Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 102: Xoay người, người qua đường (8)

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Úy Hải Lam cũng không hề từ chức mà khi đối mặt với sự lạnh lùng phán xét của mọi người, cô cũng không hề nhụt chí. Cô vẫn nỗ lực hết mình hoàn thành đúng phận sự của mình thậm chí còn làm chăm chỉ hơn lúc trước, lại càng chú tâm hơn lúc trước. Thời khắc học tập, thời khắc tiếp thu, thời khắc hưởng thụ, thời khắc đau đớn, tất cả đều được Úy Hải Lam ghi khắc trong lòng, cô cũng tự nói với mình rằng phải cố gắng cắn răng vượt qua.

Thời tiết bắt đầu nóng bức, nghỉ trưa xong cô cũng liền buồn ngủ.

Lộ Yên cũng trở về phòng làm việc, vẻ mặt cũng có phần khó chịu. Cô cũng không lập tức trở về chỗ ngồi của mình ngay mà gõ cửa bước vào văn phòng của giám đốc.

Một lát sau, cô đi ra trở về chỗ ngồi của mình.

Mọi người cũng không để ý nhiều.

Bỗng nhiên, có người ngồi gần đó liếc mắt nhìn vào màn hình máy vi tính của cô, nhìn thấy cô đang gõ trên bàn phím máy tính thì kinh ngạc thốt lên: "Lộ Yên, sao vậy? Sao cô lại muốn từ chức?"

"A? Lộ Yên muốn từ chức?"

Như ngòi thuốc kích thích, tất cả mọi người đều hăng hái hỏi dò nguyên nhân.

Lộ Yên cảm động hướng ánh mắt về phía mọi người cười cười, lại ngắn gọn giải thích: "Bởi vì nhà em có chút chuyện."

Một câu nói thoải mái như vậy chợt thốt ra khiến mọi người cũng không tiện hỏi nhiều, dù có tiếc nuối nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã suy nghĩ thông suốt. 

Lộ Yên đã ra quyết định, đánh xong đơn từ chức lại lập tức đưa vào văn phòng.

Cũng trong ngày đó, cô lập tức đi ngay.

"Lộ Yên, cô đi gấp như thế sao? Chúng tôi còn dự định sẽ làm buổi tiệc chia tay với cô."

Lộ Yên lộ ra vẻ mặt áy náy: "Các anh chị, em thực sự xin lỗi, vốn là em nên mời mọi người ăn một bữa cơm nhưng em thực sự có việc. Lần sau đi, lần sau nhất định bù đắp."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô có việc thì đi giải quyết trước đi." Mọi người thấy cô khẩn trương như vậy thì cũng lập tức cho rằng cô có chuyện quan trọng cần phải làm.

Úy Hải Lam lại thay cô cầm chiếc Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thùng đựng đồ dùng cá nhân của cô nói: "Lộ Yên, tôi tiễn cô."

"Không, không cần, một mình tôi có thể tự đi." Lộ Yên lại đoạt chiếc thùng từ trong tay Uý Hải Lam, lại xoay mặt hướng về mọi người từ biệt, xoay người ra đi cũng không quay đầu lại.

"Lộ Yên, tôi đưa cô xuống dưới." Hộ Hoa Sử Giả vẫn kiên trì đuổi theo.

Úy Hải Lam đứng ở đàng kia nhưng vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Úy Hải Lam, cô đi đóng dấu những tài liệu này đi, chúng tôi sẽ dùng nó ngay."

"Được."

Mới vừa đóng dấu đi ra, Úy Hải Lam lại bị đồng nghiệp gọi lại.

"Úy Hải Lam, cô lập tức đưa tới đây tờ khai của dự án này!"

"Được."

Chạy ra ngoài một chuyến, sau khi cô trở về, người đồng nghiệp lại xin lỗi nói: "Khi nãy tôi quên, còn có một phần nữa, cô chạy đi một lần nữa đi."

"Được." Cô nhẹ giọng đáp, lại đưa tay nhận tờ khai và rời đi.

"Chờ đã! Úy Hải Lam, lúc trở lại đừng quên ghé mua một chút thức uống ở quán trà sữa gần đó luôn."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."

"Giúp tôi mua một phần luôn."

Mọi người mồm năm miệng mười, mà Úy Hải Lam đơn giản chỉ cầm giấy bút để ghi chép tỉ mỉ thức uống cho từng người, sau đó mới bước ra khỏi công ty.

Mặc kệ là cố ý hay là vô tình, rõ ràng là các đồng nghiệp đang có định kiến với cô, cũng tỏ thái độ xa lánh cô thấy rõ.

Trong giờ làm việc, dù là những chuyện vụn vặt, các đồng nghiệp đều giao cho cô làm. Mãi đến tận khi tan việc, Úy Hải Lam cũng chưa từng có nửa câu oán hận, chỉ cần mẫn tiếp tục làm việc của mình. Mấy ngày qua, mọi người đều chỉ nghe cô nói một câu mà thôi, đó là chữ “được”.

Gần một tháng sau, các đồng nghiệp tỏ vẻ như cũng rất áy náy nên cũng không còn sai cô làm bất cứ việc gì nữa. Tuy thái độ của họ cũng sẽ không tốt hơn, tình cờ cũng sẽ nói móc cô vài ba câu nhưng so với lúc ban đầu thì đã có chuyển biến tốt hơn trước rất nhiều. Chí ít, bầu không khí cũng hòa hợp, ăn cơm buổi trưa cũng đều sẽ gọi cô.

Loại thái độ chuyển biến nhỏ bé này khiến Úy Hải Lam cảm thấy vui mừng.

Ở bên này đang thong thả thì trường học lại bắt đầu bận rộn.

Rốt cục cũng đã tới buổi lễ tốt nghiệp.

Về đến trường học, rốt cuộc Úy Hải Lam cùng mấy người bạn ngồi xuống trò chuyện tâm tình. Từ sau khi tạm biệt, bốn người cũng bôn ba, bây giờ gặp mặt lại nên cũng có thể nói là cửu biệt trùng phùng, họ đặc biệt cảm động. Nghiêm Linh cũng vội vàng đi làm, vì chưa được chuyển sang chính thức nên tiền lương cũng rất ít. Thịnh Phỉ Nhi thất bại cả về công việc lẫn tình cảm, cô và bạn trai đang có chiều hướng chia tay. Còn Vu Kha Văn, sự nghiệp vẫn ổn định nhưng lại buồn rầu về tình cảm. 

Mấy người kia truy hỏi là ai thì Kha Văn lại ấp a ấp úng.

"Sẽ không là Lý Duy Sâm chứ?"

Sắc mặt Vu Kha Văn nhất thời nổi lên ửng hồng, xem như là ngầm thừa nhận.

Lý Duy Sâm là ai? Đó chính là nam thần được bao nhiêu nữ sinh thầm mến mà không nghĩ tới lại bị cô bắt được.

Thế là tự nhiên mọi người lại được một phen trêu chọc.

Sau khi cười nói ồn ào náo loạn xong, cô cũng đi tới phòng học, bạn học cũ gặp lại đều vốn đã trở nên xa lạ lại càng tỏ ra khách khí. Mọi người theo yêu cầu của giáo sư bắt đầu thiết kế tác phẩm tốt nghiệp, cuối cùng cũng có mấy bản thiết kế được hoàn thiện dự định sẽ trưng bày trong buổi triển lãm. Trong lớp cũng có chọn vài Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, người đại diện, mà chịu trách nhiệm chính là tiểu đội trưởng đang chờ người đến để liên hệ tổ chức.

Đó là ngày 24 tháng 6, đối với tất cả toàn thể học sinh đều là một ngày vô cùng quan trọng.

Cả một giới thiết kế mượn đại sảnh, lại tốn rất nhiều thời gian để bố trí và trang hoàng đẹp mắt. Tuy rằng không sánh được với quy mô tầm cỡ ở các công ty nhưng bọn họ đều cảm thấy cũng có chút tự hào. Còn chưa đến thời gian diễn xuất, trong hội đường cũng liền đầy ắp người, hầu hết những người đến tham dự đều là người mẫu hoặc hoa khôi trong trường, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng thét lớn bên trong, còn có những bộ trang phục lóng lánh xuất hiện, phong thái đó rất mê người.

"Tiếp theo là phần thiết kế thời trang của ban nhị, bạn học Úy Hải Lam là tác giả của thiết kế tác phẩm dạ yến, bản thiết kế dung hợp quân trang, vui tươi sống động, lại có chút cá tính..." Người chủ trì cầm micro giải thích cặn kẽ, từng hình ảnh bắt đầu được trình chiếu trên màn ảnh lớn thể hiện nét đặc trưng của tác phẩm.

Người mẫu cũng liền từ phía sau đài chậm rãi đi ra, trong phút chốc bầu không khí nghiêm trang hoành tráng bao phủ lấy cả hội trường.

Mà người bước ra sân khấu chính là một người mẫu thuần thục, môi cô được phối hợp giữa màu đen và đỏ, nét đẹp trung tính lại không mất đi dáng vẻ gợi cảm, dây nịch ngang eo thời thượng mà cá tính cũng được phối hợp trên bản thiết kế trang phục kia, quả nhiên tạo ra nét mới mẻ độc đáo. Đỉnh đầu hơi cúi làm nổi bật chiếc mũ quân đội màu xanh lam, áo lễ phục màu đen toả sáng, chiếc quần thẳng tắp, bên ngoài còn bao quanh thêm làn váy màu đen có đính hạt cườm cho thấy người thiết kế nó cũng tốn không ít tâm tư vào đó.

"Hải Lam, cậu phải cố gắng lên." Mấy người bạn cùng phòng bên cạnh khích lệ.

Úy Hải Lam đứng dưới đài, ngẩng đầu nhìn tác phẩm thiết kế của mình, ngón tay còn mơ hồ đau đớn. Thời điểm thêu váy đính cườm còn bị kim đâm đến mấy lần nhưng chuyện đó cũng không đáng kể.

Biểu diễn đến lúc cuối cùng, hiệu trưởng, chủ nhiệm và giáo sư, từng người một lên đài đọc diễn văn, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.

Không tên, có loại cảm giác phiền muộn bao phủ quanh cả hội trường.

Mà lúc này trong phòng mọi người chỉ chú ý nhận bằng tốt nghiệp từ tay hiệu trưởng, ngoài sân mọi sinh viên đang chụp ảnh chung lưu niệm, ném mũ tốt nghiệp lên trời chứng minh bọn họ muốn từ biệt nơi này. Tất cả mọi việc xảy ra đều như là một giấc mơ, đến cuối cùng mới phát hiện, thực ra thời gian bốn năm cũng chỉ trôi qua trong chớp mắt.

"Sao Lý Duy Sâm lại đi cùng với hoa khôi của trường mình?” Ánh mắt Thịnh Phỉ Nhi sắc bén nhìn thấy hai người phía trước đang đi tới.

"Hả?" Kha Văn lập tức quay đầu nhìn.

Úy Hải Lam cũng lập tức nhìn về hướng người đang đi tới, người thanh niên cao gầy anh tuấn kia chính là Lý Duy Sâm, còn bên cạnh là cô gái ôn nhu dịu dàng như mặt nước, cũng chính là người vừa mới từ chức rời khỏi công ty không còn liên hệ - Lộ Yên.

Hai người bọn họ đi tới, Lý Duy Sâm chủ động mở miệng chào hỏi, sau đó Lộ Yên nói: "Tiểu Văn, hôm nay tốt nghiệp, chúng mình cùng đi tới quán bar gần đây chơi đi."

"Lại tình cờ gặp Lý Duy Sâm." Lộ Yên cười giải thích, nhìn về phía Úy Hải Lam.

Ánh mắt vừa giao nhau, sau đó Úy Hải Lam lại trở về nụ cười cố hữu của mình.

Kha Văn cũng gật đầu, lại thuận miệng hỏi: "Các cậu có muốn đi hay không?"

"Đi! Sao lại không đi? Đương nhiên là muốn đi!" Thịnh Phỉ Nhi nhìn tình huống có vẻ ngượng ngập nên cũng lập tức lên tiếng đáp lại.

Úy Hải Lam vốn xin nghỉ nên cũng sẽ đồng ý đi. Nghiêm Linh đúng là muốn đi nhưng vị trí công ty thực sự là quá bậnn, cô chỉ nghĩ được nửa ngày. Sau khi cô gọi điện thoại xin phép thì quản lí cũng ném cho cô một câu, nếu không đến thì cũng liền vĩnh viễn đừng tới nữa. Mọi người rõ ràng chỉ là một công nhân thực tập đau khổ, không có lau75 chọn nên ngoại trừ Nghiêm Linh thì tất cả đều đi.

Chờ đến quán bar, Úy Hải Lam mới phát hiện quán này đúng là chỗ mình làm thêm lúc trước.

Sau lần từ chức đó, mấy năm qua cô đều chưa từng tới.

Bây giờ nhìn mọi thứ cảm thấy thay đổi, trải qua một lần nữa tu sửa, quán bar lại trở nên cao cấp rất nhiều.

Mọi người cũng không vội kêu thức uống chỉ ngồi xuống hàn huyên một lúc. Nhìn ra thấy quan hệ của Lý Duy Sâm và Lộ Yên rất tốt, vì lẽ đó hai người ngồi cạnh nhau tán gẫu đến mức rất vui vẻ. Trái lại người bị lạnh nhạt chính bạn gái Kha Văn, tình cảnh cô có vẻ khá lúng túng, không hề nói câu gì. Thịnh Phỉ Nhi nổi giận, kéo Kha Văn ra một góc cầm micro lên hát trong lúc hai người kia vẫn trò chuyện vui vẻ. 

Hai người phụ nữ hát hò thoải mái xong, úy Hải Lam lẳng lặng tọa ở một bên.

Sau đó, lần lượt những người bạn của Lý Duy Sâm và Lộ Yên cũng đến, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, phảng phất như ba người các cô trở nên dư thừa.

Hát hò, uống rượu, tán gẫu, kêu gào, cuồng hoan, tung nhạc xong lại có cảm giác cô độc không rõ. 

Lại mở chơi xúc xắc, không ai có thể thoát được.

Dù bên cạnh Lộ Yên có Thẩm Du An nhưng cũng có vô số người chấp nhận theo đuổi bảo vệ cho cô. 

Thịnh Phỉ Nhi uống hai bình rượu liền bắt đầu ngã trái ngã phải, Kha Văn phải thay cô ấy gọi điện thoại cho bạn trai. Tuy là đang chiến tranh lạnh nhưng người kia vẫn quan tâm, quát mắng vài tiếng, lại dìu cô đi trước. Một nhóm người tiếp tục uống rượu nháo nhào, có người đàn ông nào đó đưa tay hướng về Úy Hải Lam, bàn tay lớn ôm chầm lấy eo cô, miệng cười quyến rũ nói: "Anh mời em uống?"

Úy Hải Lam đột nhiên đứng dậy, tránh thoát bàn tay to lớn của người kia, sau đó lại một hơi uống cạn ly rượu.

"Tôi đi phòng rửa tay." Trong ánh mắt kinh ngạc chú ý của mọi người, cô bước ra khỏi phòng.

Úy Hải Lam xác thực là uống say rồi, từ trong phòng rửa tay đi ra vẫn ngã trái ngã phải. Nửa đường gặp được Lộ Yên, hai người cũng vội vã đối mặt nhìn thoáng qua. Cô vừa đi vừa nghỉ, đi lại rã rời, nheo mắt lại nhìn về dãy số phòng, nhớ mang máng chính là căn này liền đi vào.

Hình như phía sau có ai lớn tiếng nhưng cô cũng không nghe thấy.

Gian phòng muôn màu muôn vẻ, đâu đó còn một đám người, Úy Hải Lam chỉ cho rằng đây chính là nhóm người lúc nãy liền thẳng hướng đi về phía không người an vị ngồi xuống.

Một tên thô lỗ đột nhiên lớn tiếng cười nói: "Aida? Người đẹp này là từ đâu tới?"