Mọi người reo lên và vỗ tay rầm rộ, e và thằng thằng ôn tròn mắt, hai cô gái còn lại cười tươi nhìn nó. Nó như được tiếp thêm động lực, lấy hơi thật nhiều để hát. Hát xong một đoạn lần hai
-Tinh tú trời cao thành vương miện sááánng!
một giọng nam trầm vang lên, nó quay lại, Quang đang từ trong đi ra, thấy a, mọi người lại vỗ tay hồ hởi. Quang cười đưa tay ra, nó gật đầu nắm lấy đáp lễ, 2 người cùng song ca bài đấy. Xong, họ xuống sân khấu trong sự vô cùng hài lòng của khán giả
-Thanks hai đệ đệ! Tuyệt lắm! A.Tùng mỉm cười gật đầu nhìn hai người
-Dạ! Đồng thanh
-Bảo Nam! Cậu hát hay thế mà giấu tôi và a Tùng! Quang cười cười
-Uầy! Hay gì đâu, giọng đuổi muỗi ấy sao sánh với cậu được! Tuy sướng bỏ m* nhưng nó vẫn tỏ ra khiêm tốn
-Ờ ờ! Hai tôi hơn cậu có tí thôi, giọng đuổi ruồi mà! Hehe!
-Ukm! đứa chúng mày đuổi ruồi đuổi muỗi để cho người vào đông quán a là được!
A.Tùng chen vào, thế là cả ba nhìn nhau cười toe toét
-Thôi a và Bảo Nam ngồi chơi! E xin phép! Quang nói
-Ukm! Đồng thanh
Quang lại bước lên sân khấu và thể hiện thêm thành phố buồn và nửa vầng trăng. 22h, quán vẫn đông khách, thấy muộn nên nó chào a Tùng ra về. Đi qua chỗ e, nó đi qua thật nhanh nhưng
-Đứng lại!
Nó quay vào, thằng ôn ngồi cạnh e gọi nó, thằng đó hơi gầy, mặc cây trắng hoa văn loè loẹt, tóc đỏ rực vuốt mào gà. Một bên tai bắn đầy đinh, bên kia lủng lẳng một con rồng bằng bạc. Nó tiến lại
-Có gì không a bạn?
-Mày là Bảo Nam?
-Phải?
-Nghe người yêu tao nói mấy hôm trước mày va vào e ấy phải không?
Thì ra là người yêu của e
-Đúng! Nhưng tôi đã xin lỗi rồi!
-Ừ! Nhưng mày chưa xin lỗi tao!
-Sao tôi phải xin lỗi? Nó nhăn mặt
-ĐM! Chả sao hết, nhưng mày phải xin lỗi tao! Thằng ôn quát lên
-Thôi đi a.Phong! Tha cho a ta đi! E lên tiếng ngăn cản
-Không e! Để a dậy cho thằng nghèo này một bài học!
-Giờ mày có xin lỗi không?
Đến lúc này thì nó điên tiết lắm rồi
-Không đấy! Mày làm gì tao! Mặt nó lạnh đi
-Mày ngon!
Thằng chó lao vào nó, nó cúi xuống sút rất mũi giày vào chân thằng ôn làm thằng đó ngã ra sàn ôm chân. Thằng bạn thấy thế cầm chai bia tính đập nó nhưng nó bắt được, kéo người thằng đó xuống và lên gối không hề nhẹ. Hai thằng nằm ra nhà, mọi người và a.Tùng đi ra
-Mày nhớ đó! Tao với mày chưa xong đâu con ạ! Thằng PH kéo thằng kia chạy ra khỏi quán, trèo lên xe đi mất. A.Tùng, nhân viên quán và khách xúm lại
-Không sao chứ Bảo Nam? A.Tùng hỏi nó
-Dạ không sao a ạ! Lũ chó không làm gì được e cả! Thôi e về đây a!
-Ukm! Đi CẨN THẬN! A nhấn mạnh 2 chữ cẩn thận, nó gật đầu đi ra, bỏ lại đằng sau là tiếng a.Tùng xin lỗi và trấn an khách. Đi qua chỗ e, nó đáp cho e một cái lườm sắc lẹm
Trên đường về, nó thấy ba xe đang đuổi theo. Thấy có truyện, biết là có chạy cũng không thoát, đành phải đối mặt thôi, nó tấp vào lề đường, mau chóng xuống xe, lấy mũ bảo hiểm như 1 tấm chắn và vũ khí luôn. Là hai thằng kia, có thêm ba thằng nữa, mỗi thằng mang theo 1 ống tuýp sáng loáng
Cả lũ đứng lại, e đi SH trắng tiến lại, xuống xe, thằng PH đứng dậy
-Bốp! Một cái tát từ e vào mặt thằng PH
-CÔÔÔ!
-Lũ hèn! Biến!
E quát, thằng chó lườm e, lườm nó rồi ra hiệu bọn đó lên xe. Xe chúng đi khỏi, e tiến lại
-A không sao chứ?
-Cảm ơn! Cô tốt quá! Nó buông lời mỉa mai
-Này! Tôi vừa cứu a đấy! E nhăn mặt
-CẢM ƠN! Nếu hôm nay không có tiểu thư thì thằng nghèo rách chắc chết rồi! Cô có con mắt chọn được a người yêu tốt thật!
-A..!
-SAO! Bọn nhà giàu các ngươi chỉ biết ăn hiếp và sống trên sự đau khổ và nước mắt của người khác thôi! Tôi đã tránh gặp cô nhưng đời đéo cho! ĐÚNG LÀ OAN GIA NGÕ HẸP!
Nó quát lên rồi lườm e, cái lườm làm đôi môi e nhợt đi vì sợ. Mặc kệ e đứng ngây ra đó, nó hằm hằm lên xe, nổ máy rú ga ầm lên đầy tức giận, xe nó vọt đi cho đến khi đèn xe sau cuả nó biến mất vào màn đêm hiu hắt.