Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 17: Cạm bẫy

“Mũi tên?” Tôi đến dưới gốc cây.

Vuốt ve vết khắc, thời gian mũi tên này lưu lại đã rất lâu rồi.

Ai đã lưu lại nó? Để lại đầu mũi tên đại khái có lẽ để chỉ dẫn cái gì đó, nhưng nó sẽ là gì được chứ?

Tôi tạm thời đặt Trình Hải Đông trêи lưng xuống, dựa vào gốc cây, ánh mắt nhìn về phương hướng mũi tên chỉ. Thế nhưng trong rừng cây rậm rạp, tối tăm, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Đây là…!” Quan Hạo cũng đi tới dưới tàng cây, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy mũi tên, lập tức hô to gọi đám người: “Mau dừng lại, mọi người dừng lại đi!”. Dường như anh ta đã quên mất nghi vấn trước đó với tôi, vuốt ve dấu vết trêи cây, rồi hưng phấn nhìn về hướng có mũi tên chỉ, nói: "Chính là bên kia, không sai đâu!"

“Bên kia là cái gì?” Tôi hỏi.

"Đường ra đấy!"

Tôi tò mò hỏi: "Ai nói với anh rằng mũi tên này chỉ dẫn đường ra khỏi ngọn núi này?"

Nó chỉ là một mũi tên, có lẽ thực sự chỉ dẫn một cái gì đó, nhưng ai có thể nói rằng đó nhất định sẽ là con đường để rời khỏi ngọn núi này chứ? Vẻ mặt của Quan Hạo đột nhiên có chút cứng ngắc, anh ta nhìn tôi rồi nhìn mũi tên, sự hưng phấn vừa rồi như bị tôi dội một gáo nước lạnh vào người, nói: “Vậy thì tại sao lại có mũi tên này?” Cuối cùng, anh ta bắt đầu hỏi ngược lại tôi.

"Tôi cũng muốn biết."

“Nếu không chúng ta tới nhìn thử một chút xem?” Diêu Thiến Văn nói.

“Hãy đi theo con đường trước đó, đừng để ý đến mũi tên này.” Tôi không đồng ý.

“Tại sao?” Quan Hạo dường như hiếu kỳ theo hướng mũi tên chỉ dẫn, muốn biết nơi đó là gì.

Trêи thực tế, không chỉ có anh ta, mà còn những người khác, tất cả bọn họ giống như đều sẵn sàng để tin tưởng rằng, nơi đó chính là đường ra.

Nhưng đây cũng là bản tính bình thường của con người.

Trong một căn phòng kín chứa đầy khí độc, ngay lúc bạn sắp chết, trước mặt đột nhiên mở ra một cánh cửa! Bất cứ ai cũng không thể đợi được mà muốn mở cánh cửa đó ra, nhưng bọn họ không nghĩ về những gì đang đợi mình đằng sau cánh cửa ấy, liệu đó có phải là một căn phòng đầy khí độc khác, hay là thứ gì đó nguy hiểm hơn khí độc hay không.

"Cứ theo lộ trình trước đây đi, mặc dù bây giờ bọn chúng không theo sát sao nữa. Nhưng chỉ là tạm thời, chỉ cần mọi người không tách nhau ra sẽ không bị tấn công. Mà trước lúc bình minh, chúng nó cũng ít xuất hiện thường xuyên như bây giờ, có thể thấy rằng ban ngày chúng sẽ ẩn nấp, ban đêm thì mới bò ra. Vì vậy việc tiếp tục đi thẳng cho đến bình minh là lựa chọn an toàn nhất. Đối với mũi tên, đó là một lựa chọn không thể xác định được."

Bàn về tò mò, tôi là người muốn biết hơn ai hết, hướng của mũi tên đó chính xác là chỉ về cái gì.



Có thể nó có liên quan đến những chuyện đã xảy ra một tháng trước!

Chẳng qua là, những câu trả lời biết được trước khi chết thì chẳng còn ý nghĩa gì cả.

“Cho nên, hãy tạm thời kìm nén sự tò mò của mình về mũi tên này đi.” Nói xong, tôi định cõng Trình Hải Đông lên và tiếp tục đi, nhưng ngay thời điểm khi tôi nắm lấy vai tên này, cậu ấy lại động đậy!

"A...A!" Trong miệng cậu ấy phát ra âm thanh, như động cơ đột nhiên phát điện vậy. Bò dậy, sau đó ôm chặt lấy thân cây trước mặt, vẻ mặt hốt hoảng lại mờ mịt nhìn những người vây quanh mình.

"Cậu ấy tỉnh rồi? Nhưng làm sao vậy?" Tình cờ Diêu Thiến Văn ở ngay bên cạnh, định thuận tay giúp tôi đỡ Trình Hải Đông một chút.

Tôi lập tức ngăn cô ta lại, ánh mắt của Trình Hải Đông rõ ràng không phải là cái nhìn của người bình thường nên có. Thứ nhất, tôi lo cậu ấy có thể làm tổn thương tới người khác. Thứ hai, tôi cũng tránh để cậu ấy bị hù dọa trở nên sợ hãi lần nữa.

“Đừng nhúc nhích, để tôi tới.” Tôi nhẹ nhàng chậm rãi đặt một tay lên vai Trình Hải Đông, hỏi: “Hải Đông, cậu còn nhớ tôi không?”

Đôi mắt của cậu ấy mở to, không ngừng đảo qua khuôn mặt của những người xung quanh, cuối cùng rơi vào trêи mặt tôi, sau đó cậu ấy đột nhiên cười ngây ngô, nói: "Tá ... anh Tá Lạc? Hắc hắc..."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ít ra bây giờ cũng nhận ra tôi.

"Cậu cứ thả lỏng đi, bây giờ không sao đâu, ở đây an toàn rồi. Cậu buông cái cây đó ra đi, tôi đỡ cậu, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này." Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu ấy lần nữa. Nhưng vào lúc này, tôi cảm thấy có một sức lực từ người Trình Hải Đông chống lại tôi, cậu ấy đem cây cổ thụ ôm chặt lấy, vẻ mặt cười ngây ngô đột nhiên biến mất, hai mắt trở nên vô cùng kinh hoàng, đỏ ngầu đầy những tia máu, lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Không ... không được, không ... không được..."

Sau đó, tôi nhìn thấy rõ ràng từ mắt cho đến dưới da mặt cậu ấy đều lần lượt căng gồng, hai mắt đỏ bừng, gân xanh trêи mặt cũng nổi lên, miệng bắt đầu chảy nước dãi liên tục.

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ấy chợt phát hiện thấy mũi tên trêи cây! Đôi mắt trợn to, nhìn chăm chú vào mũi tên, nói: "Tìm... tìm được rồi! Ha ha ha ... tìm được rồi!"

Cậu ấy cười điên cuồng, buông hai tay, dùng bả vai hất tôi ra, sau đó lao vào bụi cây theo hướng mũi tên chỉ.

"Trình Hải Đông!"

Giờ phút này, một mình xông vào rừng cây này, căn bản không còn khả năng có thể sống sót.

Tôi lập tức đuổi theo.

Nhưng đây là rừng rậm, trong thời gian ngắn tôi căn bản không thể tìm được Trình Hải Đông, bây giờ thậm chí ngay cả tiếng bước chân của cậu ấy cũng thể không nghe được. Mà lúc này, đám người Quan Hạo cũng theo sát tôi đi vào trong bụi cây, nói: "Tôi thấy tên nhóc kia hình như đã phát điên sau khi nhìn thấy mũi tên, chúng ta cứ đi theo hướng của mũi tên nói không chừng có thể tìm được cậu ấy đấy."

Quan Hạo nói như vậy.

"Không, phát điên lên là vì tôi đã kéo cậu ấy ... nhưng lúc cậu ấy nhìn thấy mũi tên kia thực sự rất kỳ lạ."



Kỳ lạ ở chỗ, Trình Hải Đông kêu lên "tìm được" là có ý gì? Cậu ấy đã tìm thấy cái gì? Nhưng cho dù đó là gì đi nữa, thì bây giờ chỉ có thể đi theo hướng mũi tên mới tìm được cậu ấy. Thời gian trôi qua từng phút, bên tai nghe loáng thoáng tiếng ngáy, cùng với những hình ảnh xác chết tan chảy trong đầu, chúng buộc tôi phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt!

"Đi tìm!"

Vì vậy, cuối cùng số phận đã an bài cho tôi đi theo vào con đường mà mũi tên chỉ dẫn.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi tìm thấy mũi tên thứ hai, thứ ba và thứ tư trong bụi cây.

Trong tai tôi nghe được tiếng cười ngớ ngẩn của Trình Hải Đông ngay phía trước không xa, tôi gọi cậu ấy, nhưng cậu ấy không hề có ý định dừng lại, hơn nữa còn di chuyển rất nhanh. Chúng tôi từ đến cuối chỉ có thể nghe thấy âm thanh, nhưng không thể tìm được tung tích.

Có vẻ như chúng tôi đã dần tiến vào một khu vực khác của ngọn núi này. Bởi vì khi chúng tôi di chuyển, cây rừng xung quanh bắt đầu trở nên thưa thớt, cho dù vào ban đêm, dưới ánh sáng của đèn pin, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn trước rất nhiều. Tôi bắt đầu dần phát hiện ra bóng dáng của Trình Hải Đông ở giữa rừng cây phía trước.

Ngay khi tôi vừa định đuổi kịp cậy ấy, thì đột nhiên cậu ấy dừng lại.

Tôi sải bước dài theo sau, vật cậu ấy ngã xuống đất.

Cậu ấy không có điên cuồng giãy dụa như tôi tưởng tượng, chỉ là Trình Hải Đông tiếp tục cười một cách ngu ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Cậu ấy đang nhìn cái gì?

"Đó là ..." Phía sau truyền đến tiếng của đám người Quan Hạo đang đuổi tới.

Bọn họ hình như đã nhìn thấy cái gì đó.

Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên, lọt vào mắt tôi là một cửa hang tối om, dường như dài vô tận.

Cùng lúc đó, tiếng ngáy “grừ grừ” từ khắp bốn phía xung quanh chợt ập đến gần, tôi cảm thấy không ổn, kéo Trình Hải Đông trêи mặt đất dậy, xoay người lại nói: “Mau, mau rời khỏi đây, những thứ đó đang nhanh chóng vây quanh chúng ta đấy! Nơi này không đúng rồi! "

Không sai, chính là cửa hang của bọn chúng ở sau lưng kia.

Nhưng dường như đã quá muộn, thời điểm khi tôi xoay người lại, trong rừng cây thưa thớt phía sau có thể thấy rõ một loài bò sát to lớn đang tiến về phía trước, từng con một hệt như những con cá sấu đang tiến lại gần.

Trêи mặt đất có.

Trêи cây cũng có.