Hạnh Phúc Ở Kiếp Sau

Chương 2: 2 Gặp Mặt


Bây giờ Lục Quang Phong và ba anh - Lục Chấn Kiệt chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của nhóm người.
Nếu không có hai người đứng ở phía trước chắc họ cũng chạy mất dép giống đám người kia từ tám đời rồi:)
"Đứng lại đó.

Cô là ai? Tại sao lại quấy nhiễu gia đình tôi hả?"
"HEHEHE!!! ANH KHÔNG SỢ TÔI SAO?"
"Cô mau rời khỏi đây ngay lập tức đi, dù gì cũng chỉ đi doạ người, sao không lên chùa tích đức mà đầu thai đi."
"HỪHỪ!! ANH KHÔNG SỢ TÔI, TÔI CHO ANH XEM MẶT TÔI NÀY.

KHẶC KHẶC"
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu lên, tóc tai rũ rượi dài quết đất, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt không tròng, chỉ có hai hố đen sâu hoắm đang rỉ máu, còn thấy cả vài con côn trùng lúc nhúc bên trong.

Cái miệng khâu chi chít những sợi chỉ đỏ.
Cô ta đang cố mở to miệng mình ra, sợi chỉ mỏng manh không giữ được cái miệng đang nứt toác, máu me be bét khắp khuôn miệng chảy xuống cằm, tay thì đang vặn cổ xoay 360 độ.
Mắt thấy hình ảnh kinh tởm khủng khiếp hiện ra trước mặt, Hiểu Nguyệt và Lục phu nhân ngay lập tức ngất xỉu tại chỗ, mấy người còn lại cũng không chịu nổi liền dìu hai người đi nhanh vào nhà.
Từ lúc Lục Quang Vân làm bác sĩ đến giờ cũng gần chục năm, trải qua không biết bao nhiêu các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, hình dạng gì anh cũng từng gặp qua, nhưng chưa bao giờ thấy hình ảnh k1ch thích thị giác đến thế.
Chỉ còn một mình Lục Quang Phong ở lại.

Ngay cả người gan dạ như anh giờ đây cũng đã xao động.


Cho dù có gan dạ đến mấy cũng phải đứng tim.
Nữ quỷ vẫn đang chầm chậm tiến gần với hình ảnh kh ủng bố thị giác người nhìn.
"KHÀKHÀ!! CÓ SỢ KHÔNG?"
Đứng hình mất 5s, anh chậm rãi tiếp lời:
"Cô không cần phải doạ chúng tôi.

Tôi biết cô đang muốn gì.

Muốn chúng tôi giúp thì cứ nói ra."
Nghe đến đây nữ quỷ khựng lại một lúc rồi cúi xuống, dùng tóc che lại khuôn mặt dữ tợn, không tiến lên thêm nữa, khoảng cách giữa hai bên chỉ cách nhau hai sải tay.
Thấy đã đúng ý nữ quỷ, anh cố giữ bình tĩnh, không chần chờ một giây phút nào:
"Chúng ta nói chuyện có được không?"
"Các người sẽ không giúp tôi."
Đột nhiên nữ quỷ lên tiếng:
"Các người mời bao nhiêu pháp sư tới bắt tôi, dù chỉ là mấy tên quèn nhưng cũng đủ hiểu, vậy mà là muốn giúp sao?"
"Lúc đó chúng tôi không biết, cũng chẳng còn cách nào khác cả.

Cô đột nhiên xuất hiện, làm đảo lộn hết trật tự vốn có của nhà này, làm cho mọi người rất sợ hãi."
"Anh thật sự muốn giúp tôi sao?"
"Thật.


Tôi sẽ giúp cô, miễn là cô an tâm rời đi, cũng không nên quấy rầy người khác."
"Được."
"Nhưng cô có thể che đi khuôn mặt vừa nãy được không, mọi người sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy nó, ngay cả tôi cũng không giám nói chuyện với cô ở bộ dạng này đâu."
"Không cần phải lo.

Vốn dĩ mặt tôi không phải như vậy.

Vì các người gọi thầy pháp nên tôi mới doạ thôi."
Nói rồi cô từ từ ngẩng mặt lên, vén tóc gọn gàng ra phía sau.
Quả thật nữ quỷ trước mặt này làm cho anh phải sửng sốt, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Khuôn mặt cô giờ so với hồi nãy khác nhau một trời một vực.
Tuy khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn giữ nét xinh đẹp, dịu dàng, có chút nhí nhảnh, cũng có chút đáng yêu.
Cô trông rất trẻ, tuổi chỉ khoảng độ mười chín hai mươi tuổi, mái tóc lê thê vừa nãy giờ chỉ đến ngang lưng, váy cũng đổi khác, là một chiếc váy trắng dài qua đầu gối.
"Đây vốn dĩ mới chính là dáng vẻ thật của tôi."
"Vậy tại sao..."
"Ma quỷ có thể hoá ra những hình dạng khác nhau, càng ghê gớm thì càng doạ được người ta."
"Hừ! Hay thật."
"Lát nữa nói sau.

Giờ anh vào với người nhà đi.

Chắc họ đang lo lắm.

Tôi đợi ở đây."
"Lát nữa tôi sẽ dẫn cô vào."
"Được thôi.".