Hạnh Phúc Tìm Về

Chương 17: Lớp học mang đến cảm giác quen thuộc

Thanh Tình đi đầu vào lớp, tìm vị trí để bốn người ngồi gần nhau. Không khí lớp học sôi nổi trước khi bắt đầu giờ học, thỉnh thoảng có người quan tâm bạn mới đến nên chào hỏi làm quen. Cô giáo chủ nhiệm vào lớp, mọi tiếng ồn im bặt. Cô rất trẻ, tuổi khoảng hai mươi lăm. Nhìn hai người bạn mới, cô nở nụ cười thân thiện, giới thiệu trước lớp:

- Lớp chúng ta có hai bạn nữ xinh xắn mới chuyển đến là Hà Vân và Tịnh Nghi Thu, cô hy vọng cả lớp nhiệt tình chào đón, giúp đỡ hai bạn hòa nhập vào môi trường mới. Các em có ý kiến gì không?

Lớp học lại rộn ràng, tiếng xì xầm bàn tán không dứt. Nó chỉ dừng lại khi nghe tiếng thước gõ nhịp trên bàn gỗ. Không khí nghiêm túc vang vang lời giảng bài của cô giáo. Hà Vân nheo mắt, từng tiếng động, từng hành vi của lớp học làm đầu cô xoay tròn nhiều hình ảnh hỗn tạp, không rõ ràng, cảm giác quen thuộc từng trải.

Nghi Thu thấy thái độ bất thường của Hà Vân, đưa tay nắm nhẹ bàn tay Hà Vân hỏi nhỏ:

- Có gì không ổn?

Hà Vân phục hồi tinh thần, những hình ảnh hỗn loạn cũng mất đi, nhìn Nghi Thu lắc đầu ý bảo “không có gì”.

Giờ ăn trưa, bốn người Hà Vân đến căn tin trường, nhà ăn lúc này chật kín người, Thanh Tình và Đỗ Huy quen thuộc, chọn một bàn cho nhóm ngồi xuống. Ánh mắt mọi người thỉnh thoảng hướng về hai người bạn mới, nhưng màn chào hỏi khi sáng ở cổng trường đã để lại ấn tượng vô cùng to lớn, không ai muốn tự rước thêm rắc rối. Đỗ Huy nhanh nhẹn bưng cơm đặt lên bàn ăn, bốn người bắt đầu dùng bữa.

Hà Vân vừa ăn vừa quan sát, không khí tưng bừng, người nói người cười, bắt gặp ánh mắt Tần Thiện lén lút nhìn mình, khi hai ánh mắt giao nhau thì lập tức dời đi hướng khác. Hà Vân nhún vai, rõ ràng là bắt nạt mình trước, còn ra vẻ hậm hực cho ai xem.

Thanh Tình đưa đũa gắp nhanh thức ăn trong khay của Đỗ Huy khiến cậu ta la lối:

- Cậu đừng có giành ăn với mình có được không? Cậu nhìn lại mình đi, ăn nhiều vào nữa có ngày không đi nổi mà phải lăn, không có ai thèm lấy.

Thanh Tình trợn mắt, giận giữ gằn lại:

- Đàn ông gì chỉ có gắp một miếng ăn mà chịu không được. Cậu nhìn lại mình đi, thừa thịt có khác gì mình, mình lăn thì cậu cũng lăn, cũng không có ai thèm lấy, hừ…

Hà Vân cười một cặp oan gia trời sinh, nghĩ gì nói nấy:

- Không ai lấy thì kết lại một đôi, cùng nhau lăn qua lăn lại.

Nghi Thu nghiêm túc gật đầu:

- Có lý.

Đỗ Huy và Thanh Tình nhìn nhau, Thanh Tình nhếch môi kéo dài tiếng nói:

- Ngày đầu tiên đi học cậu đã bắt đầu quay lại công kích mình rồi, hic…, cậu có thấy mình đang phản bội một tình bạn cao cả không?

Hà Vân nheo mắt lè lưỡi đáp trả Thanh Tình, sau đó cả nhóm cùng cười vui vẻ, hoàn tất bữa cơm trưa, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi học chiều.

Ngày học đầu tiên kết thúc như một chiếc chìa khóa mở ra kho tàng bí mật chứa kiến thức mà Hà Vân tích lũy. Cô ngạc nhiên phát hiện ký ức của mình dần được khơi gợi, nhếch môi mỉm cười, mong ngày phục hồi trí nhớ của mình sẽ không xa.

7 giờ tối, Đăng Lâm dừng xe trước khu đô thị Hải Thi, lòng lo lắng không yên. Hôm nay Hà Vân bắt đầu đi học sẽ gợi mở tiềm thức quen thuộc, có thể cô sẽ bắt đầu nhớ lại những gì mình từng trải qua. Nếu thật sự như vậy, anh sẽ rất đau lòng khi cô đắm chìm trong đau thương, mất mát. Anh mong muốn đoạn ký ức đen tối này của cô mãi vùi sâu, để cô có thể hồn nhiên, vui vẻ bước đến con đường tương lai phía trước.

Nghe tiếng chuông, Thanh Tình nhanh chóng mở cổng. Cô ngạc nhiên thấy người đến là Đăng Lâm , vội vàng mời anh vào nhà. Mẹ cô đã từng nói, vị boss đại nhân này cô phải cư xử hết sức cẩn thận, nếu có sơ xuất gì thì ba cô không ngần ngại lột của cô một lớp da.

Cô Lan đon đả đón tiếp Đăng Lâm, nhận lấy quà của anh mang tới, sau đó hiểu ý để anh đến phòng Hà Vân. Nghi Thu mở cửa, thấy vị boss đại nhân xuất hiện, gật đầu chào đúng lễ, sau đó lặng lẽ ra ngoài. Đăng Lâm bước vào nhìn cô gái nhỏ đang cặm cụi ghi chép, khóe môi cong lên nụ cười ân cần, nhẹ bước đến sau lưng cô, vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà của cô. Hà Vân xoay người nhìn Đăng Lâm, tròn mắt ngạc nhiên, sau vùng dậy ôm lấy tay anh, mắt môi trọn ý cười, nhanh nhảu nói:

- Em rất mong được gặp anh thì anh đến, thật đúng là cầu được ước thấy nha.

Đăng Lâm phì cười, ngọt ngào như mới được ăn kẹo, ấn cô ngồi xuống ghế, đặt túi nhỏ lên bàn, vui vẻ tiếp lời:

- Em thật đang mong gặp anh sao?

Hà Vân cong môi, gật đầu lia lịa. Đăng Lâm dùng tay giữ đầu cô, ánh mắt thâm tình. Hà Vân hào hứng nói:

- Hôm nay em đi học rất vui. Anh biết không, Nghi Thu có võ đó, đánh cho một học sinh nam trêu ghẹo sợ hết hồn luôn. Còn nữa, em cảm thấy em học như là mình đã biết hết rồi vậy, đặc biệt là môn toán. Em có duyên với mấy con số nha. Còn nữa, ở trường có rất nhiều chuyện khiến em rất tò mò, muốn khám phá. Còn nữa…

Đăng Lâm dùng tay che miệng Hà Vân lại, tay kia với lấy cốc nước đưa lên miệng Hà Vân, bảo:

- Em nói từ từ, không ai giành nói với em hết, việc gì phải hấp tấp như vậy, uống miếng nước đi rồi nói tiếp.

Hà Vân nhận cốc nước hớp một hớp, đặt lại cốc nước xuống bàn, mím môi mất hứng nói:

- Em thật là có nhiều chuyện muốn kể với anh mà.

Đăng Lâm thấy cô xìu xuống như vậy thật tội nghiệp, nhẹ vuốt mặt cô, hết sức cưng chiều:

- Được rồi, anh nghe, anh nghe hết. Em cứ kể đi, anh cũng rất tò mò muốn biết em đi học như thế nào.

Hà Vân lại líu lo hăng say kể tiếp. Đăng Lâm nhìn cô, chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại đưa nước cho cô uống. Chợt nghe tiếng động ngoài cửa, Đăng Lâm đứng lên mở cửa, nhanh nhẹn tránh né một bên vì có hai cơ thể đang ngã ập ra nền nhà. Thanh Tình và Nghi Thu chật vật ngồi dậy, xấu hổ đỏ mặt, đưa tay lên gãi đầu gãi tai, ấp úng nói:

- Àh… xin lỗi…

Đăng Lâm liếc Nghi Thu sắc lẹm làm tim cô run lên một nhịp loạn xạ, khóc thầm. Vị boss đại nhân này là không chỉ thừa kế tập đoàn Xuyên Á vững mạnh mà còn thừa kế cả một thế lực chìm hùng hậu. Do đó vẻ ngoài nhìn nhã nhặn, ôn nhu nhưng thủ đoạn trị người thì phải nói đến bốn từ “sống không bằng chết”. Nghi Thu nhanh chóng vọt ra ngoài, tay không quên kéo theo một khối thịt còn đang muốn thanh minh nhưng không ra lời. Hà Vân không kìm được tiếng cười giòn giã “ha ha ha…”, khóe môi Đăng Lâm cũng không kìm được mà nhếch lên theo.

Ngừng cười, Đăng Lâm lấy từ túi nhỏ trên bàn ra một cái hộp, mở ra chiếc điện thoại di động đời mới nhất đưa cho Hà Vân:

- Em dùng nó để liên lạc với anh.

Hà Vân nhận lấy, nghiêng người, khuỵu gối xuống trầm giọng đáp:

- Vâng.

Đăng Lâm thật muốn ôm chặt cô gái nhỏ trước mặt mình, nhưng lý trí còn sót lại ngăn bàn tay anh. Anh không muốn nhen nhúm trong Hà Vân một tình cảm sâu hơn tình anh em lúc này. Anh muốn thấy cô hồn nhiên, vui vẻ lứa tuổi học trò, trở nên tự tin, năng động, vững vàng thích nghi với mọi mặt cuộc sống. Anh sẽ bên cạnh cô, dõi theo yêu thương cô từng ngày, để rễ tình len lõi thật sâu trong trái tim cô, tận hưởng hết thảy cưng chiều, hạnh phúc.

Đăng Lâm nhìn qua cửa sổ, thời gian không còn sớm. anh đứng lên, dặn dò Hà Vân:

- Trời đông lạnh lắm, mặc đủ áo khi ra ngoài đừng để bị cảm lạnh. Ngày mai sẽ có người thêm quần áo mùa đông đến cho em. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, nhớ chưa?

Hà Vân nghịch ngợm, đưa tay lên trán chào, nghiêm chân, bắt chước người lính nghiêm túc:

- Vâng, thưa boss đại nhân!

“Phì”, Đăng Lâm phụt cười, ấn nhẹ ngón tay vào trán cô:

- Người ta nghiêm túc dễ coi bao nhiều thì em khó coi bấy nhiêu, khỉ con.

Hà Vân mím môi, nhún vai, phản đối:

- Anh cứ nói quá.

Cả hai người cùng bước xuống nhà chào cô Lan ra về. Hà Vân tiễn anh về, đến cửa, anh cầm tay cô lại, bảo:

- Đêm lạnh, em về phòng đi, anh về.

Hà Vân vâng dạ quay vào, Đăng Lâm liếc nhìn Nghi Thu, cô hiểu ý theo anh ra cổng. Đăng Lâm cất giọng uy nghiêm:

- Ngày hôm nay Hà Vân có biểu hiện gì khác thường không?

Nghi Thu cẩn trọng trả lời:

- Cô ấy thỉnh thoảng có lúc thất thần, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Đăng Lâm gật đầu, xem như đã hiểu, bước lên xe, nhàn nhạt nói thêm trước khi xe vụt lao nhanh mất dạng:

- Để ý kỹ cô ấy, có nghi vấn gì dù nhỏ nhất cũng gọi điện báo lại với tôi.

**********