Hành Trình Sủng Phu

Chương 14: Hắn Không Phải Phu Lang Của Ta



Nửa câu sau của Chiêu Nhi như búa tạ đánh lên đầu Tạ Sơ Thần, khiến tâm tình Hắn thay đổi hoàn toàn, từ vui đến quên cả trời đất chuyển sang kinh hoảng tột độ, sắc mặt trắng bệch, hắn cà lăm hỏi: “Vậy, vậy...! thê chủ, nàng...!phản ứng ra sao?”
Nhớ tới hành động mất mặt tối qua của Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: “ Nếu là người, người sẽ làm gì, Tiêu tiểu thư đương nhiên rất tức giận, nàng xoay người bỏ đi, còn nói chừng nào sức khoẻ người tốt lên thì mau chóng cuốn gói về Tạ gia.

Thiếu gia, chúng ta trở về đi...!Hiện tại người trên kẻ dưới Tiêu gia ai nấy đều chê cười người mặt dày mày dạn muốn gả cho Tiêu tiểu thư, cứ để họ bàn ra tán vào như vậy, đợi đến lúc mọi chuyện truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của thiếu gia! ”
Tối qua sau khi Tiêu Vãn bị ói đầy người, chẳng những không trách cứ Tạ Sơ Thần, mà người lại là dịu dàng lau tay lau mặt cho Tạ Sơ Thần, trước khi đi còn thân thiết dịch góc chăn cho hắn.

Khi đó Tiêu Vãn cho là Chiêu Nhi ngủ, không ai chăm sóc Tạ Sơ Thần, cho nên một mực yên lặng chăm sóc, cho đến giờ Mẹo mới rời khỏi.
Nàng không hề nghĩ đến ngay từ lúc nàng ôm Tạ Sơ Thần say mèm trở về phòng thì Chiêu nhi đã tỉnh, một mực bên cạnh lặng lẽ rình coi.
Hành động nhu tình yêu thương của Tiêu Vãn khiến Chiêu nhi luôn luôn ghét nàng thay đổi rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Vãn làm thuần thục như thế, vừa nhìn đã biết là thiếu nam Tử Đô lời ngon tiếng ngọt.

Công tử nhà hắn đần, mới có thể bị loại nhu tình dối trá này lường gạt!
Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Vãn bên ngoài phong lưu có tiếng, bây giờ còn sáng cưới chính thất, tối lại ôm ấp thiếu gia nhà hắn, thái độ như trân bảo, trong lòng Chiêu Nhi liền cảm thấy khinh thường, có thể nói chán ghét tận xương.


Loại nữ nhân đa tình sáng người này, trưa người kia, càng không đáng để thiếu gia của hắn rút ruột rút gan, dốc hết chân tình!
Hắn tuyệt đối không trơ mắt nhìn thiếu gia rơi vào hố lửa Tiêu Vãn này!
Vì thế, Chiêu Nhi vẫn cho là công tử nhà mình bị Tiêu Vãn dung lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, cố ý ác độc hóa Tiêu Vãn, hi vọng thiếu gia nhà mình sau khi nghe những lời này sẽ nhận ra bản chất thật sự của nữ nhân ác độc đó, sau đó chết tâm với nàng!
Tạ Sơ Thần vẫn luôn muốn thay đồi ấn tượng của mình trong lòng Tiêu Vãn, ai ngờ mình càng làm càng hỏng, bây giờ thì tốt rồi, càng làm nàng chán ghét thêm! Hắn gấp đến độ trán đầy mồ hôi, mặc lại quần áo cũ, cũng không thèm ăn sáng, vác nguyên bộ mặt lờ đờ say rượu ba chân bốn cẳng chạy vào đại sảnh.
Lúc Tạ Sơ Thần chạy đến, đã nhìn thấy tất cả người Tiêu gia đã tề tựu đầy đủ trong đại sảnh.

Không biết đang bàn chuyện gì mà mặt ai nấy cũng căng thằng, không khí ngột ngạt và áp lực bao trùm toàn bộ đại sảnh khiến hắn bất giác rùng mình.

Tạ Sơ Thần chột dạ ngó nghiêng ngó dọc vài lần, bi ai phát hiện mình là người cuối cùng đến, không khỏi nản lòng thoái chí.
Nhưng mà, khi tầm mắt hắn chạm vào người thiếu nữ khí phách bừng bừng, vẻ mặt nghiêm trang đang ngồi trong đại sảnh thì ánh mắt hắn đã không nghe theo chủ nhân điều khiển, đóng cọc trên người Tiêu Vãn.

Không biết là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hay do Tiêu Vãn sau khi sống lại khí chất hoàn toàn thay đổi.
Giờ phút này, mái tóc mềm mại làm nổi bật lên da thịt nhẵn nhụi như bạch ngọc của Tiêu Vãn, một bộ váy lụa màu hồng, nhìn nàng có vẻ cao quý thanh nhã.


Dung mạo như thiên tiên không giống thường ngày bình thường nhiều son dầy phấn, mà là thanh nhã như Nga Mi, đôi môi thoa nhẹ một chút son.

Rõ ràng trang phục đơn giản vô cùng, nàng lại khó nén chững chạc đoan trang, hoàn toàn không có kiêu căng và xa hoa lãng phí của những ngày trước.
Tạ Sơ Thần chưa từng thấy Tiêu Vãn như vậy, mà như vậy, lại cho hắn thêm dũng khí.
Đợi đến khi hắn hít sâu mấy hơi muốn đi vào thì bên trong truyền đến một giọng nói hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, lạnh lẽo thấu xương khiến bước chân của hắn bị đóng băng ngay tại chỗ.
“Mẫu thân, chuyện không như mọi người nghĩ, ngọc bội là do Tạ thiếu gia nhặt được, con không có tặng cho hắn, cho nên hôn sự này không tính.

Con nói là sự thật, con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy Tạ thiếu gia.

Tổ phụ giữ Tạ thiếu gia lại khiến con rất khó xử.”
Tiêu Vãn nhìn Tiêu Ngọc Dung, ánh mắt trong vắt như hồ thu: “Trong lòng con chỉ có Thư Mặc, ngoài Thư Mặc ra không thể chứa bất kỳ ai.


Con biết chuyện xảy ra đã làm mẫu thân và tổ phụ thất vọng rất nhiều.

Chỉ vì con sợ mẫu thân và tổ phụ không thừa nhận thân phận Thư Mặc, mới sai người làm giả ngọc bội.”
Tiêu Vãn cúi gập người xuống: “Mẫu thân, tổ phụ.

Con thật sự xin lỗi hai người.


Tiêu Vãn nói hai ba câu vứt bỏ toàn bộ trách nhiệm xuống sông, sau khi tạ lỗi với Tiêu Ngọc Dung và Trần lão thái công xong, nàng quay đầu lại nói với Quý Thư Mặc, giọng điệu cũng thành khẩn như khi nói chuyện với hai bậc trưởng bối: “Thư Mặc, căn bản ta không muốn cưới hắn, là hắn nhặt được ngọc bội, thấy Tiêu gia nhiều tiền nổi lòng tham, trăm phương ngàn kế, mặt dày mày dạn muốn gả cho ta! Cả đời...!ta chỉ yêu một mình Thư Mặc, sẽ không cưới người nào khác, càng không lấy Tạ Sơ Thần tâm tư rắn rết.

Hắn không cam lòng làm loạn trong ngày đại hôn, mục đích muốn chia rẽ cảm tình của hai ta! Thư Mặc, ngươi đừng hiểu lầm, trúng kế của hắn.”
Những lời này, Tiêu Vãn nói ra cực kỳ lưu loát, lại hợp tình hợp lý, bất cứ ai nghe được cũng đồng tình nàng số khổ, bị một nam nhân vô liêm sỉ quấy rầy.
Kiếp trước, Tiêu Vãn chính là mắt mù tâm mù nhận định như vậy.

Sau khi Tạ Sơ Thần bị bỏng, Tiêu Vãn liền dùng trăm phương ngàn kế che giấu, nhưng chỉ được nửa tháng kết cục vẫn bị Tiêu gia và Quý Thư Mặc phát hiện, Tiêu Vãn liền bày ra bộ mặt thê lương thống khổ “Giải thích” mọi chuyện, còn không ngừng nhấn mạnh nỗi oan ức thấu tận trời xanh của nàng, trước mặt mọi người đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tạ Sơ Thần, chửi bới hắn thậm tệ, cái gì mà một nam nhân vô liêm sỉ, tâm cơ vô hạn thủ đoạn có thừa, còn vu cho hắn là tên trộm ngọc bội gia truyền của Tiêu gia, nhiều lần đay nghiến hắn trơ tráo bày trăm phương ngàn kế rắp tâm gả vào hào môn.
Từ đó về sau, Tạ Sơ Thần bị mọi người trong Tiêu gia khinh thường, ngay cả hạ nhân đều tranh thủ khi dễ hắn.


Tình cảnh hắn sống trong Tiêu phủ quả thật không bằng kiếp heo chó.

Tiêu Vãn nhớ rõ, khi đó nàng rõ ràng nhìn thấy người hầu bắt nạt Tạ Sơ Thần, mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn ác độc cười nhạo hắn, cười hắn cóc ghẻ mà bày đặt ăn thịt thiên nga!
Nhớ đến những lời nói vô tình của mình, nhớ đến những hành động bạc bẽo của mình, mũi của Tiêu Vãn bắt đầu cay cay.
Hình như người đã từng sống một lần thì cảm xúc đặc biệt khó khống chế.

Tiêu Vãn cảm thấy mình là thiên hạ đệ nhất đầu đất, lúc nên quý trọng thì không quý trọng, khi tình thế bắt buộc phải buông tay thì lại khó chịu.

Nơi sâu thẳm trong tâm hồn gào thét muốn giữ lại.
Con người, chung quy vẫn quá ích kỷ.
Tiêu Vãn hối hận, nàng hối hận muốn điên lên, toàn thân khó chịu như bị ngàn vạn côn trùng cắn, khổ sở đến mức nàng muốn gào thật to, nhưng lại không thể.

nàng chỉ biết cúi đầu, người ngoài nhìn như nàng đang ăn năn sám hối với tổ phụ, với mẫu thân, với phu lang mới cưới nhưng không ai nhận ra nàng đang che giấu ánh mắt sưng đỏ như quả óc chó, Tiêu Vãn cắn chặt răng, khống chế toàn thân mình run lên.Những chuyện thương tâm máu chảy đầm đìa vốn đã được cất giấu sâu dưới đáy lòng nay lại bị khui ra một lần nữa, làm tim như bị ngân châm đâm vỡ nát..