“Phong, anh đã về, hôm nay có mệt không?” Tưởng Mặc
đứng ở cửa chào đón Vân Phong về nhà.
Vân Phong mỉm cười lắc đầu “Không mệt. Ngược lại là em
đấy, vì sao lại không nghe lời, anh không phải đã nói em không cần ra cửa đón
anh sao?”
Tưởng Mặc lè lữơi “Thói quen của em thôi!”
Nhìn thấy cô làm nũng, Vân Phong ôm cô trở lại sô pha
“Trước kia còn có thể, còn bây giờ không được, em quên bây giờ em có cục cưng
sao?”
Tưởng Mặc đem bàn tay nhỏ bé phủ lên cái bụng gồ lên
“Nhưng mà, cục cưng cũng rất nhớ anh
nha , nó nhất định cũng thích em làm như vậy.”
“Em lại kiếm cớ. Thế nào, hôm nay cục cưng nghe lời
không?”
“Nghe lời” Mặc Mặc dựa sát vào trong lòng Vân Phong,
vẻ mặt thảo mãn.
Bọn họ đến châu Âu đã được nửa năm, ngày qua ngày vô
cùng bình an, Vân Phong ở công ty xử lý công việc cơ bản cũng đã ổn định, qua
mấy tháng nữa bọn họ sắp chào đón một sinh mạng nhỏ.
“Phong, anh em có gọi điện thoại cho anh không?”
“Có. Anh ấy nói tuần này sẽ qua đây. Sau khi anh ấy
qua đây, công việc của anh sẽ thoải mái hơn, anh sẽ có nhiều thời gian ở nhà
vời em.”
“Hay quá, em muốn đi mua đồ dừng cho trẻ con, anh đi
theo giúp em được không?”
“Đương nhiên là được. Ngày mai là cuối tuần, ngay mai
chúng ta đi, anh sắp tới, chúng ta cũng phải chuẩn bị vài thứ.”
“Ừ”
***
“Phong, anh xem, cái giày này xinh không?”
Vân Phong nhìn đôi giày trẻ con trong tay Mặc Mặc
“Thật đáng yêu, nhưng mà có phải quá nhỏ hay không?”
“Cục cưng cũng rất nhỏ a, chúng ta không thể dùng ánh
mắt nhìn người lớn để xem được. Em cảm thấy rất thích hợp”
“Ừm, em thích thì quyết định đi.”
Tưởng Mặc cười ngọt ngào, nhưng ngay lập tức lại có
chút do dự. “Nhưng mà … hơi đắt nha.”
Cô làm bộ muốn cất bỏ giày xuống, lại bị Vân Phong
ngăn lại “Mặc Mặc, anh đã nói rất nhiều lần rồi, em không cần tiết kiệm”
“Em biết chúng ta vẫn có rất nhiều tiền, ngày hôm que
em có nhậnd dược hoá đơn ngân hàng của anh, cái đó … cổ phiếu anh đầu tư tăng
không ít. Nhưng mà, em không muốn anh vất vả, chúng ta có thể tiết kiệm một
chút …”
Vân Phong kéo tay cô, bao phủ ở trên gương mặt mình
“Anh không thấy vất vả, em sờ sờ xem, anh cũng không có gầy đúng hay không?”
Mặc Mặc lấy tay sờ sờ gương mặt của anh “Ừ”
Mặc Mặc thu lại vẻ lo lắng, nhưng Vân Phong lại giống
như có chút lo lắng.
“Mặc Mặc.. Anh có việc muốn nói với em, nhưng mà, sau
khi em nghe xong không được tức giận, cũng không được quá kích động.”
“Chuyện gì?”
“Anh vưà mua một căn biệt thự, ở đó môi trường rất
tốt, anh nghĩ thích hợp với em … còn cho cả cục cưng nữa…”
Thanh âm của Vân Phong càng lúc càng nhỏ, sắc mặt của
Mặc Mặc càng lúc càng trầm trầm.
“Phong, chúng ta tới đây nửa năm, anh đã đổi nhà ba
lần.”
“Anh là muốn em ở thoải mái hơn một chút”
Đối với sự thâm tình của anh, cô thật sự là không biết
làm gì hơn “Được rồi! Sau này không được tái phạm!”
Vân
Phong ừ một tiếng, lúc trước anh cũng đáp ứng như vậy, nhưng mà, anh biết Mặc
Mặc chưa bao giờ trách cứ anh.