Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy

Chương 32

Mẹ anh Long và chị Hiền đang loay hoay gì trong bếp ấy.

- Làm thế này được ko?

- Bác yên tâm, chắc chắn dính luôn. Nghề của bọn cháu mà lị.

- Vậy cho thêm nhiều 1 tí.

- Ây ây, như này thôi là đủ tới sáng mới ngưng ấy. Tới lúc đó chúng ta xông vào bắt quả tang, đẹp mỹ mãn luôn bác ạ.

- Được,vậy cháu lo phía Linh, thằng Long thì để bác. Vụ này thành công bác đãi cháu ăn lớn.

- Vâng bác.

.....

Tối đó tầm 10h tôi chuẩn bị đi ngủ, chị Hiền lôi đâu ra bộ váy cực sexy đưa tôi.

- Linh, tao mới nhập mẫu này về, mày mặc xem như nào.

- Ơ, sao chị ko mang đi.

- Mày mang tao mới xem đẹp ko chứ. Đứng lên đi thử mau.

- Vâng.

Tôi đi vào trong, chị Hiền ngoài này mang chén nước yến chưng ra.

- Chị ơi, bộ này hở bạo quá chị ạ.

Chị Hiền nhìn Linh cười đắc ý, nghĩ thầm trong bụng " tao nhìn còn mê huống gì cha Long".

- Ừ, cũng được. Uống miếng yến đi, tao uống rồi.

- Vâng ạ.

Kế hoạch đâu vào đó, chị Hiền đi tới cầm 1 đoạn dây phía sau lưng.

- Linh nhắm mắt lại, đưa 2 tay ra trước, nay tao có quà cho mày.

- Quà ạ, thích thế. Tay e đây.

- Sát tay vào.

- Vâng.

Rất nhanh chóng chị Hiền đã trói 2 tay Linh lại.

- Chị, chị làm gì vậy.

- À, ko có gì, trò chơi thôi mà lên giường nằm, lên giường nằm nào.

- Chơi gì kỳ vậy chị, thả em ra nào.

- Im mồm vào, lên giường ngủ đi, tao vào giờ.

Chị Hiền chạy xuống nhà thấy mẹ anh Long vẫn đứng ngóng con nơi cửa.

- Anh Long chưa về hả bác.

- Bác hối rồi, về ngay ấy.

Vừa dứt lời xe anh Long đã đậu ngay trước cửa,hớt hãi chạy vào.

- Mẹ... mẹ có sao ko, mẹ đau chỗ nào.

- Ôi mẹ đau bụng quá, mà con ăn gì chưa.

- Con ăn rồi, mẹ lên xe con đưa mẹ đi khám.

- Ừ, con vào tắm rửa sạch sẽ rồi chở mẹ đi khám.

- Đi viện mà cần gì hả mẹ.

- Nhanh nào, ko cãi.

Mẹ anh Long đẩy anh đi vào nhà tắm, tầm 10p sau anh đi ra.

- Này uống miếng yến cho khỏe nào.

- Mẹ... ko cần đâu...

- uống đi uống đi mà.

Anh Long nghe lời mẹ, bưng chén yến uống cạn. Mẹ anh Long thấy thế mà hài lòng lắm.

- Ngon ko con.

- Ngon lắm ạ, thôi mẹ ra xe con chở mẹ đi khám.

- À, quên. Con lên phòng cái Hiền lấy hộ mẹ cái đồ nào, nặng lắm mẹ ko bê xuống được.

- Vâng.

Anh Long vừa vào tới trong phòng cách cửa liền đóng lại, chốt khóa cứng ngắt.

- Mẹ... mẹ ơi, sao lại đóng cửa vậy. Cho con ra ngoài.

Bên ngoài chỉ nghe tiếng cười khúc khích rồi xa dần. Trong phòng chỉ có đèn ngủ màu vàng huyền ảo, anh nhìn lên đã thấy tôi nằm trên giường. Người vã mồ hôi.

- Linh, em sao vậy Linh...

- Em ko biết... nãy.. chị Hiền cho em... uống yến mà... sao... sao giờ e nóng quá...

Anh Long chưa bao giờ bị hạ thuốc cũng chưa bao giờ thấy tình trạng hạ thuốc. Anh leo lên mở trói cho tôi, ánh đèn mở ảo chiếu lên cơ thể tôi, những giọt mồ hôi được chiếu dưới đèn càng làm tôi hấp dẫn.

- Anh Long... em... em nóng quá.

Rồi tôi đưa tay lên rà cổ, mặt biểu cảm gợi tình. Chắc có lẽ lúc này thuốc anh cũng đã thấm nên anh thấy cơ thể mình rất nóng, dục vọng cuồn cuộn dâng lên. Mồ hôi anh cũng đã vã ra, hành động bắt đầu mất kiểm soát. Bất ngờ anh đẩy 2 tay tôi lên trên, giọng khàn đục.

- Linh... anh.. anh... cũng khó chịu quá, tự dưng anh lại rất muốn em.

Giọng nói khơi gợi của tôi lại vang lên. Tôi rụt tay lại, kéo váy lên bỏ đi cho mát, vì ko mang dây ngực nên bộ ngực của tôi được trưng ra trước mắt anh.

- Em.. em... khó chịu quá, nóng quá. Em... em muốn quá... ummm... ah....

Tiếng rên của tôi làm anh ko kìm chế được nữa rồi. Anh nhanh chóng cởi bỏ đồ anh đi, rất nhanh đã chiếm lấy môi tôi, nụ hôn cực ngọt ngào, có thêm phần như chiếm hữu. Rồi anh hôn lên phần ngực mềm mại của tôi, tôi thì lại thấy như kích thích nhất trời.

Hiệu ứng của thuốc quá mạnh nên chúng tôi nhanh chóng bỏ qua phần dạo đầu. Chiếc quần lót nhỏ xíu cũng bị ăn vất đi mất, cơ thể đẹp đẽ phơi bày khiến kẻ bị hạ thuốc như anh chỉ có chết gục.

- Linh.. anh.. anh muốn em.. rất muốn...

Rồi anh từ từ đưa cự vật to lớn vao hoa huy*t đang ướt sũng của tôi, từ từ ra vào. Khoái cảm lại bắt đầu dâng cao, những tiếng rên, những tiếng va chạm da thịt càng làm ko khí nóng lên bội phần.

- Ahhh... umm... em thích quá... ahh...

- gọi tên... anh.

- Long... long... ummhmmm...

Những tiếng rên càng làm anh phấn khích, anh xoay người tôi lại, rồi đưa cự vật vào phía sau. Anh hơi cuối người đưa tay nắn bóp 2 quả đào của tôi, tay kia đánh đen đét vào mông tôi.

- Aaaahh...

Cả đêm hôm đó tôi và anh quấn quýt lấy nhau, hòa quyện vào nhau làm 1. Đúng như chị Hiền nói, gần sáng mới ngưng được, tôi và anh quá mệt nên ngủ thiếp đi. Ko biết có phải tôi đã yêu anh hay tác dụng của thuốc mà khi làm tình với anh tôi thấy rất hạnh phúc.

.....

Tiếng mở khóa rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng, rồi thêm tiếng cười hi hí, nó làm tôi thức giấc. Toàn thân rả rời, chân cũng ko thể lết xuống giường nỗi, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay anh ấy.

- Long... dậy mau.. trời ơi con ơi là con.

Anh Long nghe tiếng mẹ gọi liền mở mắt ra, ánh đèn được bật chói vào mắt,khiến anh phải nheo mắt lại. Tôi và anh cùng ngồi dậy, tôi e ngại ko nói gì, anh nhìn tôi hốt hoảng, nhưng 2 chúng tôi đều nhớ rõ đêm qua đã làm gì. Và tôi cũng nhớ rõ đêm qua đã nhiệt tình đáp trả như thế nào.

- Mẹ... con.. con..

- Trời ơi, con ơi... sao con lại thế hả Long, sao lain đối xử với con gái người ta thế hả. Ôi trời ơi thật là tội con bé mà.

- Mẹ, con.. con sẽ chịu trách nhiệm mà.

Mẹ anh Long ngừng khóc ăn vạ, miệng lại nỡ nụ cười tươi ngay.

- Thật ko, ko được xù nhá.

- Thật mà mẹ.

- Vậy tốt rồi, cuối cùng già này cũng có cháu bế rồi, thôi 2 đứa nghĩ ngơi cho khỏe, khi nào khỏe rồi xuống ăn nhé.

Mẹ anh Long đi ra, tôi vẫn kéo chăn che đi nữa khuôn mặt.

- Anh.. anh ko cần phải chịu trách nhiệm đâu, đêm qua có lẽ em bị chị Hiền hạ thuốc rồi.

- Em đừng nói thế, là đàn ông mà, cởi được đồ em xuống nhất định sẽ mang lên cho em bộ váy cưới.

- Anh ko cần phải ái ngại. Dù sao... dù sao... em cũng từng là đĩ, cũng ko xứng với anh đâu.

Anh Long nắm lấy tay tôi.

- Em tin anh ko Linh, thật sự anh ko biết anh đã yêu em từ bao giờ. Anh yêu cái nét hiền hậu của em, yêu cái tính chịu khó và đối nhân xử thế của em, còn lại anh ko quan trọng. Con người ai cũng có nổi đau, xin để anh hàn gắn nỗi đau của em.

Tôi rút tay lại phủ chăn lên đầu khóc rưng rức.

- Em ko cần anh thương hại, thật sự ko cần. E biết e nhơ nhớp lắm, ko xứng với anh đâu. Chuyện đêm qua cũng do bị hạ thuốc nên em cũng ko muốn anh phải tự trách bản thân.

Anh Long định kéo chăn lên, liền bị tôi ngăn lại.

- Đừng kéo chăn ra.

Anh Long thở dài.

- Thôi được rồi, e nói vậy anh sẽ ko cần chịu trách nhiệm nữa.

Tôi nghĩ thầm nghĩ "đàn ông thì vẫn là đàn ông mà thôi". Nhưng anh lại cất lên giọng khàn trầm đầy nam tính.

- Vậy anh bắt em phải chịu trách nhiệm với anh, ko lẽ em làm hại đời con trai của anh rồi em phủi tay, mặc dù anh cũng đâu còn trai tân nữa. Em chê anh nhơ nhớp đúng ko.

Tôi bật ra khỏi mền, cố giải oan cho mình.

- Ko phải, ko phải vậy...

- Vậy em có chịu trách nhiệm việc em làm ko?

- Em... em chịu...

Tôi sà vào lòng anh Long, cảm giác hạnh phúc dâng trào. Cảm giác mà từ lâu tôi đã mất.

Cuối cùng rồi anh cũng cho tôi 1 đám cưới thật to, đời người con gái chỉ mong có vậy, 1 bến đỗ cho cuộc đời.

.....

Đám cưới trôi qua được 3 tháng, từ việc kinh doanh của 2 shop áo quần ổn định nên cuộc sống của tôi khá sung túc. Nay Hiền chở tôi đi khám thai, vì hôm nay anh Long có việc bận.

- Chị Hiền, có ông chú bán vé số bên đường tội quá, ghé qua cho ông ấy ít đi chị.

- Ời, mày lấy 1 triệu đi.

- Vâng.

Chiếc xe con áp sát vào chỗ ông bán vé số, nắng nóng mà lại ngồi ngoài nắng, lại bị cụt chân nữa, thương quá. Cửa sổ hạ xuống tôi gọi lớn.

- Ông ơi... ông....

Người đàn ông ngước lên nhìn tôi, tôi đã lấy tay che miệng lại, tôi đã xém ko còn nhận ra anh Bách nữa. Anh ốm yếu già nua đến thảm hại. Anh cũng bất ngờ khi nhìn thấy tôi, tôi mở cửa bước xuống xe.

- Anh Bách... em đây, Linh đây anh ơi...

- Linh... là em sao, thật là em rồi.

Anh em chúng tôi gặp nhau mừng mừng tủi tủi, đã bao lâu rồi còn gì. Rồi chúng tôi vào quán nước bên cạnh, anh bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện sau khi tôi bỏ đi, những biến cố, những đau khổ mà anh đã trải qua. Anh lại hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra khi tôi đi.

- Chuyện của em qua rồi, giờ em sống rất hạnh phúc, đầy đủ và sắp đón con chào đời.

Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi đưa tay lên xoa bụng mình.

- Nay anh ở đâu.

- Anh ở trong chùa, họ cưu mang những người như anh.

- Anh cho em số điện thoại.

- Um.

Chúng tôi chào nhau trong luyến tiếc. Tôi vào xe chị Hiền cũng ko hỏi là ai, vì chị ko thích quan tâm chuyện người khác.

.....

Bữa cơm hôm đó, tôi đã mạnh dạn hỏi ý kiến anh Long và mẹ anh ấy.

- Mẹ à, anh à, con có việc muốn nói.

Mẹ chồng tôi gắp thêm cho tôi miếng thịt gà nữa.

- Ăn đi con, có chuyện gì.

- Lúc sáng con đã gặp lại anh trai của chồng cũ, anh ấy hồi xưa bị tai nạn mất đi đôi chân, rồi còn bị vợ lừa bán đi nhà cửa. Anh ấy rất tốt, hồi ấy anh ấy hay giúp đỡ con. Nên... nên nhà chúng ta có thể cho anh ấy ở ko ạ.

Mẹ chồng tôi nhìn tôi cười hiền.

- Càng đông càng vui chứ sao con. Nhưng ý thằng Long thế nào?

- Mẹ nói sao con nghe vậy thôi.

Tôi ôm chầm lấy mẹ chồng tôi, bà quá tốt, quá thương tôi, ko giống như mẹ chồng trước. Đày đọa tôi đến là tội nghiệp.

Chị Hiền có vẻ ganh tỵ lắm.

- Linh thì sướng rồi, có chồng,có con, lại có bà mẹ chồng quốc dân. Chả bù cho ai đây.

Cả nhà cùng cười òa, rồi tôi quay sang gắp cho chị con tôm an ủi.

- Ko phải lo nha chị, tình yêu sét đánh là có thật nha, chỉ cần chạm tay là yêu luôn được.

- Thôi, tao xin, ko có đâu.

.....

Anh Bách cuối cùng cũng chịu dọn về đây ở sau bao lần năn nỉ. Vì anh ngại và vì 1 phần sợ ảnh hưởng đến tôi.

Anh Bách được vợ chồng tôi mua cho đôi chân giả robot nên việc đi lại thuận tiện hơn. Tôi đã thấy giọt nước mắt anh lăn trên má vì hạnh phúc, sau bao lâu chưa được đi bằng chính đôi chân của mình.

Chị Hiền chắc cũng để ý anh Bách lắm, vì nghe tôi kể anh ấy rất tốt, lại yêu thương vợ con nữa. Chị thích lắm,thương anh lắm, đàn ông trên đời hiếm thấy. Nhưng chị Hiền cũng giống như tôi, chị tự ti về thân phận của mình. Từ ngày anh về đây ở chị hay quan tâm anh nhưng đều cái kiểu nhờ tôi đưa hộ.

Hôm nay thật quái lạ, cái bóng đèn sao cứ chớp tắc thế kia. Chị Hiền bắc ghế leo lên sữa bóng đèn, vì đèn hơi cao nên chị phải nhón chân. Vừa lúc ấy anh Bách đi làm về, thấy chị Hiền như sắp ngã.

- Cẩn thận.

- Hả.

Vừa nói xong chị ngã thật, ngã đè lên luôn cả người anh, mặt đập vào cả ngực anh.

- Em có sao ko?

Chị Hiền đứng lên phủi phủi người rồi chạy mất. Nhưng ko quên ngoái đầu lại.

- Cảm.. cảm ơn anh.

Anh lắc đầu mỉm cười. Rồi những ngày tiếp theo đó thái độ 2 người vẫn lạ lắm.

Tôi mới huých tay hỏi anh Long.

- Anh có thấy 2 người họ lạ lạ ko?

- Ừ lạ thật ấy, kiểu giống mình ngày xưa ấy.

- Mình có cần giúp họ ko anh?

- Giúp bằng cách nào hả em.

- Cách cũ.

Anh nhìn tôi rồi cười kiểu khoái lắm.

Sau khi được vợ chồng tôi "giúp đỡ" thì họ cũng thành 1 cặp đôi hạnh phúc. Cuộc đời rổ rá hợp lại với nhau.

Còn anh Khoa, sau cái chết của H" Miên anh cũng bị nhà vợ đuổi đi. Đứa con chung thì nhà mẹ H" miên giữ lại nuôi. Sau nhiều lần van xin được ở lại ko thành, anh đã đi đâi cũng ko ai rõ nữa.

Người tốt thì luôn nhận được kết quả tốt, dù cuộc sống khó khăn trước mắt thế nào thì cũng đừng hại người khác. Ông trời có mắt cả đấy, biết ai tốt xấu để mà cho quả đắng hay ngọt.

- Hết-