Thân thể Lâm Lam cứng nhắc từ từ xoay người lại, quả nhiên thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Tô Ngọ Dương khi nhìn thấy cô. Lâm Lam muốn nở một nụ cười, lại phát hiện cơ mặt đã sớm cứng nhắc, chẳng qua là mở miệng rộng ra, thật vất vả mới gắng gượng nặn ra mấy chữ: "Ngọ Dương, chuyện này. . . . . . thật trùng hợp nhỉ! Lại có thể gặp nhau ở đây!"
"Không phải trùng hợp, anh chính là tới tìm em!" Lúc Tô Ngọ Dương cười nói những lời này, trên mặt khó che giấu ý cười, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Lam, dường như muốn thông qua hai mắt kia đâm thẳng vào lòng Lâm Lam.
Lâm Lam bị Tô Ngọ Dương nhìn chăm chú, cả người thật vất vả mới thả ra giờ lại căng thẳng lần nữa, anh tìm đến mình là vì cái gì? Lúc này không phải anh nên ở bên cạnh Lý Tử Nhiễm, hai người ngồi thân mật trên ghế sô pha thảo luận các chuyện liên quan tới hôn lễ sao? Chẳng lẽ. . . . . .
Lâm Lam đột nhiên nghĩ đến chuyện đó mà cả người một hồi hưng phấn, cô có thể rõ ràng cảm thấy máu chảy trong người trong nháy mắt sôi trào, trong khoảnh khắc đó trong lòng cô bắt đầu không ngừng cuồng loạn, Tô Ngọ Dương của cô, có phải cuối cùng Tô Ngọ Dương của cô đã nhớ ra mình không?
"Ngọ Dương, anh. . . . . . anh tìm em có. . . . . .có chuyện gì sao?" Lâm Lam đứt quãng hỏi, lúc này cô rất kích động, tay cầm cái ly không khỏi hơi run rẩy.
Tô Ngọ Dương cũng không vội trả lời cô, từ từ đi về phía Lâm Lam, trên mặt làm sao cũng không dừng lại được ý cười, đi tới trước mặt Lâm Lam rồi giơ tay phải lên, ngón trỏ vuốt nhẹ mũi của Lâm Lam, nói: "Đứa ngốc, hai năm không thấy, sao Tiểu Lam của anh vẫn là bộ dạng ngốc nghếch này vậy!"
Giọng nói của Tô Ngọ Dương hơi run rẩy, từng chữ từng chữ một truyền vào tai Lâm Lam, cái ly rơi "Bịch ——" một tiếng, nước bắn tung tóe, làm ướt ống quần của cả Lâm Lam và Tô Ngọ Dương. Trong khoảnh khắc nước nóng bắn vào ống quần, Lâm Lam cảm thấy chỗ bắp chân truyền tới cảm giác đau rát do bị bỏng, vậy mà Lâm Lam không có thời gian suy nghĩ nhiều, động tác và giọng nói của Tô Ngọ Dương một lần lại một lần lặp lại trong đầu cô .
Động tác kia, chữ "Đứa ngốc" kia, không phải Tô Ngọ Dương của cô thì là ai chứ?
Nhìn Tô Ngọ Dương trước mặt, không còn là Tô Ngọ Dương xa lạ đó nữa, Lâm Lam không tự chủ được nước mắt tràn đầy hốc mắt, lúc này cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy Tô Ngọ Dương dựa vào ngực anh khóc lớn một trận. "Ngọ Dương, anh. . . . . ." , nhưng điều này cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, sau đó Lâm Lam đã tỉnh táo lại.
Còn chưa nói hết lời thì đã mắc kẹt ở cổ họng, làm sao cũng không nói tiếp được, vốn hẳn ôm nhau lại trở thành lui về phía sau một bước, vốn hẳn khóc lớn một trận lại trở thành giọng nói lạnh lùng: "Giữa chúng ta không có gì để nói!"
Vẻ mặt lạnh nhạt và giọng nói lạnh lùng của Lâm Lam giống như một thùng nước đá giội vào người Tô Ngọ Dương, khiến trong nháy mắt thân thể lạnh vào đến trong lòng, dập tắt niềm vui sướng mới vừa gặp lại, trong nháy mắt tình cảm mãnh liệt mất mà được lại thối lui. Tiểu Lam đang trách mình sao?
"Tiểu Lam, em đang trách anh hai năm qua quên mất em sao?" Tô Ngọ Dương đi về phía trước một bước, vươn tay muốn vuốt ve mặt Lâm Lam nhưng lại bị cô tránh né.
"Không phải! Em biết anh mất trí nhớ, em không trách anh. Hai năm qua trong lòng em sớm đã quên anh rồi! Cho nên, giữa chúng ta hoàn toàn không có cái gì để nói!" Hai tay của Lâm Lam nắm chặt thành nắm đấm, ép buộc mình lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Ngọ Dương.
Tô Ngọ Dương nhìn hai nắm đấm của Lâm Lam, nâng tay phải lên, ngón trỏ để gần tới trước mặt Lâm Lam thì dừng lại. Tay cứ lơ lửng, vài giây sau, Tô Ngọ Dương vẫn không để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo đến cực điểm của Lâm Lam, vuốt nhẹ mũi của cô, không tin cười nói: "Tiểu Lam, em đang nói dối!"
Trong khoảnh khắc ngón tay của Tô Ngọ Dương chạm vào mũi Lâm Lam, thân thể Lâm Lam đang cứng đờ không thể kiềm chế run nhẹ lên, tay nắm chặt hơn, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, truyền đến từng đợt đau đớn.
"Em không nói dối, tin hay không tùy anh." Lâm Lam lạnh nhạt nói xong, đi qua Tô Ngọ Dương, nhặt cái ly rơi trên mặt đất lên rồi cứ thế đi về phía trước.
"Tiểu Lam, anh đã nhớ lại rồi, chúng ta sống cuộc sống giống như trước đây có được không?" Tô Ngọ Dương xoay người lại, nói với bóng lưng của Lâm Lam, trong giọng nói tràn đầy dịu dàng.
Lâm Lam đứng lại, nói "Không được!" Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
"Lâm Lam!"
Nhìn người đàn ông đi tới trước mặt Lâm Lam, Tô Ngọ Dương kiềm chế chân của chính mình đang chuẩn bị đuổi theo Lâm Lam, một tiếng "Tiểu Lam" cũng nghẹn trong cổ họng, im lặng vang vong trong đầu.
Nhìn dáng vẻ Lâm Lam cúi đầu bị thương rồi lại gắng gượng chống cự, Hứa Mặc đi nhanh tới trước mặt cô, vừa rồi anh đi buồng xe tìm Lâm Lam, lại nghe cô gái giường đối diện cô nói cô ra ngoài lấy nước rồi, liền ra ngoài tìm cô, không ngờ lại thấy dáng vẻ này của cô.
"Sao thế? Ống quần cũng đã ướt rồi! Nước bắn lên sao?" Nhìn ống quần ướt một nửa của Lâm Lam, Hứa Mặc lo lắng hỏi.
Nhìn Hứa Mặc cau mày đi về phía mình, Lâm Lam nhắm mắt lại, kéo tay Hứa Mặc, xoay người lại lộ ra một nụ cười hạnh phúc nói với Tô Ngọ Dương: "Hứa Mặc, bạn trai của em. Tô Ngọ Dương, bạn học thời đại học của em." Lúc nói bạn học, Lâm Lam cố ý nhấn mạnh.
Tô Ngọ Dương nghe nhưng không nhìn Hứa Mặc, chỉ nhìn chằm chằm chỗ hai người nắm tay, vẻ mặt bị thương: "Tiểu Lam, tội gì lừa gạt mình vậy chứ? Đã như bây giờ rồi, còn chuyện gì mà chúng ta không thể cùng nhau đối mặt hay sao?"
Còn Hứa Mặc thì giật mình nhìn chằm chằm Lâm Lam, sau đó lại nhìn vẻ mặt bị thương của người đàn ông trước mặt một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng hiểu rõ.
"Xin chào, Hứa Mặc." Hứa Mặc bị động chuyển thành chủ động, cầm tay Lâm Lam, cười nói với Tô Ngọ Dương.
"Tiểu Lam, nói dối vậy em cảm thấy chơi rất vui sao? Có ý nghĩa sao? Tiểu Lam, em vẫn ngốc như vậy! Bây giờ em cần một chút yên tĩnh, buổi trưa anh lại tới tìm em." Tô Ngọ Dương phức tạp nhìn Lâm Lam, sau đó nhìn thoáng qua Hứa Mặc xoay người rời khỏi. Bước tới vài bước rồi dừng lại, cúi đầu nói: "Anh ở buồng 15 giường số 2 ở dưới."
Hứa Mặc vẫn nhếch khóe miệng nhìn Tô Ngọ Dương, anh biết lúc Tô Ngọ Dương rời khỏi cười cười muốn nói cho mình biết: bản thân anh ta cái gì cũng biết. Anh cũng biết câu nói sau cùng của anh ta cũng là nói cho mình nghe.
"Đương nhiên tôi sẽ không để ý gì rồi, dù sao một người cô đơn thật sự rất nhàm chán, nhiều bạn gái cũng đang muốn có thể bổ sung một phần trống rỗng trong lòng, sao lại không làm chứ?" Hai tay Hứa Mặc bỏ vào túi quần, đi sau lưng Lâm Lam, nửa đùa nói.
Lâm Lam không để ý tới anh ta, đi thẳng về buồng xe của mình, lúc này tâm tình của cô thật sự rất loạn.
Trong khoảnh khắc biết được Tô Ngọ Dương khôi phục trí nhớ, cô không thể kiềm chế cả người hưng phấn. Nếu một tháng trước, Tô Ngọ Dương nói với cô chúng ta sống cuộc sống giống như trước đây có được không, cô nhất định sẽ ra sức gật đầu nói: "Được, chúng ta phải giống như trước đây!" Nhưng lúc này cô lại không thể.
Bước chân nặng nề tiến vào buồng xe, ngồi thẫn thờ trên giường. Bây giờ cô đã không còn là một người nữa, cô còn có đứa con của mình, chuyện này với cô mà nói có thể là đứa con duy nhất. Cô phải vì con lo lắng, cô không thể để chuyện giống như hai năm trước lại một lần nữa xảy ra. Vì chuyện này đã để cô mất đi Bạch Nham lịch sự dịu dàng, cô không thể để người trong trí nhớ kia luôn đưa tay lên vuốt nhẹ mũi cô, cười nói: "Mắt của em cũng rất xanh!", mất đi Tô Ngọ Dương, cô hi vọng ký ức này sẽ đi cùng với cô cả đời, đúng, cả đời.
"Cô tính cầm ly ngồi đó tới khi nào?" Hứa Mặc tựa vào cửa chế nhạo nhìn Lâm Lam.
Lúc này Lâm Lam mới lấy lại tinh thần, nhận ra tay mình vẫn cầm cái ly, vội vàng đứng lên lúng túng đặt cái ly lên trên bàn, ngượng ngùng cười cười với cô gái giường đối diện, nói: "Nước không lấy, thật ngượng ngùng!"
Bút trong tay cô gái giường đối diện dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lam, sau đó thấy ông quần ướt một nửa của cô, giống như hiểu rõ, gật đầu: "Không sao, lát nữa tôi tự đi lấy, thuận tiện ra ngoài đi dạo một chút."
"Làm như vậy, không hối hận sao?" Hứa Mặc vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm cảnh vật không ngừng thoáng qua ngoài cửa sổ.
"Hối hận cũng là chuyện sau này rồi." Lâm Lam nói xong nằm thẳng trên giường, nghiêng người đưa lưng lại.
Hứa Mặc thấy Lâm Lam như thế, không nói gì, xoay người rời đi, lúc này cô cần yên tĩnh, mà không phải có một người đứng đó hỏi cô có hối hận hay không.
"Tôi nghĩ anh sẽ không tin lời cô ấy mới vừa nói." Hứa Mặc đi tới buồng xe của Tô Ngọ Dương, cười chào anh rồi nói ra.
Tô Ngọ Dương nhìn mấy người cùng buồng đang chơi bài rất hăng say, liền nhìn ra phía ngoài, ý bảo đi ra ngoài nói.
"Sao tôi lại không nhìn ra cô ấy đang nói dối chứ, nhưng không hiểu rốt cuộc cô ấy để ý cái gì mới khiến cô ấy không tiếc nói dối như vậy." Tô Ngọ Dương cau mày.
"Vì một người sẽ không bị thương hại, đây là lời cô ấy nói với tôi, tôi nghĩ cô ấy chắc là sợ bị tổn thương đó? Ở cùng cô ấy mấy ngày nay, tôi nhìn ra được cô ấy đã từng chịu tổn thương nặng nề." Hứa Mặc thở vào kính cửa sổ, đây là thói quen nhiều năm qua của anh, mỗi lần đứng cạnh cửa sổ thủy tinh, anh liền không nhịn được muốn nhìn dáng vẻ nó bị hơi nước bao phủ.
Tô Ngọ Dương nhíu chặt mày hơn, chuyện đã từng bị tổn thương không nói, giống như hai người thân bên cạnh tổn thương cô, sao tổn thương có thể không sâu chứ?
"Vừa rồi tôi nói những lời đó, tâm tình cô ấy chắc không được tốt, anh khuyên cô ấy giúp tôi. Tôi nghĩ lúc này cô ấy vẫn không muốn nhìn thấy tôi, buổi trưa tôi sẽ không qua, chờ cô ấy tỉnh táo một chút rồi tôi lại qua đó, với cô mà nói có lẽ tốt hơn." Im lặng một lúc lâu, Tô Ngọ Dương nặng nề nói.
"Đương nhiên! Mặc dù biết không lâu, nhưng không biết vì sao, tôi cảm thấy rất thân với cô ấy! Có lẽ giống như cô ấy nói vậy, chúng tôi đều là người tịch mịch!" Hứa Mặc xoay người dựa vào cửa sổ, hai tay bỏ trong túi quần, ý tứ nói.
Tô Ngọ Dương đau lòng nghĩ, cô đơn sao? Bắt đầu từ khi nào thì trong cuộc sống thường ngày của Tiểu Lam lại đi cùng với từ này?