Hành Giả Ký

Chương 56: Tuyên chiến

Đỉnh Tuyết Phong giống như tên của nó, quanh năm bao phủ trong gió tuyết của dãy Thiên Sơn hùng vĩ. Một bông tuyết rơi nhẹ xuống đỉnh núi như một giọt nước làm tràn ly, mảng tuyết lớn nứt toác rồi lăn nhanh xuống.

Cơn lũ tuyết trắng gầm rú đắc ý, ai có thể cản được khí thế càng lúc càng mạnh mẽ của nó?

Bồ Đề tự nằm cheo leo bên vách núi chẳng mấy chốc sẽ bị nó chôn vùi. Thế nhưng, tuyết lỡ còn chưa kịp đến gần thì hư ảnh của tượng phật ngồi trên đài sen hiện ra, bao bọc lấy toàn bộ tự viện. Sau khi vươn tay tách cơn tuyết lỡ ra làm hai thì tượng phật cũng biến mất.

Dù gì Bồ Đề tự vẫn là một trong ba môn phái có thực lực thâm ảo nhất ở Bắc địa, một cơn bão tuyết không khác một bông tuyết rơi là bao.

Trong Bồ Đề tự, cao tăng đại đức đông đến gần năm trăm người, còn có hơn mười vị la hán tọa trấn. Đó là chưa nói tới việc Bồ Đề tự vừa có người chứng quả vị Phật.

------

Ở dưới mái một đình viện lộ thiên của Bồ Đề tự, Giới Minh thu lại cánh tay trái đang duỗi ra của mình. Hắn nở nụ cười đầy ý vị. Cách đây không lâu, tiểu sa di Giới Minh còn mong ước có được thần thông làm trời rung đất chuyển, phá núi ngăn sông. Bây giờ, thần thông chỉ là một ý niệm.

Trong lòng có chút cảm thán:

"Có thần thông cường đại cũng thật là tiện lợi, có thêm phương tiện để giúp người hữu duyên!"

Giới Minh đưa mắt nhìn con rùa đất đang cõng theo một tấm bia mộ ở trước mặt. Một chữ Tĩnh mà Huyền khắc lên lúc trước đã hoàn toàn biến mất, tấm bia đá lán bóng không chút tì vết.

Mặc dù lực lượng của luân hồi đã cố loại bỏ đi tất cả nhân quả liên quan đến Tĩnh, thành tựu của Giới Minh đã vượt ra khỏi kiểm xoát của lục đạo. Bởi lẽ đó, hắn vẫn còn nhớ rất rõ Tĩnh, người "hữu duyên" đã chỉ đường dẫn lối cho hắn năm nào.

Một giọt máu từ mi tâm chảy ra, trôi bềnh bồng đến bên bia đá rồi hòa nhập vào mi tâm của rùa đá. Một giọt máu mang theo công đức vô lượng của Phật chủng và cả oai của một yêu vương, Hắc Dực Bức vương.

Trong chốc lát, đôi mắt vốn mờ mịt, không có tình cảm của rùa đất trở nên sống động. Hư không bên cạnh nó nứt vỡ, tạo nên một lối vào. Rùa đất lặng lẽ tiến vào thông đạo đen tối. Trước khi đi, nó còn trao cho Giới Minh ánh mắt cảm kích.

Bước chân của rùa đất trầm trọng như ngọn Tu Di, không biết bởi vì do tấm bia đá kia quá nặng nề hay do trọng trách mà nó phải gánh trên lưng.

Rùa đất, ngươi còn rất nhiều việc phải làm!

Giới Minh nhắm mắt, miệng thầm than:

"Như Lai chỉ có thể giúp ngươi đến vậy!"

Đối với nhân quả mờ mịt của Tĩnh, Giới Minh cũng không tài nào nhìn thấu, cũng không muốn ảnh hưởng quá mức.

Rùa đất rời đi rồi, Đỉnh Tuyết Phong lại trở về với cõi thinh lặng.

------

Sau khi Thanh Hư lưu tinh hiện thế thì Nhân giới đã bước vào một thời kỳ mới, tu chân giới cực thịnh. Các tông môn bắt đầu mọc lên như nấm. Những người trở về từ những bí cảnh và vi diện khác mang theo công pháp, pháp bảo, đan dược và cả thần thú cường đại.

Cũng có những chủng tộc có linh trí ở vi diện khác đến đây với ác ý. Thế nhưng Thanh Hư lưu tinh chỉ là các mảnh vỡ nhỏ, nào có uy lực như Thanh Hư Tinh bàn, không cách nào giúp họ xâm chiếm Nhân giới.

Những tồn tại siêu cấp cũng từng giáng lâm, nhưng đều bị thế giới loại bỏ. Nói đúng hơn là bị lão chèo đò ở Vô Tận hải loại bỏ.

Cách đây không lâu, có một tên Hư Không Dạ Xoa vương lọt vào Nhân giới, còn mang theo cả một tòa lâu đài hùng vĩ tráng lệ.

Vừa đến nơi, hắn liền cười ha hả, mở miệng:

"Nhân tộc... "

Còn chưa kịp nói xong thì một màn dọa người xảy ra. Dạ xoa to lớn lẫn tòa lâu đài kia bị kéo chìm xuống Vô Tận hải, hoàn toàn không tạo nên một gợn sóng.

Trước đó vài năm còn có cảnh tượng kinh khủng hơn.

Một con thần điêu Ca Lâu La (kim sí điểu) chạy lạc xuất hiện ở Nhân giới. Đôi cánh vàng óng trải rộng hơn triệu dặm, trên miệng còn nhai gặm con rồng đang quằng quại. Cặp cánh khổng lồ vỗ nhẹ cũng đủ khiến đất núi rung chuyển, rạng nứt. Thực lực này quá mức nghịch thiên.

Thần điêu này vốn không có ý định đến đây.

Lúc đang đi săn mồi thì không hiểu sao lại xui xẻo đ-ng phải một tên tu sĩ mang theo Thanh Hư lưu tinh từ đâu hiện ra. Tên kia nát bấy còn hắn thì bị chuyển đến đây.

Vừa đến Nhân giới, con chim khổng lồ đã lập tức hóa thân thành một trung niên cao quý, trên thân treo đầy ngọc ngà châu báu. Thần sắc ngưng trọng cùng cung kính, hắn quỳ xuống đập đầu nói lớn:

"Hậu bối ở hạ tầng của Tu Di sơn, vô ý lạc chân đến đại lục đệ nhất, mạo phạm tiền bối, mong tiền bối tha tội."

Sau khi hắn nói xong thì một tiếng hừ lạnh vang vọng khắp Nhân giới.

Sắc mặt tái nhợt của trung niên kia trở nên kiên quyết. Hắn lấy ra một con dao găm được nạm đủ loại ngọc thạch, tự đoạn một cánh tay của mình để thể hiện thành ý.

Tên trung niên quỳ đó run rẩy một hồi lâu sau thì một giọt nước xuất hiện trên trời cao rồi lan ra thành một mặt hồ.

Trong hồ nước huyền ảo này lại có bóng hình của một ngọn núi thoát ẩn thoát hiện, còn có cả mặt trời và mặt trăng xoay quanh.

Đây chính là Tu Di sơn.

Thấy vậy, trung niên kia thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lao vào mặt nước trên cao, miệng hét lớn:

"Đa tạ tiền bối giơ cao đánh khẽ!"

Thần điêu tự nhủ sau này phải bay chậm chậm thôi để tránh lại gặp tai nạn giao thông. Nếu không phải hắn nhanh trí thì lần này chắc chắn không phải chỉ mất một cánh tay.

------

Bên trong Huyền Ma cung, trên một hòn đảo rộng rải không có bất kì kiến trúc nào ngoài một đài cao được đúc ra từ ngọc lưu ly rực rỡ.

Đại lễ nhận chức của Huyền đang diễn ra qua loa cho có lệ. Cho dù là vậy, tin tức hắn sống lại và trở thành cung chủ đã lan truyền đi khắp các ngõ ngách ở Nhân giới. Tin tức này gây chấn động không nhỏ, bởi lúc trước mọi người đều đã được chứng kiến uy lực của Phục Ma trận kia.

Các đại môn phái bất kể chính tà đều nhận được thiệp mời.

Huyền Tĩnh có công cứu cả Nhân tộc thế nhưng đến chúc mừng hắn đăng vị chỉ có người của Trung Châu minh và Lãnh Nguyệt cốc. Cũng không thể trách được, dù sao thì không mấy ai dám đặt chân đến Huyền Ma cung. Có trời mới biết tiểu ma đầu kia có hay không tạo trận pháp độc ác nào đó để đối phó với bọn họ.

Tuy các nhân vật trọng yếu ai nấy cũng đều viện cớ bế quan này nọ, thế nhưng lễ vật vẫn được cho người mang đến đầy đủ.

A Ngưu đứng trong đám đông phấn khích nhìn người thanh niên tóc trắng ở trên đài cao. "Bạn mới" còn sống, lúc này còn trở thành bá chủ một phương. Hắn nhịn lại xúc động muốn lập tức lên choàng vai chào hỏi rồi hàn huyên truyện cũ. A Ngưu vạm vỡ với mái tóc đen ngắn liên tục vẫy tay, muốn gây sự chú ý của Huyền Tĩnh.

Khi Huyền Tĩnh nhìn thấy A Ngưu thì trong lòng có chút bất ngờ:

"Món đồ chơi "công đức mãng xà" vậy mà lại có thể phát triển đến mức này."

Huyền Tĩnh nở nụ cười ấm áp, đáp lại vẫy chào của A Ngưu. Nụ cười hòa ái của Huyền Tĩnh khiến A Ngưu có chút ngơ ngác. Cũng không trách được hắn. Huyền Tĩnh bây giờ đã trở thành nhất đẳng mỹ nam, người gặp người thương.

Huyền Tĩnh ngồi xuống bảo tọa, giơ tay ra hiệu cho đám đông yên lặng. Hẳn là vì trải nghiệm "ta là chúa tể" ở Yêu giới, mỗi cử chỉ của hắn đều toát ra thần thái của đế vương.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng:

"Nơi mọi người đang đứng đã được bản tọa bố trí Đoạn Cốt Tàn Huyết trận..."

Nghe đến đấy, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt không còn chút máu. Đoạn Cốt Tàn Huyết, chỉ nghe cái tên này thôi đã thấy địa ngục thây ma. Có kẻ còn ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Những người được phái đến đây đều không phải nhân vật nòng cốt của tông môn, hầu hết đều không có đạo tâm kiên định.

Tất cả đều bàng hoàng không biết nên làm như thế nào. Giết Huyền Tĩnh rồi bỏ chạy ư? Ngươi đang ở ngay bên trong vi diện Quỷ Môn quan của Huyền Ma cung, có thể chạy đi đâu?

Lúc này, tiếng cười của Huyền Tĩnh vang lên:

"Ha Ha! Ta chỉ nói đùa một chút để làm giảm không khí căng thẳng mà thôi. Mọi người không cần phải hoảng hốt."

Tiếng cười trêu ghẹo của Huyền Tĩnh không những không trấn an được họ mà lại càng làm cho những người ở dưới thêm lo lắng. Họ không biết đâu là lời thật, đâu là lời giả.

"Ma đầu, kẻ này là một tên ma đầu"

Ngay cả những trưởng lão của Huyền Ma cung đứng bên cạnh Huyền Tĩnh cũng ứa mồ hôi hột. Bọn họ đã từng chứng kiến qua thủ đoạn tàn độc của hắn, nên cũng không dám đảm bảo hắn có giở thủ đoạn với đám người này hay không.

Huyền Tĩnh mặc kệ những kẻ yếu hồn vía đang nằm gục trên đất, tiếp tục nói:

"Xem ra mọi người cũng không còn tâm trạng để xem nghi thức cúng tế thiên địa thừa thải."

Hắn nhìn quanh toàn trường một vòng, tuyên bố:

"Kể từ hôm nay, Huyền Ma cung là của ta."

Chờ mọi người ở dưới nhao nháo bái kiến xong, Huyền Tĩnh liền thi triển Ma âm. Cả người toát ra khí thế quân lâm thiên hạ.

"Nhân giới cũng là của ta... "

Nghĩ rằng Huyền Tĩnh lại đang đùa giỡn bọn họ, tất cả đều cười ha hả để lấy lòng.

Huyền Tĩnh cũng cười hùa theo.

Cười cả buổi xong, hắn mới mở miệng:

"Lần này, ta không đùa giỡn."

Hắn ngồi trên đài cao, thưởng thức đủ loại ánh mắt đang nhìn hắn, tức giận, mờ mịt, mỉa mai và cả ủng hộ...
Lời rùa đất:

"Bia đá nặng quá! Có thể hay không cho ta một cái pháp khí trữ vật?"