Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 60: Xác chết gào thét

Âm thanh của cơ quan nào đó đang mở đột nhiên truyền đến từ cuối hành lang, tôi cùng Diêu Thiến Văn vội vàng chạy đến, phát hiện phía cuối hành lang có một cầu thang kéo dài xuống. Rõ ràng đây là thứ Lan Lan đã kϊƈɦ hoạt, có một ánh sáng yếu ớt phía dưới cầu thang, cùng mùi đặc biệt kϊƈɦ thích mũi tôi khi nãy, dường như trở nên càng nồng đậm.

Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, mùi này ...

Mùi này hơi giống mùi ban đầu mà tôi đã ngửi thấy trong tòa nhà kiểu phương Tây ở ngoại ô Tân Thành.

Không sai!

Tôi bước nhanh xuống cầu thang, trước mặt tôi là một không gian rộng khoảng 200 mét vuông. Có một chiếc bàn đá ở giữa, kϊƈɦ thước bằng bàn bi-a, mặt trêи gồ ghề, có những mô hình núi, sông, nhà cửa, v.v ... Hình như là một tấm bản đồ.

Nhưng thứ này vào giờ phút hiện tại không thu hút được sự chú ý của tôi. Điều tôi quan tâm hơn cả là những chiếc "vại" được đặt bốn phía xung quanh nó. Chính xác thứ đó là gì, tôi không biết, chỉ là trông giống như một cái vại hình trụ để đựng đồ. Thứ này đáng lẽ phải được bịt kín trêи dưới, nhưng bây giờ ba trong số chúng lại bị lấy ra một nửa, rải rác xương cốt khắp sàn nhà, trong đó bao gồm xương người, xương động vật, còn có xác côn trùng đã khô héo.

Nhìn thấy những thứ này, tôi đoán rằng những cái vại đựng đồ kia đã từng nhốt một người vào đấy, người sống hay chết thì tôi không biết, nhưng chắc chắn bị nhốt cùng những loài côn trùng độc khác nữa.

Bây giờ vẫn còn một chiếc vại hình trụ hoàn chỉnh ở hướng bắc.

“Những thứ này là gì?” Mặc dù có chút suy đoán, nhưng tôi vẫn hỏi Diêu Thiến Văn.

Lúc này tôi mới chú ý tới vẻ mặt của cô gái đó lại bắt đầu trở nên khó coi không thể hiểu được.

Đặc biệt là đối với những chiếc vại đựng hình trụ đó, cô ta đi loanh quanh, không muốn lại gần chút nào, lúc bị tôi hỏi cơ thể chợt giật mình một cái, ánh mắt khi nhìn tôi có vẻ trống rỗng, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, lắc đầu nói với tôi: "Không, không phải rất rõ rồi sao... Chú nhìn cũng biết rồi, lúc trước trong này chắc là nhét một người sống gì đó vào?"

“Vậy thì cô nói, sau khi mở ra, người bị nhét vào có còn sống không?” Tôi hỏi lại.

"Làm thế nào tôi biết được, chắc phải chết chứ, đúng không?"

"Những người này có thù hận với Đỗ U Lan sao? Sao phải hành hạ bọn họ như vậy chứ?"

Diêu Thiến Văn cứng ngắc lắc đầu: "Tôi không biết..."

“Chẳng lẽ cô cũng từng ở đây?” Tôi chợt nghĩ đến câu hỏi này.

Cô ta lắc đầu mạnh hơn, đáp: "Làm sao có thể, làm sao tôi sống được ..." Nhưng nói được nửa chừng, cô ta không thể kiểm soát được ánh mắt vô hồn của mình, có lẽ ngay cả bản thân cô ta cũng không chắc mình đã đến đây hay chưa.

"Bên đằng kia còn có một cái khác nữa, tôi qua xem một chút." Tôi không tiếp tục truy hỏi nữa, bây giờ đối với tôi mà nói Diêu Thiến Văn không tính là có hại, cô ta đã trải qua việc gì, cũng là chuyện của cô ta. Tôi không quá tò mò, cũng không muốn vạch trần ra vết sẹo của họ.

Nhưng khi bước về chiếc vại hình trụ đựng đồ kia, dưới chân tôi đột nhiên giẫm phải thứ gì đó.

Có một âm thanh của thủy tinh cọ xát khi giẫm lên nó.

Tôi lùi lại một bước, nhặt thứ vừa dẫm dưới chân lên, phát hiện ra đó là một mặt đồng hồ, mà tôi hình như đã nhìn thấy thứ này ở đâu đó ...

"Cái gì vậy?"

Diêu Thiến Văn cũng phát hiện ra, đang định lấy mặt đồng hồ từ tay tôi, nhưng tôi chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Đó là Trình Hải Đông! Chiếc đồng hồ này tôi hẳn là đã được nhìn thấy trêи cổ tay của Trình Hải Đông!

Nhịp tim của tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi nghĩ hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, tôi cầm mặt đồng hồ trong lòng bàn tay, hỏi Diêu Thiến Văn: "Trước khi gặp phải vụ cướp tàu, lúc cùng chạy trốn, sau đó lại đến chợ ma, vẫn chưa có cơ hội và cũng quên hỏi cô, bạn của tôi cùng đi với cô, tên là Trình Hải Đông đã đi đâu rồi? Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó cậu ấy đã đi cùng với cô để tìm Đỗ U Lan giải độc, đúng không? "

Diêu Thiến Văn thu tay lại, nhìn bàn tay nắm chặt tôi đang siết lại, chỉ vào lòng bàn tay tôi, nói: "Cái này ... không phải là đồng hồ của tên đó chứ?"

"Là của cậu ấy."

"Này, này, này chú đừng suy nghĩ nhiều! Tôi nhớ mình đã kể với chú rồi mà, chưa nói sao?"

"Chưa nói, cho nên cô mau nói đi."

"Cậu ấy, cậu ấy rất tốt, không sao đâu ... sau khi cùng tôi giải độc xong. Chị Lan đối với cậu ấy cũng không có hứng thú gì cả, giải độc rồi thả cậu ấy đi. Thật sự, tôi đã tận mắt chứng kiến mà."



Diêu Thiến Văn giống như không nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối.

Hơn nữa, những gì cô ta nói về Đỗ U Lan, xem ra thật sự không cần phải giữ Trình Hải Đông lại làm gì, càng không cần phải giả vờ để cho Trình Hải Đông đi.

Vậy tại sao lại có đồng hồ của Trình Hải Đông ở đây?

"Đến đây để giải độc sao? Tôi vừa nói mình giống như không thể nhớ rõ một vài thứ. Có lẽ tôi đã được giải độc ở đây ... Quá trình giải độc rất phức tạp, hình như tôi có chút mất trí nhớ giữa chừng." Nói đến đây, ánh mắt Diêu Thiến Văn đột nhiên quay sang nhìn chiếc vại hình trụ kia, chỉ vào nó, nói: "Chú không phải đang nghĩ trong này nhốt bạn của chú chứ?"

"Trực giác nói với tôi rằng những thứ bên trong chiếc vại này dường như có liên quan đến tôi. Nhưng đó có phải Trình Hải Đông hay không thì tôi không biết."

"Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, Trình Hải Đông sao... Đỗ U Lan cũng không phải thích nhặt đồ phế thải, giam giữ anh ta làm gì chứ?"

"Tôi phải mở nó ra xem thử bên trong có gì."

Tôi cất đồng hồ lại, đi tới trước chiếc vại bằng kim loại kia theo bản năng chuẩn bị chạm vào, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào nó, liền cảm thấy ớn lạnh thấu xương, xuyên thấu qua chiếc vại kim loại truyền vào lòng bàn tay tôi.

Tôi ngay lập tức rút tay về.

Không chỉ có lạnh lẽo, tôi còn nhận thấy mùi hương quen thuộc đó cũng đến từ chiếc vại đựng này.

“Anh Ngụy Hằng, anh có muốn mở nó sao?” Giọng nói của Lan Lan đột nhiên truyền vào tai tôi.

Quay đầu nhìn lại, không biết cô ta đã leo lên giữa tấm bản đồ kia từ bao giờ, nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào một số phần nhô ra của bản đồ, khi ấn vào, cấu trúc của bản đồ bắt đầu thay đổi theo quy luật.

"Em có cách mở nó ra?"

“Có nha, cái này Lan Lan nhớ.” Cô nàng tự tin nhìn tôi.

"Lan Lan, có thể nói cho anh biết, trong chiếc vại này đang đựng thứ gì không? Là người sao?"

Lan Lan khẽ gật đầu, "Đúng vậy, chính là người."

"Ai vậy?"

Lan Lan lắc đầu: "Vậy thì không biết nữa, Lan Lan chỉ nhớ những người trong đó đều đen nhẻm, gầy teo, không nói năng hay cử động gì cả, giống như ... như chết vậy, hi hi!"

Đen nhẻm gầy teo?

Như đã chết?

Đó là gì chứ?

“Ai đã làm thế?” Tôi tiếp tục.

Lan Lan suy nghĩ một chút, chỉ vào mũi mình nói: "Hình như Lan Lan làm, nhưng lại như không phải..."

"Em đã làm gì?"

Cô ta nhún vai lắc đầu, nói: "Không nhớ nữa, hình như có liên quan đến người mang cổ độc? Trong đầu Lan Lan bây giờ chỉ nhớ rõ nhất về người mang cổ thôi." Vừa nói đến điều này, Lan Lan đột nhiên nhíu đôi mày nhỏ nhắn lại, xoay người nhảy khỏi bàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bản đồ, hồi lâu mới nặn được một câu từ trong miệng, nói: "Không xong rồi, có kẻ đột nhập!"

Xung quanh bản đồ, xuất hiện từng hàng những con bò sát màu đỏ sẫm, từ từ bò về phía trung tâm của bản đồ.

Lúc này tôi đột nhiên chú ý tới, cấu trúc của tấm bản đồ này trông có chút quen thuộc, có vẻ như đây là ...

“Bản đồ của ngôi làng sao?” Diêu Thiến Văn nói ra câu trả lời trong đầu tôi.

Chính xác đó là ngôi làng, tỉ mỉ chi tiết từng ngôi nhà, hoàn toàn tương ứng với lúc tôi mới đến. Mà ngay vị trí trung tâm của tấm bản đồ này hướng đến nơi ở của Đỗ U Lan. Bây giờ những thứ màu đỏ sẫm kia đang di chuyển gần sát về phía trung tâm.

“Phải đánh lại thôi.” Lan Lan cười híp mắt bấm vào một ngôi nhà trêи bản đồ, căn nhà bị xé nát, trong nhà có côn trùng rất lớn màu trắng sữa, chậm rãi bò về phía trước, chặn đường thông đến nơi ở của Đỗ U Lan. Dường như mỗi côn trùng này vẫn chưa chưa đủ, Lan Lan bắt đầu điên cuồng ấn vào những ngôi nhà trêи đó, chạm vào tất cả các mô hình ngôi nhà đã mục nát, mỗi mô hình đều chứa từ một đến ba côn trùng lớn.

Bọn chúng bắt đầu tiếp cận những con trùng đỏ đang xâm lấn, rất nhanh đã cùng nhau chiến đấu.



Mà bọn côn trùng kia dường như không phải là đối thủ của trùng đỏ, chân mày của Lan Lan nhíu chặt lại, nói: "Hỏng rồi, sức lực không đủ, có thể sẽ thua..."

Cuối cùng tay cô ta rơi xuống vị trí của tôi, chính là vị trí nhà của Đỗ U Lan trêи bản đồ.

Theo những ngón tay đang ấn của cô ta, tầng hầm bắt đầu rung chuyển từ yếu đến chấn động mãnh liệt...

"Lan Lan, em làm sao vậy?"

"Đánh không lại, nhưng là Lan Lan muốn thắng."

"Đánh cái gì?"

"Kẻ xâm phạm!"

“Vậy dùng cái gì để đánh?” Tôi quan tâm hơn về điều này. Tôi đang nghĩ trước những căn nhà kia đã xuất hiện côn trùng khổng lồ màu trắng sữa, như vậy bây giờ Lan Lan ấn vào ngôi nhà tôi đang đứng thì nơi này sẽ xuất hiện con gì chứ?

Lan Lan còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chiếc vại kim loại đột nhiên truyền đến một âm thanh mãnh liệt!

Âm thanh phát ra từ đó, thứ bên trong vẫn còn sống!

“Trời ơi!” Diêu Thiến Văn kinh hãi vọt đến sau lưng tôi, “Nó, nó không phải muốn đi ra chứ?

"Không biết ..." Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vại kim loại kia, thực ra tôi cũng tò mò, cuối cùng trong đó sẽ xuất hiện thứ gì?

Bịch!

Bịch bịch!

Âm thanh va chạm ngày càng trở nên dữ dội hơn, lớp vỏ kim loại đã bắt đầu biến dạng, những dấu móng vuốt sắc nhọn lần lượt xuất hiện.

Tôi nghiêng đầu nhìn chiếc vại bị vỡ trêи mặt đứng, lớp vỏ được làm bằng kim loại, cụ thể làm từ vật liệu gì thì tôi không rõ, nhưng độ dày khoảng chừng ba đến năm centimet. Thật khó có thể tưởng tượng bằng cách nào mà da thịt trong đó có thể biến dạng được.

Bùm!

Bên trong vại chứa truyền đến một âm thanh va chạm cực kỳ dữ dội, các vết nứt xuất hiện ngoài vỏ, rất sâu. Khi ánh sáng chiếu vào, tôi mơ hồ nhìn thấy một thứ màu đỏ thẫm đang phát sáng, giống như một con mắt màu đỏ máu!

"Gào gào...!"

Tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, kèm theo đó là mùi nồng nặc kia.

Tôi càng chắc chắn hơn, mùi này chính là thứ mùi mà tôi đã ngửi thấy trong tòa nhà kiểu phương Tây trước đây.

Móng vuốt của con quái vật xuyên qua lớp vỏ, là bàn tay khô héo của con người! Nó cực kỳ mạnh mẽ, cả hai tay cùng lúc xuyên thủng thành vại, xé toạc nó ra cả hai bên. Các vết nứt trêи bình ngày càng lớn, ánh mắt đỏ máu kia thành một cặp. Tôi nhìn thấy một cái miệng khổng lồ mở ra mang theo nước bọt màu đỏ! Tôi bắt đầu tự hỏi liệu thứ này có thể phân biệt được kẻ thù hay tôi không, liệu khoảnh khắc nó phá vỡ thùng chứa và xuất hiện, có phải là lúc để nuốt chửng lấy tôi không!

"A!"

Một tiếng gào thét rung trời đất, chiếc vại trong nháy mắt bị tách ra làm hai trong nháy mắt!

Anh ta gầy gò và đen sạm, xuất hiện trước mắt tôi.

Khoảnh khắc kia trí nhớ của tôi chợt nhớ lại ...

Nhưng cũng chỉ là hình ảnh bất chợt xuất hiện.

Bởi vì quá sốc, tôi đã tạm thời mất khả năng suy nghĩ, khi mọi thứ hồi phục trở lại, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tôi cứ ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia.

Người này, chính là cái xác khô đó.

Chính là xác chết thứ mười bốn trong căn phòng bí mật tại tòa nhà châu Âu ở ngoại ô Tân Thành!