Hận Xuân Tình

Chương 12

12.

Tha thứ cho ta.

Đừng có trông mong gì vào tiết tháo của một độc giả thịt văn.

Ta hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì về Hàn gia này hết.

“Vậy là ngươi thật ra là họ Hàn à? Cho dù chỉ là do tiểu thiếp sở sinh, nhưng vẫn chịu nhục nhiều năm, lập chí vì phụ thân mà báo thù?”

Đây là tình tiết trong mấy tiểu thuyết báo thù mà.

Cố Hiên cười cười: “Hàn đại nhân không có thiếp thất. Phu thê bọn họ hòa thuận, cả đời ân ái sinh được ba đứa con…Đều chết hết trong trận hỏa hoạn năm đó.”

“Vậy ngươi…”

“Ta chỉ là nhi tử của một ca cơ trong phủ mà thôi, ngay cả phụ thân của ta là ai cũng không biết. Hàn đại nhân hữu giáo vô loại, dạy ta đọc sách, dạy ta đạo lý, còn ban tên cho ta. Hắn bị người ám hại mà chết, ta đương nhiên muốn thay hắn báo thù.”

“Vậy là ai đã hại chết hắn? Đỗ thừa tướng, Tề vương, hay là chính Hoàng đế ra tay?”

Cố Hiên ánh mắt xa xăm: “Cũng không hoàn toàn là vậy. Thay vì nói là người nào đã hại chết hắn, không bằng nói là do cái triều đình dơ bẩn thối nát đến mức cực điểm này đi.”

Hiên Hiên của chúng ta không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, thanh âm cũng dễ nghe, giọng nói êm tai kể cho ta nghe về cọc đại án năm đó.

Kỳ thật cũng chẳng có gì là phức tạp hết.

Chỉ là chuyện về một quan viên xuất thân hàn môn, kiên trì muốn cải cách luật pháp để cho người đọc sách trong thiên hạ có một cơ hội bình đẳng như nhau, do đó đã động chạm đến lợi ích của mấy đại gia tộc, rồi lại phát hiện trong triều đình quan hệ thông gia dây mơ rễ má, không có một ai hoàn toàn sạch sẽ.

Hắn bị tẩy chay xa lánh, lại bị giáng chức điều đến nhậm chức ở Quỳnh Châu.

Các học sinh hàn môn lấy hắn vi tôn, không phục cách xử trí của triều đình nên đến quỳ tại cửa cung, cái này ngược lại lại làm hại cho tính mạng của lão sư.

Hoàng đế tiếp kiến đại biểu do các học sinh hàn môn cử ra, thái độ cực kỳ hòa ái, ngữ khí dễ gần, tỏ vẻ nhất định sẽ tra rõ việc này.

Sau đó vào lúc nửa đêm, trong Hàn gia lửa cháy rừng rực. Năm thành binh mã ti tuần tra đến đây nhưng lại không cứu hỏa, chỉ chặn người bên trong không được phép chạy ra, chặn người ở bên ngoài không được đi vào cứu người, chỉ nghe thấy những tiếng gào thét than khóc không ngừng truyền ra từ trong sân viên, không hề có một chút động tĩnh nào. Đến tận ba ngày sau đại hỏa mới ngừng lại, toàn bộ Hàn gia đều cháy thành tro.

Sau đó, Hoàng đế đều công bố ra ngoài, nói rằng đây là do Hàn gia không quan tâm chú ý đến vấn đề phòng cháy làm xảy ra sự việc ngoài ý muốn, để người kinh thành lấy đó làm gương, ngày sau có nấu cơm hay đốt than đều phải chú ý đến vấn đề an toàn là trên hết.

Năm thành binh mã ti còn cố ý tổ chức tuyên truyền giáo dục về chủ đề an toàn phòng cháy, đặc biệt để cho dân chúng đến Hàn gia xem tình hình thảm trạng sau vụ cháy, từng bước từng bước vây xem những thi thể cháy đen nằm đầy trong viện, đợi cho mấy tháng sau mới cho phép môn sinh, bằng hữu đến thu táng.

Ai đến đây liệu sẽ có kết cục tốt? Mấy nhi tử quý tộc làm việc trong Ngự lâm quân đều canh giữ ở bên cạnh mấy thi thể, giấy bút nắm chặt trong tay, ai đến đều ghi tên lại.

Chỉ cần là người đến đây thu táng, không kể là môn sinh hay là bằng hữu Hàn gia, ngày sau đừng nghĩ gì đến tiền đồ nữa hết.

Người khác sợ, nhưng Cố Hiên không sợ.

Hắn chỉ là một ca cơ chi tử, xuất thân tiện tịch, vốn dĩ cũng không thể có tiền đồ gì.

Trong số một trăm mười tam cỗ thi thể đó, cũng có đứa trẻ hai ba tuổi, cũng có phụ nhân đang mang thai một thi hai mệnh. Phu thê Hàn đại nhân đang nằm ở trong góc gắt gao che chở cho trưởng tôn mới năm tuổi của mình, hai cỗ thi thể bị đốt thành than nhưng thân thể hài tử vẫn còn nguyên vẹn.

Những tên hỗn đản phóng hỏa này, thật là biết trảm thảo trừ căn.

“Đáng chết!”

Cho dù việc không liên quan đến mình, ta cũng không thể khống chế được nỗi tức giận đang dâng trào trong lòng.

Người tốt đáng bị người ta cầm thương chỉ thẳng mặt như vậy sao?

Mấy đại tộc thế gia đầu bò này nên bị treo hết lên trên mấy cột đèn đường!

“Vậy bọn chúng về sau có làm khó ngươi không?”

Ta đột nhiên nghĩ đến tầng này, liền quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười.

Bọn họ đương nhiên muốn làm khó hắn.

Chỉ tiếc rằng nương của hắn là ca cơ, nhưng cũng không phải là một ca cơ bình thường, là người mà trong giang hồ xưng là Quan m ngọc diện phù dung thủ, trước kia từng ở trong hắc đạo giết người vô số, khi chém giết mệt mỏi thì lại đánh đàn ca hát duy trì cuộc sống qua ngày.

Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, võ công của Hiên Hiên của chúng ta cũng thuộc loại đồng tử công, thật sự không phải chỉ bằng mấy tên huân quý tử đệ lòe loẹt của Ngự lâm quân có thể đối phó được.

Sau khi đào thoát, hắn đã bắt đầu hành trình báo thù dài đằng đẵng, phàm là những quan viên năm đó có tham dự vào âm mưu hạ sát cả nhà ân sư, người thì chết ngạt trong ổ chăn, người thì chết đuối trong hầm cầu, Hiên Hiên ra tay không theo một khuôn mẫu cố định nào cả, phát hiện như thế nào vùi lấp như thế nào, hắn đều ra tay vô cùng tùy tiện, đến mức một thời gian rất lâu về sau mọi người mới phát hiện quan viên bị giết nhiều như vậy nhưng thật ra chỉ do cùng một người, hoặc cùng một nhóm người gây ra.

Hắn không liên hệ với những đồng môn năm đó của hắn, ngược lại chiêu binh mãi mã một đám giang hồ bằng hữu thành lập một nhóm giang hồ xưng là Diệt Hỏa giáo, không hề liên lụy người khác, lựa chọn một mình chống đỡ tất cả.

Sau khi hai chúng ta đã ăn no uống no, ta đem chén đĩa thu dọn xong, liền nghe phía ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Ai?

Thập Tứ lúc trước đến giờ mỗi khi đến đây đều trực tiếp mở cửa vào, làm gì phải gõ cửa như con gái mới xuất giá thế?

Kết quả thật đúng là Thập Tứ.

Cửa được khóa bằng một sợi xích sắt, hắn đem cửa đẩy vào được một khe hở, liền nhét vịt quay và thịt lợn nướng vào, cúi đầu không dám nhìn ta: “Chìa khóa…Vương gia đã lấy lại rồi.”

Ta nhíu mày: “Đỗ Nguyệt Nga mặc kệ hắn hay sao?”

Thập Tứ thở dài: “Nguyệt Nga tiểu thư ăn vào giải dược, đang ở trên giường nghỉ ngơi.”

“Hắn có nói lúc nào hắn sẽ tới không?”

Thập Tứ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ta một chút, rồi lại cúi đầu: “Đại khái có lẽ là sau hai ngày nữa. Trước đó sẽ có người tới hầu hạ ngươi tắm rửa thay quần áo.”

Giải dược sẽ cứ ba ngày ăn một lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày nữa họ Triệu kia sẽ đến “sủng hạnh” ta.

Ta cầm vịt quay đóng cửa lại, đến lúc đẩy cửa sổ nhỏ ra, liền nhìn thấy đôi mắt Hiên Hiên nghiêm nghị ngập tràn sát ý.