Nếu đây là bữa tiệc lúc trước, cho dù kẻ nào nhắc tới
danh từ này với Vân Phong, anh cũng sẽ dè bỉu. Anh không tin điều này, duyên phận, cũng có lúc phải dựa vào sự sáng
tạo của con người mà ra.
Chẳng hạn như, tình yêu và hôn nhân của anh.
Không, chuẩn xác mà nói, Vân Phong cho rằng chỉ có hôn
nhân, bởi vì tình yêu của anh còn chưa đến.
Vân Phong, người cũng như tên.
Tưởng Mặc tin vào duyên phận giữa anh, say đắm trong
tình yêu với anh, anh dường như cũng
không lưu tâm.
Mà đêm nay, tình yêu của anh dường như bắt đầu khởi
động, trong sinh mệnh của anh xuất hiện một người con gái, quấy rối tâm anh,
quấy nhiếu kế hoạch cuộc đời anh.
Cô là Tần Quyến, quyến luyến yêu thương. Trời sinh
khiến cho người ta mê muội, làm cho người ta mê luyến.
Trong bữa tiệc, Tần Quyến xuất hiện khiến cho người ta
náo động.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, lễ phục
màu vàng, ôm khít lấy thân thể của cô, mái tóc quăn duyên dáng, cuốn ra phong
tình vạn chủng, cuốn động ánh mắt của một người đàn ông ở đây.
Cũng chính là Vân Phong.
Ánh mắt Vân Phong chuyển động theo cô, hình như cảm
nhận được ánh nhìn chăm chú mãnh liệt của anh, Tần Quyến hơi nâng mắt, hai
luồng ánh sáng trong mắt phóng về phía anh.
Tâm Vân Phong trấn động.
Ánh mắt của cô cao ngạo, khiêu khách, nếu như nói cô
tự cho mình thanh cao, như vậy tất cả mọi người đều thừa nhận, cô đúng là có tư
cách này.
Vân Phong chưa từng gặp qua bất cứ người phụ nữa nào
có thể có ánh mắt sâu và thâm thuý như vậy, giống như một con phượng hoàng kiêu
ngạo, khuấy động thiên hạ.
Vân Phong giống như bị trúng ma chú, bước chân không
tự chủ được đi tới gần cô.
Bỗng dưng, một hương thơm thổi qua, giống như là mùi
nước hoa chanel số 5, mà lại không phải, Vân Phong khó có thể hình dung
chuẩn xác, nhưng mà biết, hương vị này tràn ngập xâm nhập
hơi thở, xâm nhập trái tim của anh.
Khoảng cách của bọn họ, đã được tính là tương đối gần
so với bình thường, cô nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, ánh mắt trong trẻo nhưng
lạnh lùng. Nhìn thẳng anh.
Vân Phong rõ ràng cảm thấy trái tim của mình hơi dừng
lại, cô không chỉ là phượng hoàng, còn là một nữ thần bằng băng.
Lễ phục màu vàng làm nổi lên khuôn mặt tuyệt mỹ của
cô, ánh mắt của cô giống như một tảng băng trôi ở vùng địa cực, hai vẻ đẹp cực
hạn đồng thời đươc thể hiện trên người cô, lại dung hoà không chê vào đâu được.
Vân Phong còn chưa kịp bắt chuyện với cô, bữa tiệc đã
bắt đầu.
Anh nhìn chăm chú vào bước đi chậm rãi của cô, cuối
cùng đưa lên khuỷu tay của cha vợ anh Tưởng Lực Hành.
Không, điều này sao có thể?
Không chỉ là Vân Phong, tất cả mọi người ở đây đều
kinh ngạc, phỏng đoán quan hện của bọn họ.
Cô gái xinh đẹp này rốt cuộc là có quan hệ thế nào với
Tưởng Lực Hành? Hồng nhan tri kỷ sao? Hay là … Trong nhất thời đủ loại suy đoán
nhỏ nhặt thậm chí còn không ngờ được quét đến.
Tưởng Lực Hành đứng ở trên bực, tuyên bố một tin tức
kinh người “Đây là là con gái nuôi của tôi, Tần Quyến.”
Tất cả xôn xao.
Ánh mắt Vân Phong để lộ ra vẻ khiếp sợ, không chỉ các
quan khách, ngay cả người Tưởng Gia cũng vô cùng khiếp sợ.
Tưởng Mặc cũng không thể tưởng nổi khẽ kêu lên “ Trời
ạ, tại sao có thể?”
Anh của Tưởng Mặc – Tưởng Ngạn Chiêu cũng đi tới, cùng
Vân Phong và Tưởng Mặc nhìn nhau một cái, lập tức, ba người cùng đi về hướng
Tưởng Lực Hành.
Lúc ba người đứng trước mặt Tưởng Lực Hành thì phát
hiện bên cạnh ông đã tụ tập toàn bộ người Tưởng Gia, còn có Tần Quyến, người
mới trở thành nửa Tưởng Gia.
Tưởng Lực Hành thông báo rõ với người nhà “Tần Quyến
khôngc hỉ là con gái nuôi của ta, nó còn là con gái ruột của ta, nó vốn nên là
họ Tưởng.”