Ôn Thế bị nhìn với ánh mắt coi thường, trong lòng càng sốt ruột hơn.
“Tôi không liên lạc được với Hạ Hạ nên mới tìm đến tận đây. Hy vọng Mục tổng không nói dối.”
Mục Anh Húc cau mày, đôi mắt chứa đầy sự bất mãn, giọng nói trở nên gay gắt ngạo mạn.
“Ôn Thiếu Gia hỏi một người ngoài về vị hôn thế của mình, nghe như một trò đùa. Mục thị là nơi làm việc, không phải chỗ cho các cặp yêu nhau hẹn hò.”
Đối diện thái độ hống hách của Mục Anh Húc, Ôn Thế tức điên lên. Nhưng hắn lo cho an nguy của Uông Trữ Hạ nhiều hơn, cố kìm nén tính tình, lịch sự nói.
“Rất tiếc về sự làm phiền này. Nếu Uông Trữ Hạ có đến công ty, phiền Mục tổng nhắn cô ấy sớm liên lạc với tôi.”
Nhìn Ôn Thể lãnh đạm vội vã rời đi, sự kiên nhẫn của Mục Anh Húc đã cạn kiệt. Anh lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ và ra lệnh “Tôi không muốn thấy hắn ta xuất hiện ở Mục thị thêm lần nữa. Nếu tái phạm, anh sẽ bị đuổi việc.”
“Vâng, thưa Mục tổng.” Nhân viên bảo vệ lau mồ hôi lạnh, vội vã chạy đi. Mục Anh Húc nhớ lại vẻ mặt lo lắng rất thật của Ôn Thế, ánh mắt trầm xuống, ra lệnh cho thư ký Trần Hiên đứng bên cạnh.
“Kiểm tra nơi ở của Uông Trữ Hạ, tìm cô ấy cho tôi trong thời gian ngắn nhất.”
Thư ký Trần Hiên dè dặt nói. “Cô Uông không đi làm, chúng ta chỉ cần trừ lương là được. Tìm đến tận nơi ở của nhân viên, có vẻ..”
“Buổi họp sáng ta cô ta đã vắng mặt, tôi nghi ngờ cô ta bỏ trốn với thông tin khách hàng trong buổi họp sáng nay. Chúng ta không thể để một nhân viên nắm giữ tài liệu quan trong biến mất mà chưa bàn giao lại với công ty.” Mục Anh Húc ném tập tài liệu trên tay xuống bàn, húng ác nhìn vị thư ký lắm chuyện của mình.
Thư ký Trần Hiên cúi đầu vâng dạ, rồi đi khỏi văn phòng. Trong lòng anh ta đang gào thét khinh bỉ. “Nếu ngài bỏ đôi mắt tràn đầy lo lắng quan tâm kia đi, thì may ra tôi còn tin lý do ngu ngốc này.”
Trong khi đó, Uông Trữ Hạ không ngừng cố gắng cởi dây trói trên tay và chân.
Cô không biết khi nào kẻ bắt cóc quay lại, cũng không rõ ai là kẻ chủ mưu đăng sau, nhưng ít nhất cô muốn bản thân luôn sẵn sàng chạy trốn nếu có cơ hội.
Lời nói vừa nãy của kẻ bắt cóc khiến Uông Trữ Hạ sợ hãi. Bọn chúng bắt cóc lấy tiền, và không hề muốn thả con tin, vì cô đã nhìn thấy mặt chúng.
Trong bóng tối mờ mịt, Uông Trữ Hạ trợn to mắt nhìn quanh, khi dần quen bóng tối, cô nằm xuống lăn tròn vào góc tường, ngồi dậy xoay lưng lại. Sợi dây thừng đang buộc chặt hai tay vừa khớp góc tường bị mẻ, cô nghĩ bản thân có thể tận dụng để cứa đứt dây.
“Phải chi mình mang dao theo người có phải tốt hơn không.” Uông Trữ Hạ thở dài, kiên trì mài sợi dây, vài lần bị trượt khiến da cô trầy xước.
Cửa phòng lại mở thêm lần nữa, Uông Trữ Hạ không kịp quay về chỗ cũ. Gã đàn ông nghi ngờ đi đến.
“Nhãi con, giấu giếm cái gì thế?”
“Không có gì.” Cô cố gắng bình tĩnh, lộ ra khuôn mặt vô tội.
Gã đàn ông xoa xoa cắm nghiền ngẫm, rồi cười khả ố, ngồi xổm xuống kéo giật người cô khỏi góc tường. Nhìn bàn tay trầy xước cùng đoạn dây thừng sắp đứt, hơi thở tàn nhẫn cục súc từ gã áp sát Uông trữ Hạ.
Cô rụt người sợ hãi, muốn nhích ra nhưng chân tay bị trói khiến hành động trở nên bất tiện.
Chát. Gã đàn ông vả vào mặt cô, bàn tay to cộ núc ních dùng hết sức khiến môi cô rách toạc chảy máu.
“Nếu không phải người phụ nữ đó chi tiền hào phóng, tạo đã dần mày một trận.”
Ngã đập đầy xuống sàn, thái dương cô đau buốt nhưng miệng vẫn không quên dò hỏi. “Người phụ nữ? Thuê các người bắt cóc tôi là phụ nữ?”
Gã đàn ông biết bản thân lỡ miệng, liền đứng lên tức tối đá vào bụng cô thật mạnh. “Đằng nào mày cũng chết sau khi tao nhận đủ tiền. Mày biết là ai muốn mày chết cũng không thay đổi được kết cục.”
Uông Trữ Hạ ho sù sụ sau cú đá, cô nằm cuộn tròn người nhìn gã đàn ông rời đi.
Một người phụ nữ muốn bắt cóc và giết cô? Trong những người cô quen, có ai thù hận cô đến mức muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Uông Trữ Hạ không ngừng suy đoán về người đứng sau tất cả, thì Ôn Thể bắt đầu vận dùng mọi quan hệ cũng như lực lượng của Ôn gia để truy tìm tông tích cô.
Ôn Thể không chỉ là bác sĩ tài giỏi như Uông Trữ Hạ vẫn nghĩ, anh là Ôn thiếu gia của Ôn gia nổi tiếng nhất thành phố A. Luận về gia thế, quyền lực cũng như tài chính, Ôn gia lâu đời có phần nhỉnh hơn Mục gia.
Việc Ôn thiếu gia của Ôn gia truy tìm một cô gái khắp nơi đến tai Ôn phu nhân, điều này khiến bà tức giận.
“Nực cười! Hành vi của con khiến Ôn gia thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.” Ôn phu nhân đập tay xuống bàn.
Vô cớ bị bị gọi về trong khi vẫn chưa tìm được Uông Trữ Hạ, Ôn Thế không có kiên nhẫn nghe mẹ Ôn giận dữ.
“Nếu mẹ gọi con về chỉ vì việc nhảm nhí này thì con xin phép đi trước. Con đang có việc quan trọng, lúc khác sẽ quay về bồi tội với mẹ.”
“Việc quan trọng là con truy tìm một cô gái đã từng ly dị với Mục tổng của Mục gia? Ôn gia chúng ta từ bao giờ sa sút đến mức phải nhặt lại chiếc giầy cũ của Mục gia? Con nên nhớ, tìm được cô ấy về, Ôn gia cũng không bao gờ chấp nhận một phụ nữ từng ly hôn bước vào cửa nhà.”
Ôn phu nhân ngạo nghễ nói, vô cùng tự hào về Ôn gia. “Một phụ nữ từng ly hôn sẽ không có cơ hội được Ôn gia thừa nhận. Con hãy quên cô ta đi. Cô ta quá thấp hèn, không xứng với nhà chúng ta.”
Thấy mẹ mình đánh giá thấp Uông Trữ Hạ, Ôn Thế rất bất mãn. Hắn không cho phép người khác xúc phạm cô, kể cả là người Ôn gia.
“Mẹ, con sẽ không rời Hạ Hạ. Chuyện riêng của con, không cần Ôn gia thừa nhận hay cho phép.” Sau đó, hắn đứng dậy và đi ra cửa, phớt lờ Ôn phu nhân với khuôn mặt tái nhợt.
Một người từ bên ngoài chạy vào phòng, va phải hắn.
“Ôn thiếu gia, chuyện…” Người vừa đến cúi đầu nói nhưng, nhưng bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Ôn phu nhân liền ngậm miệng.
Ôn Thế vì lo lắng cho an nguy của Uông Trữ Hạ nên không chú ý. Đợi hắn đi rồi, người đàn ông đi thẳng đến trước mắt Ôn phu nhân.
“Anh rất thông minh.” Ôn phu nhân hài lòng trước sự khôn khéo của gã. “Ở Ôn gia, tôi biết ai mới là người có thực quyền.” Người đàn ông khúm núm lấy lòng. “Đây là kết quả tra được mới nhất về cô Uông, người phụ nữ mà Ôn thiếu gia muốn tìm.”
“Cô ta ở đâu?”
“Cô ta bị bắt cóc, nhốt trong biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.”
Khuôn mặt xinh đẹp quý phái ánh lên vẻ cương quyết, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng ra cửa, nơi Ôn thế vừa rời đi, Ôn phu nhân bình tĩnh ra lệnh. “Mọi thông tin này không được để Ôn Thế biết. Nhanh chóng rút về hết các nhân thủ đang truy tìm cô ta. Nếu Ôn Thế trách mắng, cứ nói là ta ra lệnh.”
Chuyện Ôm thiếu gia huy động toàn bộ lực lượng Ôn gia truy tìm tông tích một cô gái, không chỉ kinh động đến Ôn phu nhân, mà cũng đến tai mắt của Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc nhìn chằm chằm thư ký Trần Hiện đáng cúi đầu trước mặt.
“Anh đến tận nhà Uông Trữ Hạ không tìm thấy cô ta, tại sao không nghĩ đến việc có thể cô ta đã mất tích? Chỉ đến khi Ôn gia nháo nhào lên, tôi mới được biết tin tức này.”
Trần Hiên run rẩy không dám trả lời, ánh mắt của Mục tổng quá đáng sợ. Đập tay xuống bàn bực bội, Mục Anh Húc quát lớn.
“Anh còn đứng ở đấy chờ tôi dạy phải làm gì hả? Ngay lập tức truy tìm dấu vết Uông Trữ Hạ cho tôi. Có thể dựa vào các thông tin điều tra của Ôn gia để tìm kiếm nhanh hơn.”
“Vâng, thưa ngài.” Trần Hiên vội chạy khỏi phòng, để lại Mục Anh Húc với khuôn mặt không còn giữ được bình tĩnh.
Nghĩ đến đôi mắt quen thuộc, Mục Anh Húc cảm thấy tinh thần không cách nào yên ổn. Trong ba năm qua, anh chưa bao giờ lo lắng về một người như vậy, sự xuất hiện của Uông Trữ Hạ khiến anh không còn là chính mình.
Sau một tiếng chờ đợi trong bực bội, cuối cùng thư ký Trần Hiên cũng tìm được vị trí của Uông Trữ Hạ.
“Bọn bắt cóc nhốt cô Uông trong một biệt thự bỏ hoang ở phía tây ngoại ô thành phố.
“Được. Chúng ta đi!”
Đến ngoại ô thành phố, sau mười phút quan sát động tĩnh quanh căn nhà, đợi kẻ đưa cơm rời khỏi phòng nhốt Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc ra lệnh cho thuộc hạ.
“Tất cả tản ra bao vây xung quanh, cử hai người giỏi nhất đi theo tôi chia làm ba hướng xâm nhập vào trong. Bất kỳ ai tiếp cận được Uông Trữ Hạ đều phải nhanh chóng ra hiệu cho người bên ngoài trợ giúp.”
“Không được, ông chủ. Ngài không nên tự mình ra tay.”
“Đúng vậy. Chúng tôi chắc chắn sẽ cứu được con tin. Ngài hãy ở lại bên ngoài.”
“Tôi không cần người khác dạy phải làm gì.” Mục Anh Húc đảo mắt nhìn một loạt, ánh mắt hung ác khiến những vệ sĩ được huấn luyện bài bản đều bất giác run lên. “Điều quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho Uông Trữ Hạ. Rõ chưa?”
“Rõ.” Thuộc hạ đồng thanh hô rồi tản ra xung quanh.
Mục Anh Húc men theo bờ tường đầy cỏ dại mọc cao đến ngang bụng. Không có bảo vệ quanh nhà, có vẻ nhóm bắt cóc này là nghiệp dư, lại quá tự cao tự đại.
Quan sát căn phòng mà kẻ bắt cóc vừa bê khay đồ ăn rời đi, Mục Anh Húc im lặng lắng nghe bên trong phòng. Bên kia cánh cửa, Uông Trữ Hạ ở trong bóng tối nghe thấy tiếng sột soạt rồi tiếng chân dẫm trên sỏi dừng lại trước cửa.
“Không nhẽ việc mình lén lấy chiếc nĩa trong khi ăn đã bị bọn chúng phát hiện?” Cô co người lại vào góc tường, không ngừng cố gắng dùng chiếc nĩa cứa dây thừng.
“Uông Trữ Hạ?”
Giọng nói rất quen thuộc, Uông Trữ Hạ nghĩ mình nghe lầm nên cô mím môi im lặng.
Trong giây tiếp theo, cửa bật mở, một khuôn mặt mang theo ánh sáng đèn đường, không còn lạnh lùng hung dữ, chỉ có một màu lo lắng thở phào nhẹ nhõm.