Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 12: 12 Đã Từng Có Lúc Vì Tôi Mà Rung Động Một Chút


Editor: YuuKhương Việt chơi gắp thú bông khá giỏi, lúc Khương Hoan Du đi đến chỗ bọn họ, Khương Việt đã giúp Lâm Tiểu Nhu gắp được một con.
Lâm Tiểu Nhu ôm lấy con vịt màu vàng có chút xấu xí, cười tươi đến nỗi đôi mắt của cô ấy đều biến thành một đường chỉ.

Cô ấy vỗ vai Khương Việt, khen ngợi: “Chị của cậu thật không phí công nuôi dưỡng cậu mà, làm tốt lắm! Tiếp tục đi, đừng dừng lại.”
Khương Việt cười hì hì sau đó lấy tiền xu trong tay Khương Hoan Du bắt đầu gắp thú bông tiếp.

Cậu ta vừa chơi vừa hỏi: “Chị Tiểu Nhu, lát nữa cùng bọn em đi hát nhé.”
Lâm Tiểu Nhu còn chưa trả lời, Khương Hoan Du đã nói trước: “Không đi.”
“Chị, em đâu có hỏi chị đâu.”
“Chị giúp Lâm Tiểu Nhu trả lời, không đi.”
Khương Việt nghiêng đầu dò hỏi ý kiến của Lâm Tiểu Nhu.

Lâm Tiểu Nhu đang chơi vô cùng vui vẻ, cũng không muốn phải về nhà sớm như vậy, lập tức nói: “Đi, chị đi.

Tiểu Hoan Du của chúng ta cũng phải đi.”
Khương Hoan Du vẫn nói: “Tớ không có hứng thú.”
Lúc này, Dư Thâm Lam và Giang Thiên Chỉ đi đổi tiền xu cũng trở lại đây.

Lâm Tiểu Nhu nhìn thấy bọn họ, hỏi Khương Việt: “Mấy cô gái kia là ai vậy?”
“Bạn học hồi trung học, cũng khá thân với Dư Thâm Lam, hiện tại còn là đồng nghiệp của cậu ấy nữa.”
Khương Hoan Du lặng lẽ dựa vào chỗ cô vừa dựa lúc nãy, tiếp tục ăn kem ốc quế.

Lâm Tiểu Nhu nhìn bộ dạng một chút cũng không quan tâm của cô, khẽ lắc đầu.
Kỹ thuật diễn xuất lần này thật sự, cũng đáng lưu tâm đấy.
Dư Thâm Lam và Giang Thiên Chỉ đi đến chỗ Khương Hoan Du.

Khương Việt giới thiệu với Giang Thiên Chỉ: “Đây là chị gái của tôi, còn đây là bạn thân của chị ấy.”

Nụ cười trên môi Giang Thiên Chỉ càng rõ nét hơn, cô ấy chào hỏi Khương Hoan Du và Lâm Tiểu Nhu: “Em chào các chị, em là Giang Thiên Chỉ.”
Khương Hoan Du ăn một miếng gần hết cái kem.
Ai là chị của cô chứ, ai cần cô gọi chị đâu.
Tại phòng KTV ở tầng sáu trung tâm thương mại.
Mấy cô gái ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ.

Khương Việt và Dư Thâm Lam thì đang cùng nhau hát, Khương Hoan Du ngồi ở một góc, cô cũng không biết tại sao mình lại cùng đi tới đây nữa.
Lâm Tiểu Nhu cầm lấy micro ở trên bàn đi đến bên cạnh Khương Hoan Du, thì thầm với cô: “Làm gì mà cứ giữ cái biểu cảm này mãi vậy, rất khó chịu sao?”
Khương Hoan Du phủ nhận: “Không, tớ có khó chịu gì đâu, chỉ là muốn về nhà thôi.”
“Hát với tớ một bài đã rồi hẵng về.” Lâm Tiểu Nhu mỉm cười, lại ngồi xuống bên cạnh Khương Hoan Du, bí mật nói: “Cậu không cảm thấy mấy cô gái kia đều như hổ rình mồi với Dư Thâm Lam sao? Không phải rất giống Đường Tăng lọt vào động Bàn Tơ à? Cậu yên tâm mà rời đi hả?”
Khương Hoan Dư như cố tình lại vô tình liếc nhìn mấy cô gái kia, cô thu hồi ánh mắt lại, mạnh miệng nói: “Liên quan gì tới tớ chứ.”
Lâm Tiểu Nhu cũng thấy phục Khương Hoan Du.

Những người khác có thể không hiểu Khương Hoan Du, nhưng cô ấy và Khương Hoan Du từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, biểu cảm của Khương Hoan Du như thế nào cô ấy cũng có thể đoán được hơn phân nửa.

Làm sao cô ấy có thể không biết tâm trạng của Khương Hoan Du lúc này thật sự không tốt chứ?
Nhưng Khương Hoan Du lại mạnh miệng như vậy, cô ấy cũng không có cách nào có thể nới lỏng miệng cô được.

Thật là, hoàng đế không vội nhưng thái giám vội đó.
“Lâm Tiểu Nhu, đến lượt chị đó!”
Đoạn dạo đầu vang lên trong phòng, Khương Việt gọi Lâm Tiểu Nhu.

Lâm Tiểu Nhu lập tức cầm micro lên, chuẩn bị hát.
Dư Thâm Lam vẫn ngồi ở nơi chọn bài hát, ánh sáng trong phòng không được rõ lắm.

Gương mặt cậu được chiếu sáng bởi ánh sáng nơi chọn bài hát, như thể nơi này chính là nơi duy nhất có ánh sáng.
Khương Hoan Du vô thức nhìn một hồi, sau đó liền nhìn thấy Giang Thiên Chỉ đi tới chỗ Dư Thâm Lam.
Không biết Giang Thiên Chỉ đang nói gì đó vào tai Dư Thâm Lam, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, Khương Hoan Du cũng không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Dư Thâm Lam.

Bỗng nhiên cô cảm thấy buồn phiền mà không thể giải thích được.
Lâm Tiểu Nhu và Khương Việt hát vô cùng vui vẻ.

Người phục vụ đem theo rượu và đồ ăn nhẹ vào hai người bọn họ mới dừng lại một chút.
Khương Việt đưa micro cho Dư Thâm Lam đang ngồi ở chỗ chọn bài hát, sau đó chạy tới sofa ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bài hát tiếp theo Lâm Tiểu Nhu không thể hát được, cũng không muốn tranh đoạt với Dư Thâm Lam, liền buông micro xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du vẫn luôn ngồi chơi điện thoại nãy giờ, cô cúi đầu lướt mấy trang web không thú vị.

Lâm Tiểu Nhu đưa cho cô một ly nước, Khương Hoan Du nhận lấy rồi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: “Đây là rượu sao?”
“Không biết, Khương Việt nói đây là đồ uống đặc biệt của quán này.”
“Không phải vẫn chỉ là rượu thôi sao.”
“Tớ ngửi thử rồi, có một chút mùi đào, hẳn là uống rất ngon.”
“Vậy sao cậu không uống đi?”
“Tử Khiêm nhà tớ không cho tớ uống rượu ở bên ngoài.”
Khương Hoan Du cảm thấy mình như bị ép buộc phải ăn cẩu lương vậy.

Cô buông điện thoại xuống nhấp thêm một ngụm rượu nữa, thật sự là có mùi đào, uống cũng khá ngon nữa.
Cảm giác rất mới mẻ, còn ngon hơn cả bia với vang đỏ và rượu trắng.
Khương Hoan Du uống mấy ngụm xong mới nhớ ra là không nên uống quá nhiều.

Cô dừng lại, sau đó cầm ly rượu lên nhìn về phía màn hình lớn.
Mấy bài hát được phát hành gần đây Khương Hoan Du cũng không nghe quá nhiều.

Những bản tình ca thiên về những cảm xúc tiêu cực, ngày thường cô sẽ vô tình lướt qua chúng.
Người kia vẫn ngồi ở chỗ chọn bài hát, cậu lặng lẽ đi cùng với giai điệu.
Một bài hát rất đơn giản lại nhẹ nhàng, ngay cả điệp khúc cũng nhẹ nhàng tới nỗi làm người xung quanh cũng vô thức mà nhập tâm vào nó.
“Người đã từng bao giờ yêu tôi chưa

Đã từng nghĩ về tôi chưa
Đã từng chưa
Đã từng có lúc vì tôi mà rung động một chút
Những lời không thể nói ra
Người có từng hối hận
Hay vẫn chỉ mình tôi
……”
Khương Hoan Du chăm chú lắng nghe, trong đáy lòng tràn ngập rất nhiều cảm xúc, dường như chúng còn có xu hướng lan rộng hơn.
Thật sự không dễ dàng gì để nghe một bản tình ca mà.
Cô trộm ngắm Dư Thâm Lam nghiêm túc ca hát, ánh mắt có chút lưu luyến, nhưng cũng rất nhanh thu hồi lại ngay lập tức, cô cúi đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Bài hát thật sự rất hay, cậu hát cũng rất êm tai, chỉ là cô thật sự không muốn nghe.
Khương Hoan Du buông ly rượu trống rỗng xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng hát.
Có người phục vụ ở hành lang nhìn thấy cô, chào hỏi cô rồi hỏi han một chút, hỏi cô có phải muốn tìm nhà vệ sinh đúng không.
Khương Hoan Du cũng không biết vì sao mình lại nghĩ ra được cái lý do này, bởi vì cô cũng không thật sự muốn đi.

Cô hỏi người phục vụ hướng đi tới nhà vệ sinh, rồi đi về phía đó.
Tấm thảm thật mềm mại.

Khương Hoan Du cảm thấy mỗi bước đi của mình đều giống như đang lướt trên bông vậy.
Cảm giác thật là kỳ lạ.
Ở trong phòng, một bài hát vừa được hát xong.

Dư Thâm Lam đưa lại micro cho Khương Việt, nhìn đến chỗ ngồi trống không của Khương Hoan Du liền hỏi: “Chị mày đâu?”
“Chị của tao?” Khương Việt cũng nhìn về phía đó, vẻ mặt có chút hoang mang: “Không biết, vừa nãy còn ở đây mà.”
Lâm Tiểu Nhu cắn hạt dưa nói: “Vừa mới uống một ly rượu xong, có thể là đi tới nhà vệ sinh rồi.”
“Rượu?” Khương Việt nhìn ly rượu trống rỗng trên bàn, tức khắc ngạc nhiên.
“Một ly rượu loại đặc biệt kia đã được chị em uống cạn?!”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao? Chị của cậu thích nhất là những thứ có vị đào, chắc chắn là một ngụm uống sạch rồi.”
“Tiêu rồi, chị có biết nồng độ của ly rượu đó lớn như nào không? Uống từ từ thì không sao, đây lại một ngụm uống hết thì xong rồi.” Khương Việt nói xong nhanh chóng chạy đi tìm Khương Hoan Du, cậu ta sợ Khương Hoan Du sẽ bị ngã ở bên ngoài.
Dư Thâm Lam giữ chặt lấy tay cậu ta, nói: “Để tao đi.

Vừa hay tao cũng muốn đi vệ sinh.”

Lâm Tiểu Nhu liếc nhìn Dư Thâm Lam, sau đó kéo Khương Việt ngồi xuống, nói: “Để Dư Thâm Lam đi thôi, trên đời này còn cái gì mà chị cậu chưa từng nhìn thấy chứ, không phải chỉ là một ly rượu nhỏ thôi sao?”
Chỉ sợ thứ cô sợ không phải là rượu, mà là người nào đó.
Dư Thâm Lam đi ra khỏi phòng, Giang Thiên Chỉ thấy vậy cũng muốn cùng đi ra ngoài, nhưng Lâm Tiểu Nhu lại cố ý gọi cô ấy lại nói chuyện phiếm.
“Em gái, em tên là gì?”
“Em…Em tên là Giang Thiên Chỉ.”
“Giang nào?”
“Giang trong nước sông, Thiên trong trời thu, Chỉ trong Chu Chỉ Nhược (*).”
(*) Chu Chỉ Nhược: là một nhân vật giả tưởng trong truyện “Ỷ thiên đồ long ký” của Kim Dung.
Giang Thiên Chỉ thăm dò nhìn ra cửa, nhưng lại thấy ngại vì Lâm Tiểu Nhu vẫn đang nói chuyện với mình, đành phải ngồi lại.
Nhà vệ sinh nam và nữ dùng chung một cái bồn rửa tay.

Khương Hoan Du đứng ở trước bồn để rửa tay, rửa một lúc lâu cũng chưa xong.
Đột nhiên, Khương Hoan Du cảm thấy đầu mình như bị đình trệ, các dây thần kinh não đều bị tê liệt, nhất thời không thể truyền tin tức.

Cô đứng ngây người ra, hai má bắt đầu ửng đỏ rõ ràng.
Bác gái dọn vệ sinh thấy bộ dạng của Khương Hoan Du có chút kỳ lạ, liền đi tới giúp cô tắt vòi nước, nói: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Khương Hoan Du không nghe được bất cứ âm thanh nào, cũng không thể đưa ra bất cứ câu trả lời nào, cô cảm thấy dường như mình đang dần mất đi ý thức vậy.
Lúc Khương Hoan Du muốn ngã xuống, Dư Thâm Lam bước nhanh tới ôm lấy cô.
Khương Hoan Du ngã vào trong lòng Dư Thâm Lam, ngón tay vô lực câu lấy cổ áo cậu.

Cô há miệng thở dốc, lại không thể nói ra bất cứ điều gì.

Đôi mắt cô trở nên hỗn loạn và mệt mỏi, nhìn thấy Dư Thâm Lam xong liền trực tiếp nhắm chặt mắt lại.
Dư Thâm Lam ôm chặt cô, khẽ lắc lắc một chút, lo lắng gọi cô: “Chị? Chị?”
Khương Hoan Du không phản ứng lại một chút nào.
Một ly đặc biệt, thành công khiến cô game over.
Bác gái dọn vệ sinh đang cầm cây lau nhà muốn giúp bọn họ.

Lại thấy Khương Hoan Du say như vậy, tuy rằng đã từng thấy không ít cô gái say rượu, nhưng bà vẫn hỏi: “Chàng trai, cậu quen biết cô gái này sao?”
“Biết ạ, cô ấy……Là chị gái cháu.”
Nói xong, Dư Thâm Lam bế Khương Hoan Du lên đi về phòng hát của bọn họ..