưng đó là chuyện nhỏ, đáng nói nhất là chưởng pháp cho mượn thì dễ, trả lại mới là phiền hà. Hắc hắc hắc...
Hoàng Phủ Tinh nhíu mày hỏi :
- Phiền hà thế nào?
Hàn Đàm Tẩu phất nhanh tay trái lên, nói :
- Lão phu luyện chưởng bằng tay trái, ngươi muốn trả chưởng pháp lại cho lão phu thì chỉ việc chặt đứt tay trái trao cho lão phu là được rồi.
Hoàng Phủ Tinh giật mình thầm nghĩ: “Lão ta bị phụ thân chặt mất đôi chân, hắn còn chưa giết mình chỉ là vì có chỗ lợi dụng, nếu có thể chặt đứt một cánh tay của ta thì đương nhiên là toại sở nguyện của hắn”.
Nghĩ vậy điềm nhiên nói :
- Rõ ràng ngươi hư tâm manh nha báo thù, tâm địa tuy bất lương nhưng đồng thù tương ứng được, ta chấp nhận mượn thì trả, gọi là thành toàn chí nguyện của ngươi.
Hàn Đàm Tẩu nghe thì răng nghiến trèo trẹo rít lên :
Hàn Đàm Tẩu tựa hồ như bị tạt nước lạnh vào mặt, sắc mặt tái đi lại rít lên :
- Tiểu cẩu, ngươi thực buông lời không biết hối hận là gì ư?
Hoàng Phủ Tinh bình thản đáp :
- Sinh nhằm thời loạn, tính mạng còn không tiếc, há tiếc một cánh tay, nói điều kiện của ngươi đi.
Hàn Đàm Tẩu thấy khó trấn áp được thiếu niên trước mặt mình, bất giác “hừ” lên một tiếng dằn cơn giận nói :
- Thứ nhất, giết Bạch Quân Nghi, thứ hai, giết Bạch Quân Nghi.
Hoàng Phủ Tinh ngớ người nhíu mày hỏi lại :
- Ngươi nói hai điều kiện sao chỉ là một?
Hàn Đàm Tẩu cười dài cổ quái nói :
- Đúng hai chỉ là một, nhưng ngươi khó thành công. Hừ! Ta vốn muốn giết cả hai cha con họ Bạch, nhưng nghĩ lại chỉ cần làm cho Bạch lão đầu nếm mùi vị con hắn bị bằm thây thế nào thì còn thú vị nhiều hơn là giết hắn.
- Khô đàm này là cấm địa của Thần Kỳ bang, ngươi nghĩ có thế sống sót thoát khỏi đây ư?
Hoàng Phủ Tinh không phủ nhận, gật đầu nói :
- Điều này thì ta đã nghĩ đến. Ngươi bị giam cầm nơi đây là chuyện hết sức bí mật, nếu như có người sống thoát khỏi đây, không phải bí mật sẽ bị vạch trần ư?
- Đúng, đúng. Đến lúc đó không ít người tìm đến đây, hữu diện hữu thực, có mặt có phần, đến ngươi cũng có phần, người nào đến đây cũng có phần, tự nhiên thanh Kim kiếm không còn là vật một mình Bạch lão đầu có thể độc chiếm.
Hoàng Phủ Tinh lắc đầu nói :
- Ta không phải sợ chết, nhưng cũng không nguyện vô cớ giết người, trừ phi số Bạch Quân Nghi đã tận, thì may ra cuộc thương lượng của chúng ta mới thành.
Hàn Đàm Tẩu sợ chàng trở chứng đổi ý bèn nói :
- Ngươi không giết người, người cũng giết ngươi, sao không tiên xuất thủ vi cường? Huống gì Bạch Tiêu Thiên chỉ có duy nhất độc nữ, ngươi giết nha đầu đó rồi, Bạch Tiêu Thiên cũng chẳng sống nổi, đến lúc đó cây ngã khỉ tự chạy. Thần Kỳ bang một đao giải tập, chẳng phải là tuyệt sách ư?
Hoàng Phủ Tinh cười nhạt thầm nghĩ: “Lời này chưa hẳn đúng, nhưng cũng chẳng phải không có lý, Thần Kỳ bang cao thủ như vân tập, nhưng chỉ là long ngư hỗn tạp, nếu mất kẻ hùng tài đứng đầu, thì không ai có thể lãnh đạo nổi, tự nhiên giải tán”.
Nghĩ đến đó thấy có lý, cảm khái gật đầu nói :
- Được. Chúng ta nhất định một lời, ta mượn chưởng pháp của ngươi giết Bạch Quân Nghi, nếu như thoát được khỏi đây sẽ chặt tay trả lại cho ngươi. Giờ thì ngươi nói kế đi, làm sao có thể một chiêu Khốn Thú Đẩu Công lại hạ nổi Bạch Quân Nghi?
Hàn Đàm Tẩu mừng thầm trong bụng, mỉm cười nói :
- Kế sách thì chờ sau khi ngươi luyện thành chưởng pháp sẽ nói. Ha ha ha... đây là hợp tác cả hai cùng có lợi.
Lão ngưng lời lại, bất giác nhìn lưng chàng nói :
- Thanh kiếm của ngươi rất cổ quái, trước hết múa cho ta xem vài đường.
Hoàng Phủ Tinh nhận ra con người lão quái nhân khó tin nổi, thầm nghĩ: “Lão ta tự tư tự lợi, không có tâm đồng bệnh tương lân, ta với lão tính khí không đồng, chẳng bằng giấu bớt thân thủ mới được”.
Nghĩ nhanh trong đầu, bèn cười nhạt nói :
- Tiên phụ ta tạ thế sớm, võ công gia mẫu thì không thích nghi luyện tập, nội công tại hạ chỉ là gia truyền tâm pháp, còn như kiếm thuật thì bõm bẽm vài đường không đáng nói.
Hàn Đàm Tẩu bán tín bán nghi cười gằn nói :
- Tiểu tử, ngươi cơ cảnh lắm, mật kỹ tự quý. Hắc! Nực cười.