Hoa Thiên Hồng vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc bước chân đã đến bên ngoài cổng Phân đà Phong Vân hội, liền thấy Kiều Quảng dẫn theo một toán thuộc hạ ra bên ngoài nghênh đón.
- Hoa công tử quả là người giữ tín, tệ hội Tổng đương gia chính đang chờ trong nội đường. Tại hạ cho người thông báo ngay!
Hoa Thiên Hồng lấy tấm thiếp trong áo ra, ôm quyền hoàn lễ nói :
- Võ lâm mạt học Hoa Thiên Hồng nào dám phiền đại giá!
Kiều Quảng đón lấy tấm thiếp quay trao cho lão quản sự họ Tôn, rồi chìa tay mời chàng vào trong. Hoa Thiên Hồng theo chân Kiều Quảng vào đại đường, bên ngoài bậc thềm thấy một đám thanh niên hán tử thân vận kình trang màu xanh lục như nhau, lưng mang chếch thanh Đại Hoàn đao, người nào cũng đứng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng như những pho tượng, tợ hồ như không nhìn thấy bọn Hoa Thiên Hồng đang tiến vào. Hoa Thiên Hồng nhìn thấy bọn thanh y hán tử, trong lòng thầm cảm phục nghĩ khó mà huấn luyện được một đám thị vệ như thế này.
Vừa nghĩ đến đó, chân đã đến bên ngoài sảnh đường, liền thấy từ trong một lão già bước ra. Người này thân hình cao gầy, thân vận đại bào màu đen tuyền, chòm râu xanh dài quá ngực, nét mặt âm trầm mà đầy uy lực, chắp tay sau lưng thả bước chừng như chỉ là vô tình đi ra mà thôi.
Kiều Quảng vừa trông thấy người này vội tiến lên thi lễ cung kính nói :
- Hồi bẩm Tổng đương gia, Hoa thiếu hiệp đã đến!
Thì ra người này chính là nhân vật cao nhất trong Phong Vân hội, khi ấy nghe vậy “à” một tiếng, rồi bước tới mặt lộ vẻ vui mừng, ôm quyền nói :
- Nhậm Huyền đáng thẹn, không ra đón được từ xa, mong Hoa công tử thứ tội.
Giọng nói Nhậm Huyền âm trầm đầy uy lực, khiến người nghe không khỏi phát khiếp, Hoa Thiên Hồng tuy nghe nhiều về nhân vật này, thế nhưng đây là lần đầu tiên chàng chạm mặt, nhất thời không tránh khỏi rúng động trong lòng, chỉ đứng khựng người chưa đáp được. Chợt nghe Kiều Quảng lên tiếng giới thiệu lại :
- Vị này chính là tệ hội Tổng đương gia!
Hoa Thiên Hồng như sực tỉnh, trong lòng tự giận mình nghĩ: “Phụ thân năm xưa thành danh chấn thiên hạ, ta sao lại đi sợ chỉ một Bang chủ như lão ta chứ?”
Nghĩ vậy, trấn định lại tinh thần, ôm quyền đáp lễ nói :
- Hoa Thiên Hồng đến bái kiến muộn, Nhậm đương gia không trách là may lắm rồi!
Nhậm Huyền mỉm cười nghiêng mình mời khách, Hoa Thiên Hồng ưỡn ngực hiên ngang bước thẳng vào trong.
Nội sảnh thì ra hai bên đứng rất đông người như Chử Nguyên Cực, Bát Bích Tu La Tra Tranh cánh tay trái vừa bị cụt, lão dã hòa thượng Thân Tam Hảo, Thường Kiệt và một số nhân vật cao thủ khác đủ sắc, đủ loại có đến mười tám, mười chín người đủ cả tăng đạo nam nữ, chỉ nhìn cũng biết đều là những nhân vật đứng đầu trong Phong Vân hội. Bọn họ tuổi đều trên tứ tuần, không thấy người nào thuộc hàng hậu bối như chàng.
Giữa sảnh đường đặt sẵn hai bàn tiệc, Nhậm Huyền chìa tay cao giọng nói :
- Hoa công tử, mời ngồi trên!
Hoa Thiên Hồng giờ vào đến trọng địa đối phương thì không còn thấy khiếp hãi như vừa rồi, lúc nghe vậy chẳng cần khách khí theo chân lão ngồi vào bàn trên.
Những người kia thấy bọn họ hai người đã ngồi vào bàn, cũng tiếp liền đó phân ngôi ngồi xuống, nhưng tất cả cứ im lặng, không ai thốt lên nửa lời. Duy nhất chỉ một trung niên hán tử, lưng đeo Cửu Hoàn đao đứng sau lưng Nhậm Huyền.
Hoa Thiên Hồng thấy không khí trầm lắng lạ thường thì sinh nghi, đảo mắt nhìn quanh thấy đa phần người nào cũng đặt binh khí bên mình thì càng nghi hơn, thầm nghĩ: “Không lẽ sắp xảy ra chuyện gì hệ trọng, còn nếu nói chỉ để đối phó với một mình ta, há cần phải phô trương khí thế như vậy”.
Chợt thấy Nhậm Huyền nâng chén rượu lên nói :
- Hoa công tử đến đây là khách của huynh đệ, trong Phong Vân hội có người cùng Hoa huynh đệ xảy ra hiềm khích nhất nhất đều bỏ qua một bên, chúng ta đêm nay chỉ bàn chuyện công, không nói chuyện riêng, công tử thấy thế nào?
Hoa Thiên Hồng đưa mắt nhìn nhanh Chử Nguyên Cực và Bát Bích Tu La Tra Tranh, chỉ thấy bọn họ mặt lạnh mày lùng, không chút biểu hiện, khi ấy nhìn Nhậm Huyền nghiêm túc nói :
- Hoa Thiên Hồng là kẻ hậu học, Nhầm đương gia đã dạy, lẽ nào dám không nghe!
Nhầm Huyền đầu mày nhíu lại, trầm giọng nói :
- Nhậm mỗ bất hạnh. Tre già khóc măng, thống hận này ai gặp cũng vậy, thù này không báo hận này khó tiêu, mà cẩu tử nơi chín suối cũng không nhắm mắt được!
- Nhậm đương gia nói không sai, cốt nhục thâm tình, nỗi thống hận của tôn giá tại hạ đương nhiên rất thấu hiểu!
Gần hai mươi người ngồi trong bàn chỉ lẳng lặng ăn uống, không một ai thốt lên tiếng nào, khiến không khí trong sảnh đường trầm tịch đến lạ thường. Hoa Thiên Hồng vừa nói vừa đưa mắt quét nhìn quanh trong lòng vô cùng hoài nghi.
Nhậm Huyền trầm lặng giây lát rồi bất chợt lên tiếng hỏi :
- Lệnh đường từng nói qua Hoa đại hiệp chết trong tay ai không?
Hoa Thiên Hồng tự nhiên nghe hỏi câu này thì chấn động trong lòng, ngưng mắt nhìn lão ta nói :
- Gia mẫu hiểu thấu thế tình, nên chuyện ân oán ngày xưa đã xem như gió thoảng mây bay, không từng nói cho tại hạ biết hung thủ sát hại tiên phụ là ai.
Nhậm Huyền ngớ người, đầu mày nhíu lại tợ hồ như có chút không tin, qua một lúc mới nói :
- Hung hoài lệnh đường quả thực khiến người ta kính phục, thế nhưng thù cha không đội trời chung, phận làm con lẽ nào không nghĩ đến?
Hoa Thiên Hồng trong đầu thầm nghĩ: “Giang hồ phân ba, ai cũng muốn giết đối phương, lão nói lời này chẳng phải cố khích ta đó sao?”
Tuy vẫn biết thù cha khó quên, nhưng lúc này trước mặt bọn người Phong Vân hội chàng cố kìm nén trong lòng, trầm tĩnh hỏi lại :
- Nhậm đương gia nhắc lại chuyện này hẳn có dụng ý, Hoa Thiên Hồng dẫu bất tài nhưng cũng không sao quên được phụ cừu, Nhậm đương gia xin cứ nói thẳng ra, nếu như có chỗ cần thiết, bất tài cũng nguyện đỉnh lực mà làm!
Nhậm Huyền mỉm cười nói :
- Nhất đại hào kiệt sau này, thực ít ai bì được Hoa công tử!
Lão hơi ngừng lời lại, rồi mặt trở nên nghiêm túc nói tiếp :
- Lệnh tôn năm xưa bị hại dưới tay Thiên Ất chân nhân người đứng đầu Thông Thiên giáo, lệnh đường không nhắc đến chuyện này hẳn chỉ vì thấy Hoa công tử còn nhỏ, tài chưa đủ sợ nhất thời xung động thì nguy hiểm đến tính mạng công tử đó thôi.
Hoa Thiên Hồng nghe qua thì phẫn hận trong lòng, thầm nghĩ : “Lão tặc đạo, thì ra là ngươi!”
Nhậm Huyền là người đứng đầu một trong ba thế lực mạnh nhất Trung Nguyên, tuy cố ý khích chàng, nhưng trong chuyện lớn như thế này cũng không thể tạo dựng nên mà không có bằng chứng.
Chàng lúc ấy hận cực độ, nhưng bên ngoài vẫn giữ trấn tĩnh, trầm giọng nói :
- Kiến giải của gia mẫu quả nhiên thấu đáo, thử nghĩ Thiên Ất Tử là nhân vật đứng đầu Thông Thiên giáo, võ công đã cao mà dưới trướng thủ hạ như vân tập, tại hạ đơn thân độc thế, võ công thiển bạc. Nếu nhất thời vì hận thù mà lộ cái dũng thất phu đến đó tầm cừu thì chẳng những thù cha không trả được mà tính mạng nguy vong, ngược lại còn để tiếng cười trong thiên hạ.
Nhậm Huyền nghe chàng nói cũng thầm gật đầu tán thán :
- Tiểu tử quả có tài biện thuyết, không thẹn danh là nhi tử của Hoa Nguyên Tư!
Khi ấy bỗng nghe từ phía bàn dưới có giọng người lạnh lùng vang lên :
- Tham sinh úy tử, đáng thẹn, đáng thẹn!
Giọng nói này không lớn lắm, nhưng tất cả mọi người ngồi trong sảnh đường không ai không nghe thấy. Nhậm Huyền đảo mắt lạnh lùng nhìn một vòng, tự nhiên im thin thít, chừng như cây kim rơi trên nền có thể nghe tiếng.
Hoa Thiên Hồng mắt tinh anh đã kịp nhận ra người vừa lên tiếng là một trung niên hán tử, mặt choắt tai dài, thân hình ngũ đoản, trong lòng tự nhiên thấy giận nghĩ: “Ngươi quá quắt lắm, chốc nữa nếu có chuyện thì ta tìm ngươi thanh toán đầu tiên”.
Nhậm Huyền cũng nhận ra nét bất bình trên mặt chàng, khi ấy cười khan cố xóa đi chuyện không hay nói :
- Hoa công tử, nếu như là người khác thì có thể nói thù này khó báo, thế nhưng với Hoa công tử thì chẳng phải hết hy vọng.
Hoa Thiên Hồng ôm quyền nói :
- Nếu như được Nhậm đương gia tương trợ tại hạ cảm kích vô cùng, nhất định ngày nào đồ báo.
Nhậm Huyền nhìn chàng giọng trở nên thân thiết :
- Thực ra trong chuyện này không nên nói ai giúp ai, mà chúng ta chỉ là đồng bệnh tương lân, hợp sức hành động mà thôi. Như lão phu cũng chỉ vì chuyện khuyển tử bị hại mà ngày quên ăn, đêm chẳng ngủ, chỉ hy vọng Hoa công tử giúp đỡ truy ra hung thủ mà thôi.
Hoa Thiên Hồng nghe nói đã hiểu ý lão muốn gì, bèn nói ngay :
- Những điều mà tại hạ nhìn thấy trong đêm lệnh lang bị hại, tại hạ đã nói hết ở bên bờ Hoàng Hà...
- Những điêu ấy lão phu đã được nghe báo lại, thế nhưng lão phu lần nữa muốn nghe tận miệng Hoa công tử kể lại.
Hoa Thiên Hồng nghe nói, nhớ lại huyết án trước đây trong Lạc Hà sơn trang, lại nghĩ chẳng lẽ trong chuyện này lão ta đã nhận ra manh mối gì rồi chăng?
Nghĩ rồi bèn đáp :
- Năm ngoái khi tại hạ trở lại cố cư Lạc Hà sơn trang cũng chỉ để tìm lại cố vật tệ gia...
- Phải chăng là “Đan Hỏa Độc Liên”?
- Không sai, ngoài ra không hề có hành động gì khác, đồng thời cũng không hề nghĩ rằng lệnh lang lại lưu cư trong đó.
Nhậm Huyền gật gù vẻ tin tưởng hỏi :
- Không biết Hoa công tử muốn tìm lại “Đan Hỏa Độc Liên” để làm gì?
Hoa Thiên Hồng chợt xúc động, cố gắng giữ trấn tĩnh nói :
- Đây là chuyện riêng của tại hạ, xin Nhậm đương gia lượng thứ.
- Hoa công tử đã nói hung thủ là một nữ nhân tự xưng là Phương Tử Ngọc nhưng dung mạo thì rất giống Bạch Quân Nghi?
Hoa Thiên Hồng giờ nghĩ lại nữ nhân kia quả là giống Bạch Quân Nghi, nhưng không thể nào là cô ta, khi ấy bèn nói :
- Đúng thế, nhưng chỉ là hơi giống mà thôi, vả lại xét về võ công cho đến thân pháp thì hoàn toàn khác xa với Bạch Quân Nghi...
Chợt nghe Nhầm Huyền cười gằn chen ngang nói :
- Thế thì chẳng sai!
- Không lẽ Nhậm đương gia đã nhìn ra điều gì rồi chăng?
Nhậm Huyền ngưng mắt nhìn chàng dò xét rồi nói :
- Vợ của Bạch Tiêu Thiên xuất gia tu hành trên Phạm Tịnh sơn, Bạch Quân Nghi còn có một người chị em song sinh theo chân bà ta lên đó, chuyện như thế là đã rõ, Hoa công tử hiểu rồi chứ?
Hoa Thiên Hồng vừa nghe vậy buột miệng la lên :
- A! Ra thế...
Nhậm Huyền đột nhiên cũng nín bặt tay chao nhẹ chén rượu tỏ ra trong lòng dao động rất nhiều, nhìn chàng rất sâu sắc, giọng gần gũi :
- Nhậm Huyền đối với lão đệ rốt cuộc mà nói, lão đệ như biết được gì sao không thẳng thắn nói ra đi?
Hoa Thiên Hồng hít vào một hơi thật sâu nói :
- Tại hạ lần đầu tiên gặp Bạch Quân Nghi là ngày mồng một đầu năm ngoái bên ngoài thành Tịnh Châu, giờ nghĩ lại Bạch Quân Nghi nếu như không phải rong ruổi đi xa để thăm mẹ cô ta thì cớ gì trong ngày đầu năm chẳng ở lại trong Tổng đường qua tết.
Nhậm Huyền gật đầu nói :
- Lão đệ nghĩ vậy không sai, vợ chồng Bạch Tiêu Thiên phân cư, Bạch Quân Nghi rong ruổi hai nơi là điều tất nhiên. Vị thư thư song sinh với cô ta gọi là Tố Nghi, trong giang hồ rất ít người biết chuyện.
Chàng nói vậy rồi trong lòng thầm nghĩ: “Ngọn Thất Chủy đoản đao trong tay Phương Tử Ngọc rõ ràng là ngọn đao đã dùng thích sát Nhậm Bằng, nếu nói hung thủ là Bạch Tố Nghi, thì hung khí làm sao lại nằm trong tay Phương Tử Ngọc? Ài! Chuyện càng lúc càng khó hiểu!”
Chàng trong lòng nhiều mối hoài nghi nan giải, khi ấy đưa mắt nhìn quanh thấy những người khác vẫn lẳng lặng ăn uống, thậm chí có tên gục trên bàn mà ngáy tựa hồ như không ai để tâm đến câu chuyện của họ.
Đang còn suy nghĩ, bỗng nhiên nghe Nhậm Huyền hắng giọng nói tiếp :
- Hoa lão đệ cũng không phải nóng lòng về chuyện này, đến lúc rồi chuyện cũng sẽ phơi bày, đến lúc đó chỉ cần Hoa lão đệ ngơi đứng ra làm chứng xem Nhậm Huyền ta đem tên gian nhân kia tế sống anh linh vong hồn con ta như thế nào!
Hoa Thiên Hồng nghĩ thù giết con cũng kém gì giết cha, lão phẫn hận đến thế cũng chả trách, gật đầu đồng tình rồi nói :
- Nhậm đương gia có biết vì sao Bạch phu nhân lại cam tâm xa bỏ hồng trần quy y cửa Phật?
Nhậm Huyền cười nhạt nói :
- Nghe nói phu phụ Bạch Tiêu Thiên bất hòa với nhau, nhưng chuyện trong phòng the thế nào thì ai mà biết rõ được!
- Vâng... nhưng chuyện liên quan đến cái chết của lệnh lang, vì sao Nhậm đương gia không ra tay bắt Bạch Tố Nghi vấn tội?
- Ừm! Nói tuy là vậy, nhưng chuyện còn chưa có chứng cứ khác rõ ràng, chỉ bằng vào một câu nói của lão đệ làm sao có thể ra tay? Huống hồ lão đệ là người giao tình không tệ với Bạch Quân Nghi, giả vờ như khi ba mặt một lời đối chứng, lão đệ ngươi lại nói đối phương không phải là hung thủ, Nhậm Huyền ta còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ.
Hoa Thiên Hồng nghe nói thì ửng mặt, bình tình nói một cách khí khái :
- Bất tài từ nhỏ thụ gia huấn rất nghiêm, xưa nay chưa từng điên đảo trắng đen, lộng ngôn cuồng ngữ.
- Nhậm mỗ chỉ nói đùa, lão đệ chớ cho là thực (...) chuyện liên quan đến tồn vong của Nhất bang, Nhất hội, không thể không cẩn thận.
Nói đến đó lão đưa mắt nhìn một vòng xuống bàn dưới, liền thấy năm người đứng lên cúi thấp đầu thi lễ rồi bước nhanh ra ngoài không hề nói tiếng nào.
Hoa Thiên Hồng trong lòng sinh nghi, nhưng cũng không tiện hỏi, bèn nói :
- Chỉ một thanh Kim kiếm nho nhỏ, trước tiên rơi vào tay Chu Nhất Cuồng, sau đó lại nằm vào tay Nhậm đương gia, nếu như Bạch Tố Nghi đúng là hung thủ thì thanh kiếm đó giờ đây nằm trong tay Bạch Tiêu Thiên. Người người tranh đoạt một thanh kiếm mà cho rằng liên quan đến bí kíp tuyệt học, chuyện này thực khiến tại hạ khó tin.
- Trong thanh Kim kiếm tàng chứa một câu đố bí ẩn, tuy rằng thanh kiếm ấy luân phiên nằm trong tay nhiều người, nhưng chưa có ai giải được bí ẩn, có điều thanh Kim kiếm liên quan đến võ công của Hướng Đông Lai là chuyện chắc chắn trăm phần trăm.
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Kỳ quái, Chu Nhất Cuồng, Thương Tu Khách và giờ là Nhậm Huyền đều khẳng định thanh Kim kiếm có liên quan đến võ công của Hướng Đông Lai, nhưng không biết mấu chốt ở chỗ nào?”
Chàng chưa nói gì, thì lại nghe Nhậm Huyền lên tiếng nói tiếp :
- Khi Hướng Đông Lai bị chúng ta vây đánh tình thế nguy cấp thì may được lệnh tôn cứu thoát (...)
Hoa Thiên Hồng nghe thì ngớ người một lúc lắc đầu nói :
- Gia mẫu thường răn giới tại hạ không được bận tâm tham niệm, chuyện về thanh Kim kiếm trước đây chưa từng nghe gia mẫu nói qua.
Nhậm Huyền gật đầu cười nói :
- Lệnh đường trí mưu còn hơn lệnh tôn, đó là chuyện cả giang hồ này xưa nay đều biết.
Nói rồi lão nâng chén rượu lên tỏ ý cung kính. Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Chuyện hôm nay xem ra bên trong có gì khác thường, ta cứ thử cáo từ, xem lão phản ứng thế nào?”
Nghĩ rồi chàng uống cạn chén rượu, đoạn đứng lên ôm quyền nói :
- Tại hạ tửu lượng rất kém, hơn nữa cũng muộn lắm rồi, xin kiếu từ, ngày sau còn có dịp đến hầu lĩnh Nhậm đương gia!
Nhậm Huyền trên mặt thoáng hiện một nụ cười manh trá nói :
- Hoa lão đệ uy thái hơn người, tư chất quá nhân, chỉ vài chén rượu nhạt thì đáng nói gì?
Hoa Thiên Hồng thấy lão ta không có ý tống khách, biết tất có chuyện, khi ấy đẩy nhẹ bàn, trầm sắc mặt nói :
- Nhậm đương gia cố ý cưỡng lưu khách đó chăng?
Nhậm Huyền buông tiếng cười gằn trong họng, nhưng vừa lúc ấy đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng người quát tháo ầm ĩ, tựa hồ như ở tiền viện xảy ra chuyện gì không ổn.
Trung niên hán tử đứng sau lưng Nhậm Huyền vừa nghe có tiếng náo loạn, lập tức phóng nhanh ra ngoài, chốc lát chạy trở vào bẩm cáo với Nhậm Huyền :
- Có một người không chịu báo tính danh lại cứ xông vào nội viện, hiện tại đang động thủ với Kim đao thân vệ.
Nhậm Huyền gật nhẹ đầu chừng như không để tâm đến chuyện ấy, nhưng tiếng quát tháo lẫn tiếng binh khí va chạm nhau nghe càng lúc càng rõ, khiến mọi người ngồi trong phòng đều phải nhíu mày biến sắc.
Hoa Thiên Hồng trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện bèn nhìn Nhậm Huyền nói :
- Nhậm đương gia, có lẽ Thương Tu Khách lão tiền bối nhận thấy vãn bối đi lâu không về, cho nên lo lắng mới đến tìm chăng?
Nhậm Huyền nhíu mày lại trầm giọng :
- Thương Tu Khách không thể qua nổi đám Kim đao thân vệ của ta, chỉ sợ... A, hay là chính lệnh đường?
Hoa Thiên Hồng nghe nói mẫu thân đến thì chấn động cả người. lúc ấy liền cùng Nhậm Huyền chạy ra phía trước xem thực hư thế nào.
Nhưng ra đến tiền viện, chỉ thấy tám nhân vật trong Kim đao thân vệ chia thành hai hình vòng cung vây đánh một lão nhân, ánh đao loang loáng, khí thép rờn rợn bao trùm hết cả người lão nhân. Thế nhưng lão nhân đơn kiếm tả xung hữu đột, thân hình nhỏ thó cứ như con thoi trong làn đao, chung quy vẫn không hề thấy nao núng.
Hoa Thiên Hồng quan sát thấy tám gã Kim đao thân vệ thân hình cao lớn, đoản kình đại lớn, mặt đen mắt sáng, đao thế chiêu thức kỳ ảo, mà từng chiêu trông nhịp nhàng ăn khớp với nhau. Tuy chưa làm gì được lão già, nhưng chiếm thế thượng phong, bức ép lão già vào thế bị động, thảo nào mà Nhậm Huyền cho rằng phải chính thân mẫu chàng đến.
Nhậm Huyền ngược lại từ khi nhìn thấy lão nhân thì đầu mày nhíu chặt, đột nhiên bước tới hai bước khoát tay thét lớn :
- Ngưng tay!
Tám gã Kim đao thân vệ nghe lệnh Hội chủ lập tức thâu đao thoái lui hai bến theo hình cánh cung, Nhậm Huyền nhìn lão già cười kha khả nói :
- Hoa đại quản gia, mười năm không gặp, còn nhớ Nhậm mỗ chứ?
- Các hạ còn nhớ được lão bộc Hoa Vân này, lẽ nào Hoa Vân lại quên các hạ,
Rồi lão đảo nhanh ánh mắt nhìn quanh, lớn tiếng nói :
- Thiếu chủ ta...?
Lão chưa dứt câu, bỗng ánh mắt ngưng nhìn vào Hoa Thiên Hồng thân hình phát run. Lão già người nhỏ thó, nhưng nét mặt tinh anh, ưu kỳ là đôi mắt sáng ngời linh lợi, Hoa Thiên Hồng trông rất lạ, tựa hồ như chưa từng gặp qua. Thế nhưng vừa rồi Nhậm Huyền gọi lão ta “Hoa đại quản gia” thì trong lòng chàng xao động, đến khi nghe lão tự xưng Hoa Vân thì chàng kịp hiểu người này chính là lão bộc ba đời trong Hoa gia trang năm xưa, tự nhiên sung sướng sải chân bước nhanh tới kêu lên :
- Lão Vân, ta chính là Tinh nhi!
Hoa Thiên Hồng vốn hồi nhỏ người trong trang thường gọi chàng là Tinh nhi, cho nên mới dùng cái tên ấy. Hoa Vân nghe thế ngưng mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, rồi bất chợt quỳ gối xuống đất giọng run run xúc động nói :
- Thiếu chủ, lão nô tìm đến khổ!
Đôi mắt ngưng tròng cứ nhìn chằm chằm vào mặt thiếu chủ của mình không chớp, bất giác đôi dòng nhiệt lệ chảy dài.
Hoa Thiên Hồng thấy vậy tình cảm cũng khó ngăn đôi mắt cay cay ngấn lệ :
- Lão Vân, nên đứng dậy rồi nói chuyện
- Chủ mẫu đâu?
Lão hỏi qua nước mắt, chân vẫn quỳ trên đất không chịu đứng lên, Hoa Thiên Hồng hai tay đỡ lão khó khăn nói :
- Mẫu thân còn ở quan ngoại, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta về khách điếm rồi nói.
Hoa Vân nghe vậy mới đứng lên, giơ tay áo gạt nước mắt nói :
- Thiếu chủ, chúng ta đi.
Hoa Thiên Hồng gật đầu định bước đi, bất chợt nhớ ra còn một chuyện quan trọng, nhìn Nhậm Huyền ôm quyền trấn tĩnh nói :
- Hoa Thiên Hồng to gan, dám xin Nhậm đương gia một vật!
Nhậm Huyền vuốt râu cười lãnh đạm hỏi :
- Có phải định lấy thuốc giải cho Tần Ngọc Long?
Hoa Thiên Hồng gật đầu nói :
- Tần Ngọc Long chỉ là kẻ hậu sinh sơ nhập giang hồ, Nhậm đương gia hùng cứ nhất phương, quản hạt nửa thiên hạ, làm khó hắn ta thì cũng chẳng ích gì!
Chợt nghe Chử Nguyên Cực lên tiếng chen vào nói :
- Hoa công tử, đã đoạt người từ tay Chử mỗ, thì thuốc giải cũng nên lấy từ Chử mỗ mới phải!
Hoa Thiên Hồng cắt ngang nói :
- Nhị đương gia nói thế sai rồi, trong Phong Vân hội, Nhị đương gia chỉ dưới một người mà trên muôn người, so ra cũng không phải nhân vật tầm thường. Năm xưa khi gia phụ còn tại thế, hành cước giang hồ tự dưng ân oán khó tránh, giờ đây nếu có gì thì tại hạ xin gánh nhận, đến như chuyện động can qua tranh hùng xưng bá thì tại hạ không có hùng tâm ấy.
Chư Nguyên Cực cười nhạo nói :
- Ý Hoa công tử nói vô sự quyết không cùng người khác động thủ?
- Không sai! Tại hạ không muốn động can qua, chuyện cứu người cấp bách nên mới ngượng mong Nhị đương gia nhón tay làm phúc. Còn nếu như Nghĩa hiệp đương gia có bức ép thì tại hạ cũng đành hầu tiếp, nhưng chỉ là đến khi lấy được giải dược thì thồi, quyết không để tâm đến võ công cao hạ.
Ý tại ngôn ngoại, không động thủ thì thôi, nếu động thủ thì quyết đấu trí mạng mới thôi. Song phương tình thế căng thẳng. Chợt nghe Nhậm Huyền cười phá lên kha khả nói :
- Nhị đệ, Hoa công tử nói đúng. Nếu luận võ công thì Hoa công tử chưa hẳn đã là đối thủ của nhị đệ mà nhị đệ chưa hẳn đã là đối thủ của ngu huynh, như Hoa đại hiệp còn tại thế thì ngu huynh cũng chưa hẳn là đối thủ của ông ta. Ở đời nếu như lấy thành bại luận anh hùng, tranh nhau một chiêu một thức thì thực không cần thiết.
Nói rồi lão lấy trong tay áo ra một viên thuốc giải bọc sáp trao cho Hoa Thiên Hồng. Hoa Thiên Hồng tiếp lấy viên giải dược ôm quyền nói :
- Nhậm đương gia hùng tâm đại lượng, tại hạ thực cảm kích vô cùng. Hôm nay chúng ta chủ bộc trùng phùng nên nếu có gì sơ xuất, ngày khác sẽ đến thụ tội.
- Ha, ha... Hoa công tử nói thế không đúng!
- Không biết Nhậm đương gia có gì chỉ giáo?
- Thù giết cha lẽ nào không báo? Khi thời cơ báo thù đến thì công tử định bỏ đi, há có đạo làm con nào như thế?
Hoa Thiên Hồng nghe nói giật mình thầm nghĩ: “Phong Vân hội tất có vấn đề với Thông Thiên giáo, bọn chúng đều không biết bệnh tình trầm kha của mẹ ta, cho nên cố khích ta nhúng tay vào chuyện này!”
Chàng từ khi xuống núi chỉ mang trong lòng một tâm nguyện mà mẫu thân truyền thụ thanh trừ quần ma, chấn hưng võ lâm bạch đạo. Trước mắt hai trong ba đại tà phái đang khởi tranh diệt nhau, rõ ràng là một cơ hội tốt. Huống gì, chuyện lại có quan hệ đến thù cha, lẽ nào ta không nhân tương kế tựu kế hành động.
Trong đầu nghĩ nhanh rồi quay lại trao viên thuốc giải dược cho Hoa Vân, nói :
- Lão Vân, nhanh đem viên thuốc này vè Hưng Long khách điếm trao cho một vị Thương Tu Khách tiền bối.
Hoa Vân nhận viên thuốc giải ngập ngừng nói :
- Vừa rồi, lão nô chính từ chỗ đó đến, hay là từ từ rồi đem đến...
Hoa Thiên Hồng lắc đầu nói ngay :
- Cứu người như cứu hỏa, sơm chừng nào hay chừng ấy, lão Vân cứ yên tâm, kẻ nào muốn lấy mạng ta cũng không dễ đâu!
Hoa Vân còn chút ngớ người, nhưng thấy chàng cương quyết đành quay người rồi lắc nhẹ một cái đã biến mất trong màn đêm.
Hoa Thiên Hồng cũng nhận thấy thân pháp của Hoa Vân nhanh không tưởng trong lòng hơi nhẹ đi, nhưng bọn người trong Phong Vân hội thì ngược lại, đều thất sắc kinh động, quả thực vừa rồi Hoa Vân thi triển khinh công nhanh đến ít người trong bọn nhận ra như thế nào.
Qua giây lát, Nhậm Huyền phất tay ra hiệu, lại thấy năm người trong bọn cúi người thi lễ rồi lẳng lặng phóng đi cực nhanh, không ai nói tiếng nào.
Hoa Thiên Hồng trong lòng vô cùng ngờ vực, nhưng không tiện chất vấn, khi quay lại chuyện vừa rồi hỏi :
- Thông Thiên giáo chủ ở xa tận Lâm An, vừa rồi Nhậm đương gia nói là thời cơ báo thù cha đã đến, không biết ý là định nói gì?
Nhậm Huyền cười lãnh đạm, quay người bước đến nói :
- Phong Vân hội đã huy động huynh đệ xuống phương Nam, nếu được Hoa công tử cùng đi thì vinh hạnh vô cùng.
Hoa Thiên Hồng giật mình thầm nghĩ: “Chuyện này mới thực đột ngột, không nghe tăm hơi gì, vậy mà không ngờ cuộc đại chiến ngấm ngầm sắp nổ ra”.
Bấy giờ một lời của Nhậm Huyền hết sức bất ngờ khiến chàng nhất thời chưa định chủ ý, hồi lâu không đáp.
Mọi người kéo nhau trở vào lại trong sảnh đường, Nhậm Huyền nhìn chàng cười mấy tiếng nói :
- Từ đây đi Lâm An mất mấy ngày, chúng ta đêm nay giờ Tý lên đường. Hoa công tử xin ăn uống cho no, kẻo đường dài chóng đói.
Hoa Thiên Hồng nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu rồi trầm tĩnh ăn uống, một lúc không ai hỏi han gì, chàng để tâm suy nghĩ đến tình thế của chàng lúc này và nghĩ đến đối sách.
Chàng nghĩ: “Thông Thiên giáo chủ chỉ là một trong những hung thủ sát hại phụ thân, thù cha tuy báo nhưng cũng không nên nóng vội để bị đối phương lợi dụng, thậm chí như Nhậm Huyền tính khích chàng dùng làm tiên phong cho hắn. Trước mắt cần bình tĩnh, nhân kế địch làm kế mình, tìm cách khích bác cho cả ba phái diệt nhau thì mới là thượng sách”.
Nghĩ vậy rồi tính nhanh trong đầu bèn chủ động lên tiếng nói :
- Thiên hạ phân ba, thế bình ngang ngửa, giờ Nhậm đương gia chủ động tấn công nhất phương, thắng bại thế nào còn chưa biết, nhưng hao tổn binh mã, suy yếu chân lực là điều khó tránh. Khi ấy một mình Thần Kỳ bang khoanh tay rung đùi hưởng thế ngư ông đắc lợi.
Nhậm Huyền gật gù cười ha hả nói :
- Hoa công tử nói quả không sai, trận này ra quân không thắng, Phong Vân hội chẳng những nguyên khí đại tổn mà chỉ sợ từ nay về sau không còn sức vực lại uy danh của mình.
- Nói vậy Nhậm đương gia tất đã nắm chắc trong tay trước khi hành động.
- Ha ha... Hoa công tử thông minh tuyệt đỉnh, thực khiến Nhậm mỗ khâm phục.
Lão ta chỉ nói vậy, nhưng chung quy vẫn không để lộ ra tâm ý của mình. Hoa Thiên Hồng biết khó hỏi thêm gì nên cũng chẳng nói nữa.
Ăn uống một hồi lâu, chuẩn bị đứng lên thì chợt thấy Hoa Vân quay trở lại, bước thẳng đến bên cạnh chàng nói :
- Thiếu chủ, thuốc giải đã đưa cho Thương Tu Khách.
Hoa Thiên Hồng thấy lão ta nhất nhất xưng hô chủ tớ như cũ, trong lòng cảm kích, nhưng đó đã thành nếp thường không thể thay đổi, khi ấy chỉ tay vào hàng ghế trống bên cạnh nói :
- Đêm nay chúng ta lên đường đi xa, lão Vân nhanh xuống ăn đi.
Hoa Vân năm xưa là lão quản gia trong Lạc Hà sơn trang, tuy rằng chỉ là lão nô bộc, thế nhưng luận vai vế giang hồ lẫn võ công thì đều không kém gì Nhậm Huyền cho nên giờ Hoa Thiên Hồng bảo lão ta ngồi cùng bàn thì không ai tỏ thái độ bất mãn hay chẳng hài lòng.
Thế nhưng Hoa Vân lắc đầu nói :
- Lão nô không đói.
Nói rồi chỉ đứng hầu nghiêm túc sau lưng Hoa Thiên Hồng. Bấy giờ bàn dưới đã thấy mọi người ăn uống xong từ lâu, Chử Nguyên Cực chợt lên tiếng :
- Đại ca, huynh đệ đã sẵn sàng lên đường.
Nhậm Huyền gật gù nói :
- Nhớ kỹ những điều đã thương nghị, phân lộ mà đi, tiền hô hậu ứng, tập trung tại Tiểu Giang chờ ta đến.
Chử Nguyên Cực ứng thanh đáp lớn một tiếng rồi quay người đi nhanh ra ngoài. Hoa Thiên Hồng đưa mắt nhìn thấy mọi người lũ lượt ra ngoài hết, chốc lát trong hoa sảnh im phăng phắc chỉ còn lại Nhậm Huyền, Bát Bích Tu La Tra Tranh và gã trung niên hán tử lưng đeo Đại Hoàn đao.
Nhậm Huyền tựa hồ như tinh thần còn chưa đủ phấn chấn, tự chuốc thêm một chén rượu đầy, cười khà lên một tiếng lẩm bẩm nói :
- Từ sau Bắc Minh hội, giang hồ tịch mịch lặng ngắt như chết, mười năm ròng trôi qua, hôm nay mới thấy có chút sinh khí, Phong Vân hội thanh trừng ác tặc, để xem Thiên Ất tặc đạo có thất sắc kinh hồn hay không?
Nói đến đó lão đứng lên cười vang ha hả, nhìn Hoa Thiên Hồng nói tiếp :
- Hoa lão đệ, chúng ta cũng lên đường thôi.
Hoa Thiên Hồng rời ghế trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra đều là hạng người sợ thiên hạ không loạn, ẩn nhẫn bất động chỉ là nhân thời cơ còn chưa đến đó thôi mà”.
Bấy giờ cả bọn rời sảnh đường ra trước tiền viện, đã thấy Kiều Quảng chuẩn bị sẵn bảy tám con ngựa cao khỏe, Nhậm Huyền quay đầu chìa tay nói :
- Hoa lão đệ, mời!
Hoa Thiên Hồng cũng chẳng khách khí, chọn lấy một con ngựa nhảy phóc lên, lát sau năm người (...)
Bọn họ vừa đi ra hết quan lộ, thì phía sau trên đường xuất hiện bảy tám bóng đen phân ra người vọt lên mái ngói, có người lẩn trong màn đêm theo chân người ngựa.
Hoa Thiên Hồng thấy Nhậm Huyền ra thành theo cửa bắc thì thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi liền thấy lão rẽ xuống đường đông, cuối cùng vào lộ nam đi theo hướng Hoa Âm.