Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 11: Tâm tư của Diệp Tuyên Dã

Tay chống lên vôlăng, ánh mắt như có như không nhìn con đường trước mặt, ngón tay gõ nhịp nhàng vang động trong không gian yên ắng.

Diệp Thần buồn phiền mở miệng:"Mẹ, người có phải hay không mệt mỏi?" Nếu không đôi mắt vì sao lại mông lung mờ ảo như thế!

Diệp Tuyên Dã sửng sốt, cười cười:"Ta đang suy nghĩ một chuyện."

Diệp Thần a một tiếng liền im lặng. Baba có nói, không được phép tò mò chuyện của mẹ, dù baba hiện tại không ở đây, nhưng uy quyền của mẹ cực lớn hắn cũng không có lá gan mà đặt vạn câu hỏi vì sao với mẹ đâu, tuy những phân vân thắc mắc trong lòng đã không còn đơn giản là vạn câu hỏi nữa rồi.

Cô bật cười, nhóc con này thật đáng yêu a. Song lại lắc đầu, nhưng hắn cũng không cần sợ cô như khủng vật chứ, ít ra cô cũng là mẹ hắn đó nha.

*Chip..chíp*

Diệp Thần nghiêng tai, híp mắt nhìn theo hướng âm thanh kì quái phát ra:"Gì thế!?"

*Chip..chip..chíp*

"A.." Trông đến âm thanh gần nhất cùng con vật bé nhỏ đột ngột xuất hiện trên vai mẹ mình, Diệp Thần không thể bình tĩnh, đảo loạn mắt tìm vật để đập để đập chết sinh vật lạ.

"Haha.." Trong lòng không rõ nguyên do ấm áp, khóe môi in nét cười nhàn nhạt, có thể coi là chân thật nhất, không phải là cười có lệ như mọi khi, nếu Diệp Thần biết có lẽ mừng chết đi, chứ không phải vẻ mặt ai oán lui ra ngoài xe đi tìm đồ ăn với bọn Hy Chang.

Tuyên Dã phất tay đuổi Diệp Thần khỏi xe để có không gian riêng cho chính sự. Lấy trong túi ra tờ giấy A4 vẽ ngoạc nghệch vài nét rồi chỉ điểm:"Nhìn thấy không?"

*Chíp* Đây cũng coi như là trả lời đi!

"Dẫn bọn họ vào khu vực này, sau khi giải quyết xong nhớ dắt bọn họ tới khu Áp Ly, hẳn ở đó đã qua đợt thanh lý...sẽ không sao."

*Chíp*

"Đây...và đây, sau khi khả năng tự vệ của họ tăng lên, ngươi dẫn họ theo đường vòng đến đây hội ngộ cùng bọn ta..hiểu chưa?"

*Chip..chíp* Chim họa mi nhỏ bay lơ lửng trong không trung, há mõm, đồng thời khói lửa bốc lên màu đỏ chói mắt đốt cháy tờ giấy A4 trong chốc lát. Mà, thân hình nho nhỏ cũng dần biến trong suốt rồi phi thân biến mất.

Diệp Tuyên Dã híp mắt như có điều suy tư. Mọi thứ đã thay đổi rồi, mà sự biến đổi này theo đợt trọng sinh lần này của cô đã dấy lên một hồi hiểm nguy. Mấy ngày trước, thì tiểu họa mi này đã bắt đầu đi theo cô, à không, nếu muốn nói rõ hơn thì chính là cách mạt thế xảy ra sau vài ngày, thì tiểu họa mi biến dị đã xuất hiện.

Còn là mang theo dị năng người người hâm mộ ghen tị đến chết, dị năng phi không, hay nói một cách khác là dịch chuyển không gian tức thời cùng với dị năng hỏa tinh. Rõ ràng là một tiểu Họa mi nhỏ bé nhưng lại chiếm dị năng kinh người, thiên quả không có thiên lý a!

Nhưng là, vậy thì sao chứ, con chim này dù sao cũng làm việc cho Tuyên Dã cô, cho nên a, cần gì ghen tị với lo lắng nó có dị năng còn tốt hơn Diệp Thần. Khi nó hoàn thành mọi việc, để nó bảo vệ Diệp Thần là được.

Mà bên cạnh đó cũng rung lên một hồi cảnh báo, chỉ sau vài ngày mạt thế mà đã có động vật biến dị. Cũng không biết tiểu họa mi này nhặt được cái gì vận khí nữa.

[có ai nhớ chim họa mi của San Kyo không :3]

"Mẹ, người đang nói chuyện với ai?" Diệp Thần bất ngờ xuất hiện, vẻ mặt 'phát hiện chuyện xấu' của Tuyên Dã, hắn tủm tỉm cười.

Mặc kệ trái tim đang đập mạnh vì giật mình, Tuyên Dã nhíu mày ghét bỏ:"Sao con còn chưa đi hả?"

"Hehe...con bây giờ liền đi." Diệp Thần cười hề hề, xoay người bỏ chạy. Mạng so với bí mật của mẹ, đương nhiên mạng quan trọng hơn rồi. Hắn cũng không muốn bị chỉnh đến sống dở chết dở.

"Khoan..trước gọi Song Nhân đến đây." Tuyên Dã lớn tiếng nói.

"Vânggg!"

Nhìn bóng Diệp Thần xa xa chạy trối chết, Tuyên Dã cười nhạt. Cô càng lúc càng thích đứa nhóc này, làm sao bây giờ!?

"Cái kia, bọn họ trong miệng cô chính là hai người Thiên Ly cùng Mẫn Vy à?" Thanh âm nghiền ngẫm trầm trầm bất chợt vang lên, sắc mặt Tuyên Dã nháy mắt đen lại, sẵn giọng đáp:"Vậy, tôi có nên giết người diệt khẩu hay không, Bối Kiều?"

"Haha~tôi cái gì cũng chưa nói." Tốc độ trốn chạy, Diệp Thần đương nhiên không thể so với Bối Kiều, nhưng là người Tuyên Dã muốn bắt, đơn giản là có thể chạy nổi sao!?

Hiển nhiên, tại góc thành phố nào đó vọng lên tiếng gào thét tuyệt vọng vô cùng bi thảm, và ngày hôm sau đồng thời cũng khuất mặt nhân vật tên Bối Kiều lắm chuyện, cũng không biết hắn còn sống hay đã chết dưới thủ đoạn của Diệp Tuyên Dã.

*

"Cứ như vậy không ổn đâu." Một mặt khóc không ra nước mắt, mặt khác tiếp tục dùng nước nhấn chìm đám tang thi trước mặt, Diệp Thần u oán rên la. Nếu có Bối Kiều ở đây, hắn cũng sẽ chẳng thảm như vậy a, lúc cần thiết, cái tên đáng chết này lại mất tăm!!

"Sao chứ!?" Bản thân đương sự đẩy mọi người vào hoàn cảnh oái ăm này rất không tự giác, hết sức an nhàn ngồi trong xe nhìn Diệp Thần đơn thân giải quyết hơn cả trăm tang thi, uống một ngụm trà nhài thở dài ưu nhã, tựa như không nhìn thấy tình hình 'ngàn cân treo sợi tóc' của Diệp Thần, mà là căn bản đang xem một bộ phim lãng mạn bi kịch buồn bã khiến người ta không khỏi thở dài.

Đến Song Nhân cùng Hy Chang là người dưng nước lã cũng cảm thấy bi thương cho hắn vì có một người mẹ tốt như vậy. Mà mọi chuyện là như vậy: chiều hôm đó Tuyên Dã cùng hai người Song Nhân bàn chuyện, về việc nâng cao thực lực cho Diệp Thần, chứ để hắn cứ đến giữa trận chiến lại ngất xỉu vì cạn kiệt thì thật không hay tí nào.

Cho nên hai người đã rất một phút sai lầm tán thành phương pháp vô lương này, hành hạ Diệp Thần như hiện tại. Có biết hay không đã hai ngày rồi hắn phải ròng rã giết tang thi đến điên cuồng, còn mấy người thì xe mát ghế êm ngồi xem? Có biết hay không hắn chỉ mới hơn 11t a!!??

Diệp Thần trong trạng thái hết sức bi phẫn, ra sức dùng tinh lực được mài giũa trong mấy ngày nay, rất thông minh sáng tạo ra mưa axit để khỏi phải tốn công sức diệt tang thi.

Tự cảm thấy tự hào, hắn nâng cao đầu, vẻ mặt 'thấy ta giỏi không, khen ta đi', Tuyên Dã bật cười gõ đầu hắn, một tay kéo hắn vào trong xe, tay kia phất lên phũ lên đàn tang thi lượng axit sunfuric cùng mưa có sẵn Diệp Thần cuốn trôi hết thảy tang thi, sạch bóng.

Hắn rũ đầu buồn bực, mẹ Người quá cường đại rồi. Mạt thế chỉ mới một tháng thôi mà, đừng đả kích người khác như thế chứ!

"Cũng đã một tháng rồi, cũng nên có căn cứ rồi nhỉ?" Song Nhân nhíu mày nghi vấn.

Tuyên Dã gật đầu. Chắc hẳn đã được ổn định phần nào, hiện tại tới nghỉ ngơi một phen cũng hợp lí. Lại đảo mắt sang ba người, một tháng bôn ba cực nhọc, bọn họ cũng nên có phần thưởng cho riêng mình, mà hơn hết cô cũng cần chút không gian để thành kế hoạch của mình cùng liên kết thông tin đã lấy từ Song Nhân chiều hôm đó.

Song Nhân quả là người phụ nữ thông minh. Chỉ trong một buổi chiều đã giải quyết được vấn đề tạm gia nhập căn cứ, chính là nghỉ một buổi đã tổn thất một ít đồ ăn cho bọn trẻ, sớm biết vậy cô đã kiến tạo phòng ngủ dươí lòng đất rồi.

Diệp Thần tròn mắt ngã đầu đăm đăm nhìn trần nhà, bỗng dưng có cảm giác trống vắng buồn bực lạ thường, hẳn có lẽ do mấy ngày nay chịu ngược đãi đã quen. Hiện tại vừa nghỉ chưa đầy một ngày liền nhớ thương giây phút chiến đấu cùng tang thi.

A...thật là..phi phi! Sao hắn lại có suy nghĩ này, hắn cũng đâu phải thích bị ngược, ai nha thói quen thực đáng sợ nga. Mà, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm cách liên lạc với baba đi thôi, cứ như thế này thực không ổn chút nào đâu.

*Cộc cộc*

Tuyên Dã mở cửa ra cho Diệp Thần vào trong, sắc mặt lạnh nhạt muôn thuở.

Diệp Thần nuốt một ngụm nước bọt, cười vô tội vạ, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ. Căn cứ này cũng thật dởm quá đi, không mạng liên lạc.

Tuy nhiên, Diệp Thần không nghĩ tới bọn họ vật vã một tháng trời mới có được một căn cứ tàm tạm, đến mạng liên lạc xây dựng lại đã khó khăn đắt đỏ đến nhường nào.

Có lẽ do cả tháng đi theo sự chỉ dẫn của Tuyên Dã mọi việc đều trở nên dễ dàng, cho nên hắn không thể nào biết được trong mắt những người kia hành động cùng hành trình chu du của bọn họ được xem là an nhàn và nhẹ nhàng rất nhiều.

Đến khi Diệp Thần lẻ loi tại mạt thế khôn lường này, hắn mới hiểu được bản thân đã sống trong sự bảo vệ của Tuyên Dã hạnh phúc vui vẻ thế nào. Đồng thời cũng biết được mạt thế hai từ nguy hiểm không chỉ giới hạn ở động - thực vật biến dị cùng tang thi cao cấp, mà còn là lòng người mà Tuyên Dã cố chắn đi để hắn không tiếp túc...