Hạnh Phúc Muộn Màng

Chương 6



Hết năm thứ ba đại học, tôi bắt đầu nhận một số “việc riêng” liên quan đến chuyên ngành của mình trên mạng, cộng thêm cả việc công ty và việc học thì có thể nói là dành ra chút thời gian để ăn cũng khó khăn.
Cuộc sống bận rộn cho thấy quyết định bớt chút thời gian để trói Triệu Lỗi ở bên mình trước đây của tôi là vô cùng đúng đắn.
Trong màn đêm yên tĩnh lúc này, phòng ngủ chỉ có bật một ngọn đèn ngủ ấm áp cùng với tiếng chuyển động không khí của cửa gió điều hòa.

Tôi đặt laptop của mình lên bàn trượt đi kèm với chiếc giường lớn mà trần truồng ngồi trên giường lách cách gõ bàn phím.

Triệu Lỗi khỏa thân quỳ sau lưng tôi, dùng đôi bàn tay to lớn và mạnh mẽ của anh để xoa ấn một cách nhịp nhàng dọc theo kết cấu của lưng tôi.
Đợi đến lúc tôi rốt cuộc cũng nhấn vào nút [Gửi đi] để gửi văn bản thì đã là ba giờ sáng.

Đẩy bàn sang bên cạnh, tôi hoàn toàn dựa lưng lên cơ ngực trần trụi của anh rồi vươn tay ra sau kéo đầu anh lại gần, gặm cắn phiến môi dưới no đủ của anh.

Từ sau mông, tôi có thể cảm giác cái thứ to lớn giữa hai chân anh đã hơi ngóc đầu dậy. 
Tôi dùng cơ lưng xoa nhẹ hai núm vú trên ngực anh, cảm giác chúng đang dần lồi lên, tôi kiên nhẫn đợi cho đến khi chúng trở thành hai chiếc cúc nhỏ cứng ngắc thì mới quay lại, bổ nhào lên người anh. 
Giường và đồ dùng trên giường đều là do dì Vương phụ trách chọn mua.

Dì biết rõ chuyện phong lưu cùng quá khứ thối nát của tôi nên dù thấy tôi đã thay đổi thì cũng vẫn theo thói quen mà thay tôi chọn số giường lớn nhất dì có thể tìm được, cùng với nệm mềm và đủ ga để thay, cũng như vô số gối đầu để ngừa tôi phê quá, không cẩn thận lại đập đầu vào đâu. 

Triệu Lỗi nằm vật xuống giữa đống chăn ga gối đệm mềm mại dưới ánh đèn mờ ảo.

Màu xám đen khiến làn da anh sáng lên ánh ngọc, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi.
Tôi rất thích mắt anh.

Đó là một cặp mắt hai mí xinh đẹp, đường mí thẳng và mịn, khiến cả đôi mắt sáng ngời.

Đáng tiếc là hầu hết thời gian, mắt anh đều là bị dục vọng thắp sáng. 
Có thể tưởng tượng được lúc trước anh ở sau lưng tôi, vẫn luôn là dùng đôi mắt này nghiêm túc nhìn tay mình di chuyển trên cơ thể tôi.
Vì vậy, tôi cúi đầu hôn lên mí mắt của anh, hai tay tách ra hai bên, lòng bàn tay đặt xuống cơ ngực của anh, liên tục ấn ấn xoa nắn hai hạt đậu nho nhỏ đã đủ cứng—— chỗ tấy đỏ vì hôm qua bị cọ xát vẫn chưa lắng xuống, hôm nay lại tiếp tục bị nghịch khiến chúng nó dần chuyển màu từ nâu nhạt sang đỏ đậm.
Triệu Lỗi thực thích được tôi vuốt ve, hai cái đùi rắn chắc và thon thả đã được anh nâng lên, tự động mở ra.

Mông anh cũng hếch lên, cố gắng dùng lỗ đít cọ xát quy đầu của tôi.
Tôi cực hài lòng với biểu hiện như vậy, đưa tay xuống dưới cặp mông nhô cao của mà vỗ nhẹ hai lần như một phần thưởng, rồi sau đó chạm vào dương v*t đã chờ đợi từ lâu của anh.
Bình thường tôi sẽ không vuốt ve anh.

Vì đã từng làm trai bao nên cơ thể anh đã được dạy dỗ, độ mẫn cảm rất cao, không cần dạo đầu gì nhiều.

Cho nên tôi vừa mới sờ đến, eo anh đã run lên, bắn một cái. 
Tôi lợi dụng lúc anh mất tỉnh táo mà dùng gậy đâm vào.

Lỗ đít mới bị người hung hăng chơi hôm qua nay mềm nhũn ngậm lấy tôi, khiến vị tiểu huynh đệ của tôi được kẹp mút hết sức thoải mái.
Vì chúng tôi quá ăn ý trong chuyện tình dục mà tôi luôn có một ảo giác là Triệu Lỗi rất thích bị tôi chơi. 
6.

2
Qua mấy tháng bận rộn, tôi rốt cuộc cũng có thể nghênh đón một kỳ nghỉ hè nhàn rỗi hơn chút nào. 
Vì không phải đi học nên tôi có đủ thời gian trong ngày và ở nhà.

Đến lúc này tôi mới dần dần nhận thấy trạng thái tinh thần của Triệu Lỗi dường như có vấn đề.
Anh ngoại trừ bầu bạn với tôi thì phần lớn thời gian đều ngồi trên sô pha ngẩn người, không bao giờ chủ động bắt chuyện.


Thi thoảng làm xong anh cũng chỉ tắm rửa qua loa, đến quần áo cũng lười không thèm mặc vào. 
Tôi biết lính đặc công có tiến hành huấn luyện khả năng kháng thuốc, nhưng chỉ sau khi đầu óc rảnh rỗi, tôi mới nghĩ ra một vấn đề —— thuốc phiện có thể khiến anh nghiện nặng như vậy thì chứng tỏ liều lượng không nhỏ, thời gian sử dụng cũng chắc chắn không hề ngắn, cho nên có lẽ thần kinh của anh đã bị tổn thương rồi.

Chuyện này kết hợp với tình cảnh hiện tại và những gì tôi đã làm lại chỉ khiến anh thi thoảng thất thần có thể thuyết minh chất lượng tinh thần của Triệu Lỗi cực kỳ tốt. 
Tôi đoán anh đồng ý với điều kiện của tôi để quyết định ngừng dùng ma túy cũng giống như một người chết đuối có bản năng sinh tồn mà thôi.

Dù là tôi chỉ đưa anh một cọng rơm không cách nào gánh được trọng lượng của anh, anh cũng sẽ không ngần ngại giữ lấy nó, và cuối cùng thì anh đã cạn kiệt năng lượng muốn sống. 
Về lý thuyết, loại triệu chứng ban đầu này của bệnh Stockholm chính là thứ tôi cần, nhưng không biết tại sao, thấy anh như vậy lại khiến tôi hơi khó chịu.
Ở trên giường, mỗi khi thấy anh nhìn mình với đôi mắt đen thẳm và sâu hoắm, tôi luôn có cảm giác “mềm nhũn”, chơi cũng không còn hứng thú như lúc ban đầu.
Cơ hội cải biến là khi anh hai cùng với công ty của tôi cần một công ty xử lý khâu rửa tiền trong nước. 
Vốn đầu tư lớn ban đầu của bất động sản bao giờ cũng có ít nguồn vốn không rõ ràng.

Anh hai ở nước ngoài tuy có tiết kiệm được chút đỉnh, thông qua tài chính bảo hiểm có thể xử lý gọn gàng.

Nhưng ở trong nước thì bọn tôi vẫn còn thiếu một bước chuyển mình nhỏ. 
Vậy nên tôi không thông báo Triệu Lỗi, tự mình bỏ vốn, dùng tên anh để đăng ký một công ty an ninh. 
Sau kỳ nghỉ hè, tôi chuẩn bị đủ các thủ tục, cơ sở vật chất, trang thiết bị và nhân sự cần có —— so với lúc tôi lập công ty riêng thì nhẹ nhàng hơn nhiều vì đã có một nhóm chuyên gia hỗ trợ đã được đào tạo để giúp tôi giải quyết những việc vặt vãnh.
Trước khi năm học bắt đầu, sau mấy đêm thức trắng, tôi cũng đã chọn được một ngày rảnh rỗi. 
Đúng 6 giờ sáng, tôi tỉnh dậy, giục Triệu Lỗi mặc quần áo chỉnh tề.

Lúc này tôi cũng phát hiện ra một sơ suất bấy lâu nay, anh thật sự không có bộ quần áo tử tế nào để mặc cả.

Ít quần áo mỏng thì bị tôi hưng phấn xé rách, quần lót thì lại càng không còn, mấy bộ quần áo thể thao xịn cũng ít nhiều đã sờn rách.
Vì vậy, tôi đành phải nhẫn nại, ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng nuốt nước bọt, thán phục quá trình mông trần mặc jean của anh, thầm mong lông mu có thể bị kẹt trong quá trình kéo khóa quần, như vậy tôi sẽ có cớ giúp anh mà thò tay đi sờ mấy cái. 
Thật ra thì kéo khóa xong tôi cũng không kìm được, dán vào anh mà sờ soạng. 
6.

3
Công ty an ninh ở ngay bên dưới phòng làm việc của tôi.

Trên thực tế, cả tòa nhà này đều thuộc sở hữu của công ty của tôi và anh hai, tôi chỉ là lợi dụng tài nguyên sẵn có thôi. 
Trên đường đi, tôi thuận tiện dẫn anh đi mua mấy bộ quần áo tươm tất.


Mặc dù tôi thích anh mặc đồng phục an ninh màu đen + áo chống đạn + dùi cui sau này hơn, nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng rất hợp mặc âu phục.
Anh là một cái móc treo quần áo trời sinh.

Đôi chân thon dài, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, cơ ngực no đầy cùng với bả vai rộng lớn.

Đã thế tôi còn biết rõ anh đang không hề mặc đồ lót. 
Một chút tưởng tượng đã làm cho cơ thể tràn đầy năng lượng của tôi nóng bừng bừng, tiếc là hôm nay có việc nên tạm thời tôi chỉ có thể nhịn xuống.
Triệu Lỗi vẫn một mực giữ vững gương mặt vô cảm, cũng kiềm chế cảm xúc của mình, mãi đến khi tôi bày tất cả các tài liệu của công ty an ninh lên bàn làm việc cho anh, anh mới khiếp sợ mà nhìn tôi. 
Tôi đoán nãy giờ anh vẫn chuẩn bị tinh thần chơi trò tình thú nơi công cộng với tôi, hoặc là văn phòng play gì gì đấy.
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi không thể không nghĩ tới cái đó được. 
Vẻ mặt khiếp sợ và khó tin của Triệu Lỗi thật đáng yêu, nhưng cũng may tôi rất giỏi nhẫn nại, bằng không nhất định đã đột phá giới hạn cuối, lao lên đè anh lên cái ghế da giám đốc to lớn, thoải mái tự tay mình chọn kia mà chơi anh một lần cho đã cái nư rồi. 
Lý trí chưa chết hết của tôi không ngừng ân cần dặn dò —— sau này còn nhiều cơ hội, hôm nay đến đây không phải để làm chuyện ấy. 
Sau đó, tôi dành một hồi lâu để giải thích cho anh về cơ cấu công ty, mục đích thành lập và nội dung kinh doanh mà anh phải chịu trách nhiệm, cũng nói với anh rằng sáng thứ Hai tôi không có lớp nên sẽ đi làm với anh và chính thức giới thiệu các thành viên trong công ty cho anh.
Nội dung cần nhắc nhở không nhiều, nhưng vì cần giải thích cho anh một số thuật ngữ chuyên môn nên mãi đến mười giờ tối mới hoàn thành.

Trước khi kết thúc, tôi còn đưa cho anh một chiếc điện thoại di động mới, trong đó có tất cả thông tin liên lạc của cấp dưới, yêu cầu anh chọn những người mình cần, tối mai mời họ đi dùng bữa.
Tôi nhìn anh vẫn đang hoang mang mà nói: “Công ty là của anh đấy.

Dù mục đích thành lập của nó không được… sạch sẽ lắm, nhưng tôi vẫn hy vọng nó không chỉ là một công cụ rửa tiền, mà là chân thành mong nó có thể đạt được một chỗ đứng trong ngành an ninh.

Với kinh nghiệm cá nhân của anh thì làm an ninh không có vấn đề gì, nhưng anh còn phải học kinh doanh, học cách lãnh đạo đội ngũ.

Tôi sẽ hướng dẫn anh những thứ anh cần, còn về phần nguyên nhân và phải làm như thế nào thì anh phải tự mình tìm tòi nhé.” 
Tôi đúng là đang đánh cược, cược cho một lão hổ đã có cơ hội chui ra khỏi lồng..