Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 82

Uông Trữ Hạ vội vàng phủ nhận: “Chân tôi không đau đến mức phải vào bệnh viện. Anh thả tôi xuống đi.”

“Em đừng chịu đựng. Thật không đau nhiều?” Mục Anh Húc hỏi lại, thấy Uông Trữ Hạ gật đầu, anh liền đặt cô lên ghế sô pha.

Hiện tại thứ tràn ngập trong tâm trí cô là cảnh tượng Mục Anh Húc ôm cô đi vào văn phòng, chứ không phải cái chân đau. Cô nói lên suy nghĩ của mình.

“Chúng ta sẽ bị hiểu lầm mất. Chắc chắn không có đồng nghiệp nào tin chúng ta trong sáng. Tôi bây giờ giải thích cũng không ai tin.”

“Suy nghĩ thế nào là chuyện của họ. Em không cần để ý” Mục Anh Húc gạt đi, trong lòng anh thì mong muốn tin đồn thành sự thật.

Tin đồn trong công ty chưa kịp lan rộng, giới truyền thông đã nhận được tin tức về mối quan hệ mập mờ của Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ.

Điều này ảnh hưởng đến hình tượng của Mục Anh Húc. Dư luận vốn ủng hộ và yêu thích hình tượng người đàn ông chung tình với vợ cũ, giờ đây anh dính vào scandal cùng thư ký, khiến cổ phiếu của Mục thị bị ảnh hưởng.

Ngồi trên số pha trong phòng khách xem tin tức trên tivi, Uông Trữ Hạ cúi đầu cắn rứt lương tâm xin lỗi Mục Anh Húc. “Tôi xin lỗi, là do tôi gây ra. Nếu tôi đi đứng cẩn thận hơn…”

“Là do em? Em tự đề cao bản thân quả phải không?” Khuôn mặt Mục Anh Húc vẫn không thay đổi, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ ném về phía cô. “Mục thị không dễ lung lay bởi vài tin tức từ các phương tiện truyền thông.”

Nghe câu trả lời đầy tự tin của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cô nghĩ đến nội dung các bài báo, ngập ngừng nói. “Tốt hơn, tôi nên rời khỏi Mục gia.”

“Em nói gì? Nhắc lại.”

Câu hỏi của Mục Anh Húc rất đơn giản, sắc mặt anh vẫn hờ hững khiến cô thêm dũng

cảm nói ra suy nghĩ trong lòng. “Mục thị không bị ảnh hưởng bởi tin đồn, nhưng anh đang đứng đầu các bài báo, rắc rối sẽ càng lớn nếu truyền thông phát hiện tôi sống ở đây.”

Câu nói ngưng ngang, quai hàm cô bị siết chặt đau nhói. Mục Anh Húc từ ghế sô pha bên cạnh bổ nhào đến trước mặt cô trong tích tắc, đầu gối anh chống lên mép ghế, tay bóp quai hàm, tay kia chống vào thành ghế, từ trên cao phủ chụp xuống cơ thể cô.

“Có phải gần đây tôi hiền quá nên em muốn làm loạn?”

Áp lực từ người anh tỏa ra khiến Uông Trữ Hạ lạnh sống lưng, bản năng sợ hãi trước động vật ăn thịt giúp cô biết khôn im lặng lắc đầu.

Mục Anh Húc vẫn không thả lỏng tay, cúi đầu gắn từng chữ vào tai cô. “Lúc đầu em tự ý dọn đến, bây giờ lại muốn dọn ra. Mục gia trong mắt em là gì? Khách sạn hay nhà trọ? Em dám bước chân khỏi Mục gia, tôi sẵn sàng chặt chân em.”

Uông Trữ Hạ chớp mắt, hai tay buông thống, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau trong bầu không khí ngột ngạt

Mục Niệm vừa đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy bố đè lên người dì Trữ Hạ để bắt nạt, bé tức giận chạy đến kéo tay bố, la lớn. “Bố không được đánh dì Trữ Hạ.”

Mục Anh Húc bị con trai đánh đu ôm cánh tay, anh liền buông cô ra, đứng lùi lại, kéo con trai ra khỏi người mình.

Mục Niệm được đặt xuống đất liền giơ hai tay đứng trước mặt Uông Trữ Hạ, như một chàng trai dũng cảm bảo vệ người yêu thích. Giọng nói ngọng nghịu vang khắp phòng khách.

“Phụ nữ là để yêu thương. Con không cho phép bố bắt nạt dì Trữ Hạ yêu dấu. Con sẽ liều mạng với bố.”

Mục Anh Húc phức tạp nhìn con trai mình, anh ngẩng đầu nhìn Uông Trữ Hạ cũng sốc trước lời nói của Mục Niệm. Anh hài lòng về tình cảm của Mục Niệm với Uông Trữ Hạ, cũng ủng hộ bé bảo vệ cô, nhưng sự ghen tuông đang bốc lên trong lòng anh là chuyện gì? Anh ghen với chính con trai mình?

Mục Anh Húc không giải thích gì cho mình, xoay người đi thẳng vào phòng làm việc, thô bạo đóng sầm cửa.

Sau khi đóng cửa, việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại.

“Tôi cho anh ba ngày để giải quyết chuyện này. Nếu ba ngày sau, tôi vẫn nhìn thấy những tin tức rác rưởi trên mạng, nhân viên trong đội anh có thể đến phòng nhân sự nộp đơn từ chức.”

Giọng điệu hống hách ngang ngược, Mục Anh Húc cúp máy sau khi ra lệnh.

Việc liên quan Mục thị, anh có thể bình tĩnh, nhưng chuyện liên quan Uông Trữ Hạ, anh không thể nén giận được. Mục Anh Húc tức giận chính bản thân mình, tức giận vì không nghĩ tới các tin tức khiến cô đau lòng tự trách.

Trong phòng khách, Mục Niệm xoay người, đứng dưới sàn, ôm hai chân cô lắc lắc. “Dì Trữ Hạ, dì đừng tức giận mà bỏ con rời nhà ra đi nhé. Con và ba không muốn dì rời đi đâu.”

Uông Trữ Hạ xoa đầu bé, cười nhẹ. “Dì không tức giận”

Mục Niệm chỉ là đứa bé chưa được bốn tuổi, nhưng nó cảm nhận được người khác buồn hay vui. Nó đánh đu leo lên ghế, đứng lên ôm cổ Uông Trữ Hạ, thì thầm vào tai cô. “Dì ơi, con nói cho dì một bí mật. Bố muốn gì ở lại đây không kém Niệm Nhi đâu. Nên nếu bố lỡ đánh dì, dì rộng lượng tha thứ cho bố nhé.”

“Thật không?” Uông Trữ Hạ mỉm cười ôm bé vì sợ bé ngã, thản nhiên hỏi, không để tâm đến lời nói của Mục Niệm.

Mục Niệm phồng má nghiêm túc nói. “Thật đấy! Bố rất quan tâm dì Trữ Hạ!”

Nụ cười của Uông Trữ Hạ khựng lại trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, đặt bé ngồi xuống ghế nghiêm chỉnh, đưa tay bẹo hai gò má bầu bĩnh. “Nhóc đẹp trai! Con biết thế nào là quan tâm không?”

“Có chứ.” Mục Niệm đong đưa chân, nghiêng đầu nhìn vào Uông Trữ Hạ, bán đứng Mục Anh Húc. “Con nghe thấy bố dặn bác nấu ăn dưới bếp là hầm những món bổ xương. Bố muốn dì mau hết đau chân.”

Cô giật mình sững sờ, Uông Trữ Hạ không biết Mục Anh Húc sau lưng đã làm những việc này cho cô. Anh chưa bao giờ nhắc đến hoặc kể công.

Mục Niêm sà vào lòng Uông Trữ Hạ, dùng giọng nói non nớt đáng yêu hỏi cô. “Lúc bố phát hiện con nghe lén, đã dặn con không được kể lại với dì. Bố nói rằng, quan tâm đến một người chỉ cần bản thân mình biết là được. Như vậy là sao? Con không hiểu?”

Cô không đáp lời bé, chỉ xoa mái tóc mềm mại. Trong vô thức, cô đưa mắt nhìn về cửa, phòng làm việc đóng chặt, ánh mắt Uông Trữ Hạ lóe lên sự dịu dàng cùng trái tim nóng lên ấm áp.

Ở nơi khác, Cao gia.

Nhìn tin tức trên mạng, vẻ mặt Cao Trữ Mộc trở nên xấu xí méo mó. Bị đưa lên tiêu đề các bài báo, hứng chịu dư luận từ các phía, Mục Anh Húc vẫn luôn bảo vệ Uông Trữ Hạ khắp mọi nơi, hành vi như vậy khiến Cao Trữ Mộc ghen tị.

“Đây là kế hoạch mà bố nói tới?” Cao Trữ Mộc ném điện thoại xuống sô pha, giọng nói thiếu kiên nhẫn. “Bố nghĩ những vụ bê bối này có thể ảnh hưởng gì đến Mục Anh Húc? Anh ta là người đạp lên dư luận, chưa bao giờ quan tâm những tin đồn thất thiệt này. Mục thị là ngọn núi lớn, không dễ dàng rung chuyển bởi mấy trò mèo.”

Cao Trữ Mộc nhìn ông Cao đang chán nản ngồi đối diện, cô ả không hài lòng nói. “Nếu đây là sự trả thù mà bố nói, thì để con tự giải quyết vấn đề. Những tin tức này chỉ càng đẩy Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ trở nên thân thiết hơn. Mục Anh Húc có cớ để bảo vệ cô ta.”

Đôi mắt lóe lên sự thâm độc, Cao Trữ Mộc rít lên. “Con sẽ không để cô ả đắc ý đâu.”

Để tránh phóng viên, Uông Trữ Hạ đã không đến công ty hai ngày. Cô sợ phóng viên phát hiện bản thân đang sống ở Mục gia, càng không muốn đến công ty nghe những lời đàm tếu của đồng nghiệp.

Trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, Uông Trữ Hạ nhận được cuộc gọi từ Ôn Thế.

“Hạ Hạ, chúng ta có thể gặp nhau không?”

Uông Trữ Hạ không muốn liên quan Ôn Thế, nên cô uyển chuyển từ chối. “Thế ca, em đang gặp vài rắc rối nên hạn chế ra ngoài. Anh có xem tin tức gần đây không? Anh có chuyện gì có thể nói qua điện thoại.”

Cô vốn tưởng rằng Ôn Thế hiểu cho hoàn cảnh của cô, nhưng hắn cứng đầu đến bất ngờ.

“Hạ Hạ, gặp nhau đi!”

“Thế ca, em không tiện…”

“Anh mệt mỏi và kiệt sức. Anh muốn gặp em!”

Giọng nói ủ rũ truyền qua điện thoại, đánh vào bản tính lương thiện và hiền lành của Uông Trữ Hạ, khiến cô mềm lòng. Do dự vài giây, cô không đành lòng từ chối. “Anh nhắn địa chỉ cho em.”

“Được, Hạ Hạ. Anh đợi em.” Khi Uông Trữ Hạ đồng ý, giọng điệu của Ôn Thế rõ ràng nhẹ hơn.

Ngay khi Uông Trữ Hạ mở cửa phòng để đi ra ngoài, Mục Niệm đã đứng trước cửa, ngước đôi mắt long lanh nhìn cô. “Dì Trữ Hạ đi đâu vậy?”

“Con lại nghe lén người lớn nói chuyện?” Uông Trữ Hạ rất đau đầu trước thói quen của bé. Cô ngồi xuống kiên nhẫn giải thích. “Dì đi gặp một người bạn. Niệm Nhi ở nhà ngoan, dì sẽ mang quà về cho con.”

“Không!” Mục Niệm lắc đầu nguầy nguậy. “Bố nói phải nhốt dì ở nhà thêm ba ngày, đợi bố xử lý xong chuyện. Dì sẽ gặp rắc rối nếu ra ngoài một mình. Niệm Nhi đã đồng ý sẽ trông chừng không cho dì lén lút ra ngoài chơi.”

Mục Anh Húc cũng thông báo và yêu cầu cô nghe lời. Uông Trữ Hạ biết anh muốn tốt cho cô, nhưng nghĩ đến tâm trạng Ôn Thế, cô vẫn không đành lòng làm hắn thất vọng.

Uông Trữ Hạ cười lấy lòng Mục Niệm, giọng cô nhỏ nhẹ dụ dỗ. “Niệm Nhi, người bạn này rất quan trọng với dì, quan trọng đến mức tính mạng của dì cũng là anh ấy ban cho. Nên di phải đi gặp, con hiểu không?”

Lời nói của cô quá thâm thúy, dù có thông minh đến đâu, Mục Niệm cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đủ bốn tuổi, bé hoàn toàn không hiểu được lời Uông Trữ Hạ nói, mắt bé mở tròn xoe ngô nghê.

“Bạn của dì quan trọng hơn bố?” Mục Niệm chỉ quan tâm đến vấn đề này.

“Đúng.”

Sau khi trả lời, Uông Trữ Hạ bắt gặp sự mất mát trong mắt bé. Khuôn mặt bầu bĩnh xụ xuống, mắt ẩm ướt muốn khóc, cuối cùng bé đẩy người cô rồi bỏ chạy về phòng.

Thế giới trẻ con rất đơn giản, trong lòng Mục Niệm, người quan trọng hơn Mục Anh Húc là người Uông Trữ Hạ thích, bé không muốn cô thích người khác, bé chỉ muốn cô thích bố.

“Dì xin lỗi! Dì không muốn làm Niệm Nhi buồn, nhưng Thế ca..” Uông Trữ Hạ mím môi đi ra khỏi nhà.

Cô trả lời Mục Niệm dứt khoát, nhưng thực tế, bản thân cô cũng không rõ cán cân trong lòng cô nghiêng về ai.