(“Đình Thiên, anh về rồi ! Em nhớ anh nhiều lắm đó! Có quà cho em không ?” – Sau cái ôm nồng ấm là một nụ cười lớn và đôi bàn tay chìa ra trước mặt anh.
“Lệ Băng” – anh mỉm cười, lấy tay mình nắm lấy tay cô , vừa dắt cô bước đi vừa nói tiếp “Nếu một ngày, anh khiến trái tim em đau khổ, em phải hứa sẽ tha thứ cho anh !”
“Tại sao ? Anh đã làm sai điều gì với em đúng không ?” – Đôi mắt ngây thơ mở to, Cô ngó lên gương mặt của anh, hỏi.
“Không”- Anh nhìn cô mỉm cười khẽ nói thêm “Nhưng chúng ta là con người. Con người đôi lúc cũng phải mắc sai lầm, Anh sợ vì sai lầm sẽ mất em !”
“Đình Thiên, có phải anh bị say tàu bay không?” – Cô lấy đôi bàn tay nhỏ bé của mỉnh vuốt nhẹ lên gương mặt anh.
“Thứ nhất, là máy bay !” - anh nắm lấy tay cô, mỉm cười cúi xuống đối diện khuôn mặt bé nhỏ của cô, một cái búng nhẹ vào trán cô “Thứ 2 , em có hứa với anh không?” . Định giơ thêm một cái búng nữa.
“Được rồi, em hứa , em hứa mà! “ – Cô nhanh chóng quay mặt đi và lấy đôi bàn tay nhỏ bé của mình chặn lại những ngón tay đang chực chờ hành động của anh.
“Dám né anh hả?” – Anh mỉm cười, lấy vòng tay nhấc bổng cô lên, vừa cắn vừa cù nhẹ lên cơ thể cô.
“Em sai rồi , em sai rồi mà! Haha không chịu được nữa rồi, không chịu đâu, Đình Thiên à, thả em xuống đi ! Haha “ – Anh cứ cù mãi một hồi, khiến cô vừa vui mừng vừa quậy thỏa thích trong vòng tay anh.
Ngày đó, là ngày anh trở về sau một tuần, anh nói, anh đi sang Mỹ với cha anh. Cô chỉ biết có vậy nhưng thực sự là lúc anh muốn rời xa cô để sau này cả hai không lún sâu thêm nữa. Để cô chỉ xem anh giống như rung động đầu đời nhanh chóng quên đi. Nhưng cuối cùng , vẫn không làm được. suốt một tuần, du sơn ngoạn thủy, gặp biết bao nhiêu người con gái đẹp khác. Dự biết bao nhiêu tiệc tùng lớn nhỏ trong các Thành Phố Xa Hoa nhất Thế Giới . Anh vẫn là không thể gạt bỏ hình ảnh cô , dù chỉ một giây phút. Và rồi lại sải bước vội vã quay về bên cô.
Từ một nửa thế giới không ngừng nghỉ bay về. Tiếp đó là chạy thẳng đến trước cửa nhà cô. Khi cửa nhà cô được mở , bóng dáng và giọng nói bé nhỏ quen thuộc đáng yêu cất tiếng gọi tên anh. Trái tim không thể không thổn thức hơn, chạy lại ôm chầm lấy cô. Xiết chặt trong âu yếm từng chút không dám rời xa. Đó chính thức là lúc anh biết bản thân đã yêu cô nhiều như nào.
Hơn một tiếng, trùng phùng vui vẻ. Kể hết mọi điều cho nhau nghe trong sân vườn xinh đẹp của nhà cô. Thì anh phải về , còn cô cũng là lúc phải đi ngủ.
Hai người dù không muốn nhưng cũng phải tạm biệt nhau trong tiếc nuối. Anh lái xe ra khỏi biệt thự còn cô mỉm cười vẫy tay chào anh ra về, sau đó , ngậm ngùi bước vào căn phòng. Cô bước vào căn phòng trống, tâm trạng trống rỗng thở dài dựa vào cánh cửa một hồi.
Vài phút sau, chiếc cửa sổ bỗng có tiếng động lạ, Cô giật mình đi ra , thì thấy anh đã trèo lên lan can từ lúc nào. Thật là khó xử , anh làm gì mà lại đột nhập vào phòng cô giữa đêm tối như vậy. Cô nhìn anh tròn mắt một hồi , định không cho anh vào nhưng ngoài trời đang là mùa đông lạnh giá . Cuối cùng thở dài, mở hé 1 bên cửa sổ , thò chiếc đầu nhỏ ra nói với anh “Anh làm gì ngoài này?”
“Con nhỏ này, không cho anh vào hả?” – Anh một tay đẩy nhẹ chiếc đầu cô vào trong, một tay giằng mạnh một bên cửa , bước vội vào.
“Giờ này, anh đột nhập phòng em có ý đồ gì bất chính?” – Cô vừa nói, vưa đẩy anh ra xa.
“Bảo bối, em đề cao bản thân quá rồi đó. Em có gì mà anh không biết nữa” – Anh mỉm cười, thấy cô xoải người xuống. ngãi đầu. ừ cô có gì mà anh không biết, Thậm chí bài sinh lý đầu đời cũng là anh dậy cô.
“Anh đừng có lại gần” – anh dần dần tiến lại, cô vội nói. Tại cứ nghĩ đến lời nói của anh lúc nãy nên có phần cảnh giác không yên.
“Anh buồn Ngủ!” – Anh cởi áo khoác tiến lại chiếc giường của cô, nằm ngủ say một giấc, Cô nhìn anh một hồi. Thấy anh ngủ say khẽ vuốt gương mặt anh, say sưa nhìn chúng. Cuối cùng là bị vòng tay của anh ôm lấy không rời.
Hai người lúc đó chỉ có vậy. chỉ ôm nhau ngủ một giấc no say. Mà không suy nghĩ gì).
Những ký ức quá hạnh phúc lại hiện về trong giấc mơ. Khiến cô mỉm cười trong giấc ngủ . Ánh sáng của cửa sổ đã chiếu rọi vào căn phòng khiến cô không thể không lơ mơ tỉnh giậy.
GIấc mơ quá khứ , hạnh phúc tưởng chừng như vô tận đó khiến cô ngây ngô trong nuối tiếc. Bao năm qua, có quá nhiều sự việc đã xảy ra. Quá nhiều đâu khổ cách chia hai người , vậy mà trái tim vẫn không thể thôi hướng về nhau. Không thể không có nhau dù chỉ là một phút. Đâu phải cô không dám mơ đến một ngày anh và cô sẽ mãi ở bên nhau.
Chỉ là vì cứ nghĩ đến điều đó dù chỉ một chốc lát thôi. Cũng đủ làm trái tim cô chết lặng. Cô sợ vì tham vọng của bản thân mà phá vỡ đi hạnh phúc của bao người. Đặc biệt là anh , người cô yêu hơn tất thảy mọi thứ. Tuy là vậy , nhưng trái tim đã bao lần vẫn không dừng được ước muốn của nó và lại bất giác ôm xiết anh vào lòng.
Cô ngồi dậy, vươn vai, nhẹ nhàng đưa đẩy chiếc đầu và cơ thể để chúng thoát khỏi cảnh lơ ma lơ mơ. Suy nghĩ đầu tiên của cô vào mỗi buổi sáng là tên cậu con trai bé nhỏ. Cô xuống giường, vội vã đi vào phòng vệ sinh, nhanh chóng sửa soạn mặc đồ, rồi mở chiếc cửa bước ra khỏi căn phòng.
Một luồng ánh sáng hắt xuống gương mặt xinh xắn của cô , sau khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa phòng , cô nheo đôi mắt lại nhìn lên. Đôi đồng tử mở to vì cảnh tượng lạ lẫm đến lỗng lẫy. Một vòm tròn trần nhà được đặc chế từ thủy tinh sáng bóng nhìn xuyên thấu nhưng không thể vỡ , Xung quanh chiếc kính vòm đó được chạm khắc tinh xảo bằng những đôi cánh thiên thần đang bay cao bay xa.
Ánh nắng hắt vào khiến những hình khắc chạm đó thêm phần tuyệt sắc. Nhưng điều đặc biệt ở đây là chúng được khắc chạm tinh xảo đến mức không hề in ấn những vệt bóng của những đôi cánh đó vào trong ngôi nhà. Tất cả chỉ làm rạng rỡ thêm những ánh nắng rực chảy đó. Giống như một cầu vồng lửa đang hiện hữu trong đôi mắt của cô.
Nhìn xung quanh ngôi nhà. Có tầm hơn 10 phòng 3 tầng. Các phòng được bao tròn lại với nhau , ở giữa là khoảng không cho cầu thang cùng các lan can bao quát trước cửa phòng. Mọi thứ trong đó, như sàn nhà hay thậm chí các cánh cửa phòng đều sơn bằng nền trắng được vẽ thủ công những dây leo xanh lá kèm theo đó là những bông hoa hồng màu hồng ngọc nhẹ nhàng nhỏ nhắn không kém phần tinh tế đến sắc sảo.
Không gian xung quanh khiến người ta có cảm giác như bước vào một vườn hoa trong cung điện. Không quá dày đặc cũng không quá thưa thớt.
(“Đình Thiên, em thích sau này có một ngôi nhà giống như một tòa lâu đài nhỏ nhắn ấm cúng nhưng rất hiện đại và lỗng lẫy. Em muốn căn nhà của chúng ta phải có thật nhiều kính để sáng ra mọi người được đón ánh nắng mặt trời rực rỡ. Tối đến luôn được ngắm nghía, chỉ trỏ những vì sao trên cao. Hay khi mưa xuống em sẽ được ngắm những giọt mưa rơi tý tách. Đặc biệt em còn rất yêu thích cầu vồng và những chú chim xinh đẹp “).
Những lời nói mỗi khi hẹn hò hay đi chơi , anh nằm gối đầu lên đùi cô, cô lại trò chuyện với anh, cứ ngỡ là anh đã quên mất rồi. Hay anh chỉ xem chúng giống như lời ru anh vào giấc ngủ . Vậy mà anh đã thực hiện , thậm chí còn thực hiện một cách xuất sắc đến đáng nể.
Đôi mắt cô long lanh thẫn thờ, mmỉm cười đưa nhẹ ngón tay ra, nhìn lên tầng 3, và đếm , đúng 10 căn phòng nhỏ bao quát vây tròn lấy nhau, tầng 2 là tầng cô đang đứng , có 6 căn phòng lớn như được xây cho những người chủ. Còn tầng 1 là không gian rộng lớn. Đang chực chờ bước chân ngó xuống cầu thang thì một giọng nhỏ nhắt quen thuộc ríu rít vang lên tai cô. Khiến cô không thể không vội vã bước chân xuống.
Tầng 1 , là nơi có cả một không gian rộng lớn. Cầu thang ở bên phải, bước xuống đối diện cầu thang là một bộ bàn ghế mang phong cách Pháp để tiếp khách. Toàn bộ không gian bên trái đó đều được bài trí với những thứ hiện đại và thoáng đãng nhất.
Sau không gian lớn là 4 căn phòng lớn, mỗi căn phòng đều có một lối đi nhỏ cách ngăn và bước ra sân chơi. 2 Căn phòng bên chân cầu thang là phòng xem phim. Và phòng nhạc. 2 căn phòng bên trái là phòng thể thao và phòng bếp.
Cô đi xuống, quay sâu vào chân cầu thang , đang thẫn thờ bước đến phòng nhạc, thì tiếng ríu rít của cậu con trai lại một lần nữa kéo chân cô lại.
Cô quay vội ra , bước chân tiến lại ngó nghiêng 2 phòng bên phải:
“Cha ơi, Thiên Bảo phải nhào bột đến bao giờ mới làm được bánh ?” – Giọng cậu bé cất lên.
“Sắp xong rồi đây!” – anh vội đáp lại
Tiếng nói từ phòng bếp phát ra, khiến cô ngó nghiêng chiếc đầu xinh xắn vào căn phòng. Thấy cậu bé đang ngồi dưới đất , lấy đôi tay nhỏ xinh quậy tanh bành cả đống bột mì. Tay chân và quần áo bị chúng làm cho lấm lem, cả gương mặt mũm mĩm đáng yêu cũng bôi đầy bột nhem nhuốc.
Còn anh thì đang đứng bôi mật ong vào một khay bánh nhỏ. Cái tên đàn ông đáng ghét đã không trông được thằng nhỏ lại còn muốn biến nó thành con mèo điên xấu xí giống anh ư? Cái kia gọi gì là nhào bội. có mà là nghịch bột ý chứ. Cô suy nghĩ liếc nhìn sau đó bước vào.
“Mẹ, Thiên Bảo với cha đang làm bánh, mẹ nhìn con nhào bột có đẹp không?” – Cậu bé thấy cô ngồi xuống , ríu rít chỉ vỗ vỗ vào đống bột lớn nói với cô.
“Thiên Bảo của mẹ giỏi lắm, để mẹ chỉ con cách tiếp theo nhé!” – Cô mỉm cười, bẹo má cậu bé nhẹ nhàng nói.
Sau đó cô lấy một chút nước vào chiếc thau nhỏ , đặt xuống đống bột cậu bé đang quậy. rồi cô vén chỗ bột thành một đống to như ngọn núi. Tiếp theo là đào giữa ngọn núi một cái hố.
“Con xem mẹ đổ nước vào núi lửa nhé!”. – Cô vừa đổ nước vào hố nhỏ vừa nói.
Cậu bé đang lắc lắc cái đầu thì chiếc máy say nhỏ từ đâu xuất hiện giữa hai mẹ con. Anh gương mặt bình thản, Đưa tay ngồi xuống, đổ hỗn hợp trứng đã say nhuyễn vào chiếc hố bột. Thì ra anh đã cho mẻ trước vào nướng. Và đã nhanh tay đập trứng chuẩn bị cho mẹ con cô.
“Giờ thì chúng ta trộn nó nhé!” – Cô thấy anh đã đổ hết, mỉm cười nói với cậu con trai. Sau đó lấy bột ở ngoài đắp vào trong chiếc hố ở giữa. Cậu bé mỉm cười đắp cùng mẹ, nhưng bàn tay nghịch ngợm khua khoánh khiến cho một chỗ hố bị vỡ ra , Sau tiếng “Vỡ Đê “ to tướng của mẹ cậu bé là hai bàn tay của cha mẹ cậu bé vội chặn lấy chỗ bị vỡ.
Anh nắm lấy bàn tay cô cùng cô đắp lại chỗ đó, rồi từ từ nhào bột ra. Thấy cậu bé chăm chú nhìn mà không dám động vào cchúng nữa cô mỉm cười lấy bàn tay bên kia nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé và mỉm cười nói “Con làm cùng mẹ nhé con trai!”.
Ba người cùng nhau nhào chỗ bột lớn thành một khối bột hỗn hợp đẹp đẽ. Tiếp đó là cùng nhau nặn chúng. “Mẹ nặn gì đó?” – Cậu bé nhìn hình thù trên tay mẹ hỏi.
“Người làm con lấm lem bẩn thỉu” – Cô liếc anh nói.
“Sao con thấy giống mèo vậy?” – Cậu bé mở to mắt hỏi cô, kkhiến cô chỉ mỉm cười đáp lại. Cậu bé lại liếc sang hỏi cha “Cha nặn gì đó?”
“Con chuột chỉ được cái trốn chạy” – Anh mỉm cười với cậu bé rồi liếc nhìn cô.
Cậu bé nhìn chúng chăm chú rồi cũng nặn tiếp phần của mình. Anh và cô thì không ai nhìn ai chăm chú nặn mẻ bánh mèo chuột của riêng mình. Trong nhau dội lên một tiềm thức khó tả. Ngày đó, cũng là anh dậy cô đắp đê lấp núi bột, cũng là anh dậy cô nhào chúng ra sao. Ngày đó, rất vui vẻ và hạnh phúc , hai người vừa nặn bộ mèo chuột của riêng mình , vừa chốc chốc lại xoa bột vào nhau. Kết quả là bộ bánh mèo chuột vừa ra lò thì cả hai cũng lấm lem không khác gì hai thứ vừa nặn ra.
“Cha mẹ xem Thiên Bảo nặn có đẹp không?” – Tiếng nói của cậu bé cất lên làm cho hai người thoáng giật mình nhìn ra chiếc khay nhỏ cậu bé chỉ vào “Đây là cha , mẹ và Thiên Bảo ở giữa” – Cậu bé đưa tay lên vỗ vỗ rồi nói thêm “Mẹ ơi, Hôm nay Thiên Bảo vui lắm!”.
Cô nghe thấy cậu bé nói vậy, chững lại một hồi, anh liếc nhìn thấy cô như vậy nhanh chóng lấy chút bột lót xoa lên má cô. Một bên má vương chút lấm lem của cô khiến cho hai cha con anh cười không ngớt. Cô thấy vậy khẽ cúi xuống lườm yêu cậu con trai của mình định lấy chút bột xoa lên mặt cậu bé, nhưng cuối cùng thấy cậu bé lấm lem hhết chỗ mất rồi, nên đành thở dài. Vừa thở dài xuống , cô lại bị bàn tay của anh xoa bột vào nốt bên má còn lại. Tiếp một tràng cười lần nữa cho hai cha con.
Cô lại thở dài không nói gì nặn tiếp, anh liếc nhìn cậu bé một hồi , sau đó cả hai cha con nhào vào bôi lấm lem mặt cô và tay cô. Lần này khiến cô khônng chịu được nữa, đẩy mạnh anh ra , rồi bôi cho anh nhem nhuốc hết gương mặt. Cả 3 người cứ vậy quậy tành bành sàn bếp, Thật là cảnh tượng đầm ấm khiến con người ta khó thể quên.
Xong xuôi mọi thứ , trong khi quết mật ong lên bánh , thì cô lấy nước lau mặt và chân tay cho cô cùng cậu bé. Tiếp đó, anh cho mẻ bánh vào nướng và lấy mẻ bánh cũ ra. Anh bế cậu bé lên chiếc bàn ăn trong bếp. bẻ một chiếc bánh nóng vừa ra lò , làn môi chu lên thổi thổi, sau đó đút cho cậu bé ăn. Cậu bé vui vẻ há miệng ăn ngon lành. Thấy cô đứng đằng sau chăm chú nhìn hai cha con họ , không nói gì, anh khẽ lấy tay đẩy cô lên rồi dúi vai cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh “Ăn đi!” – vừa nói anh vừa đưa cho cô một chiếc bánh.
“Mẹ ơi, mẹ ăn đi ! ngon lắm !” – Cậu bé thấy vậy khẽ ríu rít nói. Khiến cô mỉm cười cầm lấy chiếc bánh trên tay anh.
Nhìn hai cha con anh vui vẻ bên nhau thật làm cô nửa xúc động nửa sót xa. Anh thì là trùm sò trong việc chăm sóc và lấy lòng con nít rồi . Nên trông thật vừa khiến người ta có cảm giác không nỡ rời xa. Vừa khiến người ta sợ sệt khoảng khắc này sẽ biến mất. Thay vào đó , chỉ còn là chuỗi ngày thương đau.