Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy bọn họ hai người đã động thủ liền rời bàn, liền ẵm con bạch ly trên tay rời bàn bước ra lan can đứng xem đấu, huynh đệ họ Thường xung liền bước ra theo giám sát trận đấu.
Trong cuộc đấu, Chử Nguyên Cực vốn chỉ nghĩ Hoa Thiên Hồng nhất định sử dụng tuyệt học năm xưa của gia phụ nhưng không ngờ chưởng thế của chàng quái dị kỳ ảo khác thường, nhất thời lão chỉ lấy thủ làm chính. Hai bóng người loáng thoáng quấn lấy nhau trong làn chưởng ảnh, ngoài hai mươi chiêu vẫn chưa nhận ra được thắng bại.
Hoa Thiên Hồng vốn thầm hiểu đối phương là nhân vật danh đầu không nhỏ trong Phong Vân hội, cộng thêm lòng quyết tâm cứu Tần Ngọc Long, cho nên chàng cần nhất định thắng trong cuộc tỷ đấu này. Bởi vậy chiêu ra vận dụng toàn pho biến hóa trong Khốn Thú Đẩu Công.
Thế nhưng, Chử Nguyên Cực thành danh hơn hai mươi năm nay kinh nghiệm lâm trận phong phú, vả lại công lực của lão tinh thân hơn hẳn Hoa Thiên Hồng, nên chỉ ngoài hai mươi chiêu đã bắt đầu giành thế chủ động, từng chưởng từng chưởng bức lùi Hoa Thiên Hồng khiến chàng dần dần lâm vào thế hiểm.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn tình hình này biết chàng khó mà qua nổi lão ta năm mươi chiêu, tự nhiên trong lòng cảm thấy lo cho chàng mà khởi nhanh một tính toán sẽ ra tay lúc cần thiết, mặc dầu biết huynh đệ họ Thường không khi nào chịu khoanh tay bàng quan.
Trận đấu càng lúc càng kịch liệt, Hoa Thiên Hồng người đẫm mồ hôi, ngược lại Chử Nguyên Cực mặt đỏ bừng bừng, đủ thấy cả hai đều tận lực trí đấu, quyết không nhân nhượng đối phương nửa bước.
Đứng bên ngoài giờ thì không riêng gì Ngọc Đỉnh phu nhân mà cả Thường thị huynh đệ cũng khẩn trương hẳn lên, bất tri bất giác đầu lần chân gần đến đấu trường hơn.
Đột nhiên nghe Chử Nguyên Cực thét lớn một tiếng, hữu chưởng vừa bức lùi Hoa Thiên Hồng thì thân hình lướt tới như hình tùy bóng, tả chỉ nhanh như chớp điểm thẳng vào huyệt Cưu Vỹ của chàng.
Hai người lúc này khí tận lực kiệt, một chiêu cực hiểm trí mạng này của Chử Nguyên Cực tợ như bôn lôi điện chuyển khiến Hoa Thiên Hồng chẳng kịp nghĩ đến chuyện né tránh, mà thậm chí né tránh cũng chỉ là chuyện hạ sách. Bởi vì chỉ cần một chút thất cơ thì chiêu đối phương nhất định thiên biến vạn hóa chẳng bao giờ bỏ lơ cơ hội. Trong lúc tình thế nguy cấp, Hoa Thiên Hồng đề khí Đan Điền theo bản năng, rồi chợt trong đầu lóe lên một ý táo bạo, chàng liền thi triển thuật Phi Thứ công đẩy huyệt Cưu Vỹ lệch về bên trái chừng nửa thốn. Đồng thời khoát tay phải ra chưởng chém từ trên xuống tợ hồ như thế kiếm, đây quả là chiêu trí mạng mạo hiểm tự cứu.
Chử Nguyên Cực thấy chỉ trúng đích thì mừng khấp khởi, thế nhưng chợt phát hiện ra chỉ lực dưới tay có hiện tượng khác thường thì không khỏi giật mình.
Lão là tay lịch duyệt giang hồ, đương nhiên nhất thời ngớ người nhận ra ngay đối phương biết dụng thuật Phi Thứ công di kinh chuyển huyệt, trong lòng kinh động thì một chưởng của Hoa Thiên Hồng đã thấy chém xuống trước người.
Nói thì dài, nhưng lúc ấy mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, đứng bên ngoài đến bọn cao thủ như Ngọc Đỉnh phu nhân và huynh đệ họ Thường chỉ kịp thấy người người Chử Nguyên Cực lướt tới rồi dạt lui như chạm phải lửa, nghe “soạt” một tiếng khô khan, hai bóng người tách hai ra ngoài.
Lúc này mới nhận ra Chử Nguyên Cực mặt xanh lè không còn huyết sắc, Hoa Thiên Hồng ngược lại một chiêu dùng chưởng thay kiếm tuy đã không đả thương được đối phương nhưng chưởng đi qua chém đoạn một mảnh vạt áo trước của Chử Nguyên Cực tợ hồ như dùng một thanh kiếm bén chém vậy.
Lại nó, lúc này đã trưa, Hoa Thiên Hồng đấu một lúc thì thấy trong người độc tính đã bắt đầu phát tác, càng động nội lực thì độc tính phát càng nhanh hơn, chốc lát cả người chàng phát run lên. Chàng tính nếu không nhanh rời khỏi đây thì nguy.
Nghĩ vậy, đột nhiên quay người phóng chạy nhanh vào trong nhã viện lớn tiếng kêu lên :
- Ngọc Long huynh, chạy!
Mọi người đánh nhau cả buổi, vậy mà Tần Ngọc Long mãi cứ ngồi thừ người bất động tợ hồ như pho tượng gỗ, đến khi nghe có tiếng người gọi lớn mới từ từ quay đầu nhìn lại.
Hoa Thiên Hồng chạy đến nơi thò tay chộp mạnh vào cổ tay Tần Ngọc Long vừa kéo vừa la lớn lên :
- Ngọc Long huynh, chạy nhanh thôi!
Tần Ngọc Long bị chàng nắm cứng cổ tay đau buốt cố vùng ra, nhưng Hoa Thiên Hồng tay như gọng kìm nắm chặt tay Ngọc Long nhấc nổi lên kéo chạy.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy Hoa Thiên Hồng mặt đỏ tía, trán vả mồ hôi như tắm, ngươi run giật từng hồi thì biết độc tính trong người chàng phát tác rất thống khổ, bèn dời gót lướt thướt đến bên cạnh nói :
- Hoa đệ đệ, ngươi nhanh ra ngoài thành “Tẩu độc”, chuyện ở đây cứ để thư thư giúp ngươi xử trí!
Hoa Thiên Hồng lắc đầu, kéo vạt áo lên gạt mồ hôi trên trán, giọng kiên nghị nói :
- Đa tạ thư thư ra đao tương trợ, tiểu đệ quyết chưa làm tròn chuyện này chưa chịu thôi!
Chử Nguyên Cực vừa rồi nhận ra chàng bị độc tính phát tác thì trong lòng mừng khấp khởi, lắc ngay thân hình lướt tới cản đường cười ma mãnh nói :
- Hoa Thiên Hồng, ngươi còn chưa thắng nổi lão phu mà định mang người đi hay sao?
Hoa Thiên Hồng trong lòng đã giận cực độ, thấy đối phương cản đường gầm lớn một tiếng “Cút” đồng thời vung tả chưởng ra đánh hết sức bình sinh.
Chử Nguyên Cực tỏ ý khinh thị, cười gằn một tiếng phóng chưởng trực tiếp nghênh chiêu. Chỉ nghe “bình” một tiếng như trời long đất lở, hai thân hình dạt nhanh ra ngoài. Chử Nguyên Cực khí huyết nghịch lưu mặt tái nhợt nhạt, ngược lại Hoa Thiên Hồng cảm thấy khoan khoái thông sướng trong ngực, cơn nóng bức vì độc tính phát tác tợ hồ như giảm hẳn di một phần, bất giác mừng thầm.
Khi ấy khí khái bước tới hướng Chử Nguyên Cực cười gằn nói :
- Chử Nguyên Cực, ngươi tiếp thiếu gia thêm một chưởng nửa xem!
Lần này đã có chủ ý chứ không như một chưởng vừa rồi trong cơn cấp nộ mà phát bộ tấn trầm ổn, chưởng ra đúng thức của Khốn Thú Đẩu Công.
Chử khi nào chịu yếu kém, tuy đã cảm thấy đối phương không dễ thâu thập như lão tưởng, nhưng giờ ở thế kỵ hổ khó xuống, lão thét lớn một tiếng, xoay tay từ trong phát ra một chưởng với thập thành công lực.
Lại nghe “bình” một tiếng dữ dội, song phương thân hình chao động mạnh, thoạt nhìn đã có thể phát hiện ra nhưng phiến thanh thạch dưới chân bọn họ không chịu nổi chấn động vỡ nát vụn. Bọn Ngọc Đỉnh phu nhân đứng ngoài nhìn thấy vậy đều kinh tâm động phách, nghĩ sau hai chiêu trực tiếp đấu công nội lực như vậy nhất định chịu sự hao tổn chân khí không nhỏ, tự nhiên ai cũng lo cho người của mình.
Hoa Thiên Hồng chân khí tổn hao thế nào không biết, thế nhưng chỉ có điều nhận thấy rõ nhất là cơn độc phát trong người chàng thấy giảm đi nghe dễ chịu hơn.
Ngược lại, Chử Nguyên Cực hai chưởng và rồi thấy vẫn không hạ nổi Hoa Thiên Hồng thì vừa chấn động vừa phẫn nộ vô cùng, khi ấy mặt xanh như thiết thét dài một tiếng định xông vào tiếp.
Hoa Thiên Hồng ngửa cổ cười tràng dài quái đản, chính vận chân khí vào chưởng chuẩn bị đấu tiếp.
Lại nói, đúng lúc này một bóng người từ trong góc nội viện xuất hiện lướt ra cực nhanh về hướng Tần Ngọc Long, nhanh như điện chớp cắt ngang người hắn lao vút đi. Toàn trường gần như đều để tâm vào trường quyết đấu, cho nên ít người chú ý đến Tần Ngọc Long. Duy chỉ Ngọc Đỉnh phu nhân đứng gần hơn, trong đuôi mắt kịp nhận ra có biến, nên quay phắt người lại thì đã thấy người kia mang Tần Ngọc Long vọt thẳng ra hướng đại môn, bất giác la lớn lên :
- Hoa đệ, Ngọc Long bị người cướp đi, ngươi còn không nhanh đuổi theo?
Hoa Thiên Hồng chính định đánh tiếp, nghe vậy thì giật mình quay đầu nhìn, chỉ kịp nhận ra dáng lão nhân thấp lùn đầu hói, thân vận đoản kình, cắp ngang người Tần Ngọc Long trong tay chạy hướng ra cửa. Chàng nhất thời hốt hoảng lo cho an nguy của Tần Ngọc Long nên liền quay người truy theo.
Nào ngờ, Thường Hào là tay nham hiểm, vốn thấy chàng còn trẻ mà thân thủ cao cường, chỉ cần trong năm mười năm nữa thì càng khỏi phải nói, nên định nhân lúc này có cơ là diệt chàng trừ hậu hoạn.
Vừa rồi khi chàng đấu với Chử Nguyên Cực mấy lần hắn định ra tay ám toán, nhưng chưa có cơ hội. Lúc này thấy chàng quay người lại cả người rất sơ hở, cười thầm trong bụng, lướt nhẹ người tới như bóng ma sát khí bên người chàng mới gằn giọng :
- Tiểu tử, ngươi đi dễ thế sao!?
“Vèo” một tiếng, bàn tay trảo năm ngón vươn dài như vuốt quỷ chộp vào hồng chàng.
Một chiêu này cực hiểm, chính là độc môn công phu huynh đệ chúng từng thành danh Đường Lang trảo, trúng người đoạt mạng, thấy huyết tắt tử.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy nhưng ứng cứu cũng không kịp tức giận thét lớn :
- Họ Thường kia, ngươi không biết thế nào là quân tử sao?
Hoa Thiên Hồng lúc này nhận ra nguy hiểm từ sau thì trảo công của đối phương đã đến nơi, trong tình thế hiểm nghèo cấp tránh không được đỡ không xong, chàng bất đắc dĩ huých mạnh khuỷu tay lui sau. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, kèm theo tiếng xương gãy nghe rắc rắc, cả người Thường Hào lảo đảo thoái lùi sau mặt nhăn nhó xem ra đau đớn.
Hoa Thiên Hồng vốn chỉ để tâm đến tính mạng của Tần Ngọc Long cho nên thấy Thường Hào vừa chịu đòn chỏ đến gãy tay thì chẳng cần để ý đến hắn phóng người chạy theo hướng lão quái nhân kia truy theo.
Ngọc Đỉnh phu nhân liếc xéo Thường Hào một cái, thấy sắc mặt càng tím tái thống sở hơn, trong lòng thấy lạ nghĩ: “Hắn trúng một cú thúc khuỷu tay bất quá chỉ là gãy cổ tay đâu đến nỗi người võ công như hắn thần sắc dị biến đến thế”.
Nhưng lúc này nhìn thấy Hoa Thiên Hồng đã chạy xa, bà ta không hơi đâu xem Thường Hào như thế nào, liền lướt người theo chàng. Nào ngờ bà vừa chạy được tầm hai ba trượng, chợt nghe “Ầm” một tiếng như thân người đổ xuống, ghé đầu nhìn xem thì thấy Thường Hào ngã người lăn lộn trên đất khiến Chử Nguyên Cực và Thường Kiệt chấn động chết lặng người.
Ngọc Đỉnh phu nhân không hiểu nguyên nhân vì sao lại thế, nhưng chân thì không ngừng phóng chạy theo Hoa Thiên Hồng. Khi bà ta ra đến ngoài thành thì thấy Hoa Thiên Hồng đứng bên cạnh Tần Ngọc Long ngây ngây dại dại dưới một thân cô tùng, bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Lão tặc kia đâu?
Hoa Thiên Hồng lắc đầu đáp :
- Khi tiểu đệ tới thì đã thấy Tần huynh đứng ở đây còn lão già bí mật kia thì không thấy đâu!
Ngọc Đỉnh phu nhân lúc này nhớ lại lão già thấp lùn, đầu hói thì chợt nghĩ đến người mà Mã Thanh Sơn đã nói khi thoát ra khách điếm, tự nhiên trong lòng tức giận hậm hực nói :
- Lão tặc này giỏi lắm, lần sau gặp bổn phu nhân lẫn nữa thì đừng hòng...
Nói đến đó bất chợt bà “í” lên một tiếng trố mắt nhìn chăm một bên hông trái chàng la lớn lên :
- Ngươi trúng thương?
Hoa Thiên Hồng khi ấy nghe vậy mới đưa mắt nhìn xuống bên hông, phát hiện ra bốn năm lỗ thủng, máu từ đó tứa ra râm rấp. Nguyên vừa rồi chàng tuy huých một chỏ tay đánh gãy tay Thường Hào, thế nhưng năm ngón tay trảo của đối phương cũng đã kịp chộp trúng vào da thịt chàng. Chỉ có điều do chàng trong người độc tính đang phát tác mạnh, cho nên nhất thời không cảm thấy đau, lúc này thấy vậy cười khổ nói :
- Không ngờ chiêu trảo của hắn lại lợi hại như vậy!
Ngọc Đỉnh phu nhân cười nhạt nói :
- Hắn cũng chẳng hay ho gì, chỉ e tính mạng cũng khó bảo toàn!
Rồi bà kể lại chuyện vừa rồi Thường Hào đột nhiên ngã lăn lộn dưới đát, Hoa Thiên Hồng nghe không khỏi kinh ngạc hỏi :
- Nguyên do là sao?
Ngọc Đỉnh phu nhân chau mày liễu suy nghĩ, rồi chợt như hiểu ra vấn đề nói :
- Hoa đệ trong người tiềm phục “Đan Hỏa Độc Liên” là loại thiên hạ đệ nhất kịch độc, tợ hồ như bách độc bất xâm, cho nên vừa rồi trúng một chiêu Đường Lang trảo của Thường Hào vẫn không hề hấn gì. Ngược lại có lẽ do cổ tay hắn gãy đoạn bị xâm nhiễm bởi máu của ngươi nên mới khiến hắn bỏ mạng chăng?
- Có khả năng vậy sao?
Ngọc Đỉnh phu nhân chẳng ngờ trong người chàng vô hình trung trở nên lợi hại như vậy, tủm tỉm cười nói :
- Tiểu đốc vật, may mà ta chưa cắn ngươi một miếng, nếu không thì có lẽ tính mạng thư thư ta cũng ô hô ai tai!
Nói rồi cười lên như nắc nẻ, chợt ngừng tiếng cười nói tiếp :
- Nhìn sắc huyết đỏ tươi, chừng như “Đan Hỏa Độc Liên” đã tiềm phục trở lại vào trong?
Hoa Thiên Hồng nghe hỏi giờ mới nhớ ra, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán nói :
- Khá nhiều, mỗi khi Độc liên phát tác phải kéo dài đến nửa canh giờ, không ngờ hôm nay thời gian rút ngắn nhiều!
Nói đến đó, chợt nhớ lại lão già kia bèn nói tiếp :
- Lão nhân kia chừng như không có ác ý gì với chúng ta, có điều sao lại không chịu trực tiếp nói chuyện với chúng ta vài câu nhỉ?
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe chàng nhắc đến lão già bí mật kia thì cảm thấy tức giận, nhưng rồi lại nghĩ hành động người này rõ ràng ngầm trợ giúp cho Hoa Thiên Hồng, cho nên bèn nói :
- Ta cũng không biết, có điều người này nhất định cũng là một nhân vật nghĩa hiệp tàn dư của các ngươi!
- Thư thư có biết lai lịch người này không?
Ngọc Đỉnh phu nhân lắc đầu nói :
- Chung quy là người trong Bắc Minh hội năm xưa, lúc bấy giờ thư thư còn nhỏ nên không đi xem được chuyện này, chẳng biết lão ta danh hiệu ra sao?
Hoa Thiên Hồng khi ấy quay lại nắm tay Tần Ngọc Long kéo đi vào thành, Tần Ngọc Long giờ chỉ như cái xác biết đi, chung quy không có một phản ứng gì với bất cứ người nào.
Hoa Thiên Hồng vừa đi vừa suy nghĩ trong đầu về lão nhân bí ẩn kia, chợt như nhớ ra điều gì nghiêng đầu hỏi :
- Thư thư lần trước bên bờ Hoàng Hà từng nói là có một đóa Linh chi...
Nhưng nói được đến đó, bỗng nghĩ lại giữa chàng với Ngọc Đỉnh phu nhân bất quá cũng là giải cấu tương phùng, không đáng gọi là thâm giao cựu thức, thiên niên Linh chi là thiên hạ đệ nhất thánh dược. Ngọc Đỉnh phu nhân dù có thì cũng không dễ gì cầu đắc được, nghĩ vậy nên mới ngừng ngang câu nói.
Ngọc Đỉnh phu nhân nghiêng đầu đưa đôi mắt lưu lộ phong tình nhìn chàng cười tươi nói :
- Ngu thư quả có một đóa Linh chi tiên thảo, thế nhưng thánh dược nghìn năm hiếm có, dụng không đúng chỗ thì rất đáng tiếc. Như vị bằng hữu họ Tần này của ngươi không nguy đến tính mạng, ngày khác gặp Nhậm Huyền, thư thư nhất định đòi giải dược từ lão ta cho Tần huynh đệ.
Hoa Thiên Hồng vốn nhắc chuyện này là nghĩ đến nội thương của mẫu thân, thấy bà ta hiểu nhầm ý của mình thì chỉ mỉm cười không nói gì thêm.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, chốc lát đã đến chỗ rẽ, Hoa Thiên Hồng chấp tay nói :
- Hôm nay thừa mong thư thư trợ giúp, tiểu đệ trong lòng vô cùng cảm kích, ngày sau nhất định có dịp đồ báo!
Ngọc Đỉnh phu nhân lườm chàng một cái, cười nói :
- Ai cần ngươi báo đáp chứ?
Bà hơi ngừng lời, rồi giọng trở nên nghiêm túc nói tiếp :
- Ngươi với Phong Vân hội hiềm khích thù hận càng lúc càng lớn, Phong Vân hội quyết không tha ngươi, mà Thần Kỳ bang cũng không dung ngươi. Theo lời khuyên của ta thì ngươi trước hết nên đi Giang Nam du hí một chuyến gọi là tạm lánh qua đợt phong ba này thì hay hơn!
Hoa Thiên Hồng lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ còn chuyện riêng, chưa thể rời Tào Châu lúc này được.
- Ưm...! Phải chăng Hoa đệ có hẹn với Tần Uyển Phụng tại Tào Châu này chưa gặp được ý trung nhân quyết chưa đi?
Hoa Thiên Hồng mặt ửng đỏ lên, lại lắc đầu nguầy nguậy nói :
- Tần cô nương bái danh sư học nghệ, trong thời gian vài ba năm không thể xuất sơn hành tẩu, tiểu đệ chờ một vị tôn trưởng.
Ngọc Đỉnh phu nhân “À” một tiếng, gật đầu suy nghĩ rồi nói :
- Ngu thư thư thực lòng lo lắng cho ngươi, tục ngữ có câu “Giáo ngay dễ tránh, tên lén khó lường”, hay là ngươi tạm đến chỗ thư thư trong Nhất Nguyên quán ở một thời gian?
Hoa Thiên Hồng lắc đầu gượng cười nói :
- Tiểu đệ sợ bị câu thúc, huống gì còn vị Tần huynh thực không tiện, tiểu đệ trước mắt cần tìm cách cứu anh ta.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn chàng cười khanh khách :
- Đối với bằng hữu ngươi thực tận tình!
Hoa Thiên Hồng biết lời bà ta một câu hai nghĩa, thầm hiểu cố ý châm chọc mình ra sức cứu Tần Ngọc Long chẳng qua là vì Tần Uyển Phụng lúc ấy chỉ cười cười nhưng không nói gì thêm, ôm quyền xá xá lần nữa mới kéo Tần Ngọc Long theo mình.
Ngọc Đỉnh phu nhân cười khúc khích, đứng nhìn theo bóng chàng, Hoa Thiên Hồng vừa bước được mấy bước, bỗng nghe Ngọc Đỉnh phu nhân gọi giật lại hỏi :
- Hoa đệ, ngươi biết tính danh thư thư ta chứ?
Hoa Thiên Hồng quay người lại ửng đỏ mặt nói :
- Thư thư không nói, tiểu đệ cũng không dám hỏi!
Ngọc Đỉnh phu nhân mím môi cười nói :
- Thư thư vô tính vô danh, cũng vô truyền, võ công đều là tự tầm học lấy, ngươi tin không chứ?
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Cứ như trước đây ta gặp hai vị thư thư trong “Miêu Lĩnh tam tiên” là Lê Hoa Tiên Tử và Tử Vi Tiên Tử đều là cô nhi, bọn họ cũng không tính danh. Thế nhưng chuyện không có người truyền thụ mà tự học thành võ công thì thực là chuyện khó tin!”
Tuy lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng cười đáp :
- Tiểu đệ nào dám không tin, dám hỏi phu quân thư thư tôn tính đại danh là gì?
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe hỏi thì cười phá lên khanh khách nói :
- Ai bảo thư thư đã có phu quân? “Phu nhân” chẳng qua là ta tự xưng vậy mà thôi, kỳ thực thư thư chưa từng xuất giá.
Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên thầm nghĩ: “Nào có lý như vậy?”
Thế nhưng thấy không nhận rầy rà chất vấn nhiều, chàng ôm quyền thi lễ lần nữa rồi dẫn Tần Ngọc Long đi vào thành.
Trở lại khách điếm chưa kịp vào phòng chợt bắt gặp một người đón đầu, chàng kịp nhận ra chính là Thương Tu Khách, Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên hỏi :
- Tiền bối sao cũng đến đây?
Thương Tu Khách nhìn chàng cười nói :
- Ta đã dời đến trọ lại khách điếm này, ở phòng sát ngay bên cạnh này.
Hoa Thiên Hồng nghe thì vui mừng, lúc ấy chỉ tay vào người Tần Ngọc Long giới thiệu thân thế của anh ta, đồng thời đem chuyện vừa rồi cứu Tần Ngọc Long mà động thủ với Chử Nguyên Cực như thế nào kể lại cho lão ta nghe.
Thương Tu Khách im lặng nghe hết xong mới nói :
- Nếu thế thì hiện tại tình hình huynh đệ ngươi rất nguy hiểm, đối phương bất cứ lúc nào cũng tìm cách gây hại. Theo ý ta thì tạm thời để vị Tần bằng hữu này ở cùng phòng với ta, như vậy nhỡ khi gặp chuyện thì không vướng bận chân tay!
Hoa Thiên Hồng nghe thì không khỏi cảm kích, thầm nghĩ: “Giao du với những nhân vật anh hùng hào kiệt ta mới thấy hết bản sắc khí khái nghĩa hiệp của họ đã thế không lẽ nào lại dùng lời khách khí từ chối”.
Chàng ôm quyền cảm tạ rồi trao Tần Ngọc Long cho lão ta tạm thời chăm sóc. Chàng về phòng tắm táp qua quýt xong, ba người mới cùng nhau ăn cơm chiều.
Ăn uống một lúc, Thương Tu Khách bỗng như nhớ ra chuyện gì bèn cất tiếng hỏi :
- Đêm trước khi bát đấu, ngươi từng thi triển công phu bằng tay trái rất kỳ lạ, môn võ công đó vị cao nhân nào truyền thụ cho ngươi?
Hoa Thiên Hồng ngước đầu lên nhìn lão ta đáp :
- Một lão nhân tên là Chu Nhất Cuồng, trước mắt còn đang bị giam hãm trong Thần Kỳ bang.
- Ra vậy! Thế còn công phu tay phải Hoa huynh đệ thế nào?
- Tiên phụ năm xưa qua đời, chỉ để lại một thanh Thiết kiếm và mười sáu chiêu kiếm đơn giản, vãn bối bất tài mới để thanh Thiết kiếm nằm lại trong Thần Kỳ bang.
Thương Tu Khách nghe vậy nhíu mày nói :
- Thế thì lạ! Hoa đại hiệp là nhân vật như thế nào mà chỉ di lưu lại mấy chiêu kiếm đơn giản? Theo ta nghĩ thì mười mấy chiêu kiếm pháp đó hoàn toàn không đơn giản đâu, chỉ có điều ngươi còn chưa phát hiện được chỗ uyên thâm ảo diệu của nó mà thôi!
Hoa Thiên Hồng nghe ửng đỏ mặt lắp bắp nói :
- Có thể vậy! Chỉ tiếc là thanh Thiết kiếm đã không có ở đây, nếu không vãn bối múa lại cho tiền bối xem, không chừng có thể chỉ điểm yếu lộ cho vãn bối!
Thương Tu Khách cũng là nhân vật dụng kiếm thành danh, trên lưng đeo chếch thanh trường kiếm, bèn nắm lên một chiếc đũa trao cho chàng nói :
- Ngươi dùng đũa thay kiếm thử múa một chiêu ta xem nào!
Hoa Thiên Hồng nghe lời nắm chiếc đũa thay kiếm thử múa ra một chiêu kiếm trong mười sáu chiêu kiếm phụ thân chàng truyền lại, nhưng lắc đầu nói :
- Thanh Thiết kiếm của vãn bối vừa lớn vừa nặng, chiếc đũa này đã nhỏ lại nhẹ múa chẳng thành chiêu số.
Thương Tu Khách trầm ngâm giây lát nói :
- Ăn cơm xong, ngươi thử dùng thanh cương kiếm đây của ta múa vài chiêu xem sao!
Hoa Thiên Hồng lắc đầu nói :
- Bất cứ thanh kiếm nào vào tay vãn bối một lúc đều gãy trước đây đã thế, nội lực trong người tăng mạnh hơn, chỉ e làm hỏng bảo kiếm của tiền bối.
Thương Tu Khách nghe càng suy nghĩ nhiều hơn, một hồi lâu nhìn chàng nghiêm túc nói :
- Nếu thế, ta đoán nhất định mười sáu chiêu kiếm pháp lệnh tôn di truyền lại nhất định bên trong uyên thâm huyền diệu, chỉ vì Hoa huynh đệ ngươi kiến thức còn hạn chế, nên chưa lĩnh hội hết thâm tầng của nó.
Hoa Thiên Hồng nghe không khỏi ngớ người, quả nhiên lời suy đoán này không phải vô lý, chàng nhớ lại năm xưa khi phụ thân chàng truyền thụ kiếm. Lúc ấy chàng tuy còn rất nhỏ không biết nhiều, nhưng phụ thân cứ căn dặn đinh ninh một điều: Kiếm tại nhân, kiếm thất nhân vong!
Nhớ đến điều này tự nhiên trong lòng cảm thấy hổ thẹn, quyết có cơ hội nhất định sẽ đến Thần Kỳ bang lấy lại thanh Thiết kiếm.
Cơm xong, Thương Tu Khách dẫn Tần Ngọc Long về phòng mình, để một mình Hoa Thiên Hồng đi nghỉ yên tĩnh.
Hoa Thiên Hồng một đêm một ngày bôn tẩu với bao nhiêu chuyện, nên trong người thấy mệt mỏi, lúc ấy ngả lưng xuống giường là ngủ ngay.
Khi chàng tỉnh lại thấy trong phòng đã đốt đèn, nhưng không yên ắng lạ thường. Chàng rời khỏi phòng sang phòng bên cạnh, chẳng ngờ thấy ngoài Thương Tu Khách và Tần Ngọc Long còn có thêm hai người khác nữa, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Nguyên người kia không ai khác chính là Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn của Thông Thiên giáo và Đan Hồng Tín hộ pháp của Thần Kỳ bang.
Hai người kia thấy chàng bước vào đang nói chuyện vội dừng lại đứng lên thi lễ nói :
- Công tử ngủ dậy rồi sao! Tại hạ...
Hoa Thiên Hồng ôm quyền đáp lễ, trong lòng đã thầm nghĩ có chuyện bèn nói :
- Không biết hai vị đã đến đây, chờ lâu, thật đắc tội!
Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn cười nói :
- Hoa công tử hôm nay đấu trong “Diễn Vũ bình” danh chấn Tào Châu, người trong tệ giáo lớn nhỏ không ai không biết, trong lòng khâm phục vô cùng. Ngọc Đỉnh phu nhân mến mộ công tử nên thiết thịnh yến phái tại hạ đến mời công tử!
- Ha! Thì ra hôm nay ta có lộc ăn tiệc, Mã huynh xin tạm chờ một lát, tại hạ sẽ đi.
Nói đến đó cười lên ha hả, đoạn nhìn Đan Hồng Tín hỏi :
- Đan huynh đến đây hẳn cũng có công sự chăng?
Đan Hồng Tín cười kha khả, khuôn mặt nhẵn bóng hồng nhuận đầy thân thiện, tiến lên lấy một phong hồng thiếp hai tay cung kính dâng cho chàng nói :
- Tiểu thư biết chuyện công tử ngày nào đúng Ngọ cũng “Tẩu độc” trong lòng rất quan tâm, nên mong muốn gặp mặt công tử nói chuyện.
Hoa Thiên Hồng thầm cười nhạt nghĩ: “Năm ngoái khi ta sống dở chết dở bên Hoàng Hà thì ai quan tâm cho ta chứ?”
Nghĩ vậy tự nhiên chàng nhớ tới Tần Uyển Phụng, ân tình của nàng quả là sâu đậm, chàng thâm tâm luôn muốn chóng đến ngày cùng nàng trùng phùng.
Nhớ đến Uyển Phụng, tự nhiên chàng lo cho Tần Ngọc Long, bèn bước tới trước Tần Ngọc Long hỏi :
- Ngọc Long huynh, nhớ ra tiểu đệ rồi chứ?
Tần Ngọc Long ngước mắt lên nhìn chàng một hồi, vẫn ánh mắt ngây dại thất thần, rõ ràng Tần Ngọc Long vẫn còn chưa nhận ra được Hoa Thiên Hồng.
Thương Tu Khách xen vào nói :
- Tần lão đệ phục mê hồn dược của Nhậm Huyền thần trí mê thất, cho nên những chuyện trước đây không nhớ, may không nguy đến tính mạng, từ từ sau này chúng ta tìm cách cứu giải.
- Phiền Đan huynh hồi âm Bạch cô nương, trưa mai sau giờ Mùi, tại hạ hầu tiếp tiểu thư tại Tụ Anh lâu.
Đan Hồng Tín nghe vậy liếc mắt nhìn Mã Thanh Sơn một cái rồi ôm quyền thi lễ cáo lui, Mã Thanh Sơn nhếch mép cười nhạt ra chiều đắc ý.
Hoa Thiên Hồng lúc ấy mới đưa mắt nhìn Thương Tu Khách nói :
- Giờ không có việc gì, vãn bối đi Nhất Nguyên quán tiếp kiến Ngọc Đỉnh phu nhân, mọi chuyện ở đây nhờ tiền bối lo liệu giúp!
Thương Tu Khách “ừm” một tiếng nói :
- Đi cũng không sao, nhưng những chốn ấy tiểu huynh đệ ngươi không thể không đề phòng!
Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn liếc xéo lão ta giọng không vui nói :
- Bằng hữu nói chuyện sao không giữ lời một chút!
Thương Tu Khách trừng mắt gắt giọng :
- Ai là bằng hữu ngươi, lão phu bất tất khách khí với những người như ngươi!
Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn mặt biến sắc vì tức giận, nhưng thấy không tiện gây hấn trước mặt Hoa Thiên Hồng mới đấu dịu nói :
- Nể mặt Hoa thiếu hiệp, Mã mỗ cũng không cần đấu khẩu với ngươi!
Nói xong, xá dài Hoa Thiên Hồng một cái, đoạn quay nhanh người bước ra cửa.
Hoa Thiên Hồng nhìn Thương Tu Khách mỉm cười, rồi cũng quay người bước ra ngoài theo Mã Thanh Sơn, bên ngoài khách điếm bốn gã trung niên đại hán đã dắt ngựa chờ sẵn, cả bọn liền lên ngựa nhằm hướng Nhất Nguyên quán phóng tới.
* * * * *
Nhất Nguyên Quát tọa lạc tại thành đông, hương khói lúc nào cũng nghi ngút tôn nghiêm. Khách thường đến dâng hương lễ bái chỉ dừng chân lại ngay trước tiền quán, nhưng từ tổ quán về sau thì người thường không ai dám đặt chân vào.
Hoa Thiên Hồng theo sau chân Mã Thanh Sơn vào sâu trong Nhất Nguyên quán, đến trước một tòa cao lâu chỉ thấy lầu đài nguy nga cao vút, nhưng lại im ắng như tờ khiến cho không khí càng trở nên trang nghiêm tôn kính.
Ngay trước nguyệt môn tiến nhập tháp lâu có tám vị thanh y đạo đồng lưng mang trường kiếm đứng nghiêm túc canh giữa. Bọn họ vừa nhìn thấy Chiêu Hồn sứ giả Mã Thanh Sơn thì cúi thấp đầu chào nhưng không ai lên tiếng.
Hoa Thiên Hồng theo chân Mã Thanh Sơn tiến nhập tháp lâu, trong lòng thầm nghĩ: “Cứ nhìn bọn người này thái độ nghiêm cẩn cung kính, đủ biết trong tháp lâu này là một nơi cơ yếu”.