Không sao, chỉ cần cậu không vượt qua giới hạn, không ngốc nghếch lần nữa là được mà.
Ngày nọ, Trĩnh Lĩnh cũng chỉ lên công ty nửa ngày rồi quay về, chiều về nhà thay quần áo, gọi Hoa Thất. “Đi nào, anh đưa em đi ăn trước. ”
Hoa Thất quệt miệng nói: “Trong rạp tối om lại chẳng ai nhìn anh, ăn diện bảnh bao vầy làm gì. ”
“Lần trước mặc âu phục, thấy em cứ nhìn mãi, lần này mặc cho em ngắm đó. ”
Hoa Thất đỏ mặt, lắp bắp đáp. “Em em, không phải em thích đâu! ”
Hai người đi ăn đồ Nhật, sau đó đến rạp chiếu phim. Khi phòng chiếu mới tắt đèn, Hoa Thất chẳng thấy gì cả, cảm giác hơi tiêng tiếc, cậu muốn lén nhìn gương mặt nghiêng của Trịnh Lĩnh.
Là một phim kịnh dị, Hoa Thất nhát gan nhưng không dám nói thẳng vì xấu hổ. Có điều Trịnh Lĩnh xem ra rất can đảm, tiếng thét chói tai vang lên khắp rạp, Trịnh Lĩnh chẳng hề phản ứng, thoạt nhìn cực kỳ đáng tin.
“A! ” chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện bóng ma, Hoa Thất cũng bị dọa, la hét đưa tay quờ khắp nơi.
Chạm phải một vật mềm mềm.
Một tay Trịnh Lĩnh tóm lấy tay cậu, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nghiêng đầu khẽ nói: “Đừng sợ. ”
Thế nên cậu đâu còn lo lắng sợ hãi gì nữa. Hơi nóng bừng lên bên tai.
Hoa Thất vội vàng rụt tay lại, nói: “Em đâu có sợ! ”
Dùng tay trái ôm lấy tay phải, hết vuốt lại sờ, dù sao cũng chẳng ai thấy. Hơi ấm lưu lại thật lâu không hề tan biến.