Hàn Thủy

Chương 6: - Nhìn xem, khoảng cách thật lớn

Nửa giờ sau, Ôn Hàn Thủy lên máy bay thành công, tìm chỗ ngồi xuống. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Từ Phỉ đã đi theo đến. Anh đổi vé hạng nhất của mình cho người ngồi bên cạnh Ôn Hàn Thủy. Tất nhiên là người đổi vé rất vui vẻ đồng ý không chút do dự.

Ôn Hàn Thủy nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Ghế ở hạng phổ thông rất chật hẹp, đối với chiều cao của Từ Phỉ mà nói thì thật sự rất chật chội.

"Ngồi ở đây không thoải mái đâu." Ôn Hàn Thủy lẩm bẩm.

Cô vừa khuyên Từ Phỉ không cần đổi vé để ngồi cùng nhau rồi. Nhưng Từ Phỉ không nghe, khăng khăng đổi chỗ cho người khác. Bây giờ ngồi xuống, chân dài không có chỗ để, Ôn Hàn Thủy nhìn anh ngồi bên cạnh cảm thấy không thoải mái thay.

"Rất tốt mà." Gương mặt anh phớt lờ.

Ôn Hàn Thủy nghe vậy liền không khuyên nữa.

Sau khi máy bay cất cánh, Ôn Hàn Thủy dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ, nói với Từ Phỉ một câu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc đầu, Ôn Hàn Thủy nghiêm túc dựa vào ghế ngủ, lúc sau ngủ say lại vô tình nghiêng sang bên cạnh. Từ Phỉ không vui, vì Ôn Hàn Thủy lại nghiêng người sang chỗ một người đàn ông khác đang ngồi.

Anh suy nghĩ một chút, vươn tay nhẹ nhàng ôm đầu Ôn Hàn Thủy quay ngược lại. Giữa chừng Ôn Hàn Thủy tỉnh lại, hai mắt hơi híp lại, mơ mơ màng màng: "Sao thế?"

Từ Phỉ nhẹ nhàng dỗ dành: "Không có gì, em ngủ tiếp đi."

Ôn Hàn Thủy thuận theo sức lực không biết từ đâu đến, thoải mái dựa vào Từ Phỉ ngủ thiếp đi.

Bộ dạng mơ mơ màng màng ấy, rất dễ thương đấy chứ.

Từ Phỉ cảm nhận được sức nặng trên vai, khóe miệng bất giác cong lên.

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh, Ôn Hàn Thủy mới tỉnh lại.

Cô đã sớm biết mình dựa vào người Từ Phỉ, nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng. Do giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, vì cổ khá đau nhức nên anh nhăn mặt đưa tay xoa bóp. Đột nhiên cô nhận ra rằng mình dựa vào người ta như vậy thật là khiến người ta không thoải mái, người ta phải khó chịu thế nào chứ?

Ngay lúc đó, Ôn Hàn Thủy quay lại nhìn Từ Phỉ.

Sắc mặt Từ Phỉ quả thực không tốt lắm, không phải vì Ôn Hàn Thủy dựa trên vai, chủ yếu là bởi vì chỗ ngồi nhỏ, một chuyến bay rất không thoải mái. Từ Phỉ nhúc nhích cổ, nghe thấy tiếng răng rắc từ trong xương cốt, tê rần.

Ôn Hàn Thủy nghe thấy. Cô lấy lòng: "Xin lỗi, vai anh vẫn còn tê à? Tôi bóp cho anh một chút nhé?"

Từ Phỉ muốn nói không sao, nhưng giọng nói của anh lại trở nên nặng nề ừ một cái.

Ôn Hàn Thủy cũng không nghĩ nhiều, cô nghe Từ Phỉ nói thế, liền quay ra xoa bóp vai cho anh. Ôn Hàn Thủy và đồng nghiệp xung quanh đều có bệnh nghề nghiệp, thỉnh thoảng họ làm bản thảo, ngồi trước máy tính hàng giờ liền không nhúc nhích, một cử động nhỏ sẽ đau mỏi vai gáy, tất nhiên là sẽ giúp nhau xoa bóp, lâu ngày, Ôn Hàn Thủy nắm rõ một số chiêu.

Cô nói: "Thả lỏng cơ thể đi, thả lỏng, thả lỏng!"

Từ Phỉ: "Thả lỏng mà."

"Không, anh chưa thả lỏng, nghe lời đi."

Từ Phỉ: "..."

Ôn Hàn Thủy siết chặt vai Từ Phỉ hết mức có thể, với lực vừa phải và kỹ thuật tốt, Từ Phỉ cảm thấy cơn đau và tê ở vai dịu đi. Giây sau, không biết Ôn Hàn Thủy ấn vào đâu, cơ thể Từ Phỉ cứng đờ, cơ bắp theo phản xạ kéo căng, mất tự nhiên nghiêng đầu ho khan.

Ôn Hàn Thủy buồn cười nhìn anh: "Anh sao vậy? Không quen à? Trước đây chưa thử làm vậy sao?"

Từ Phỉ: "Không có."

Ôn Hàn Thủy không tin: "Sau khi tham gia tiệc xã giao..."

"Tôi không đến nơi như vậy." Từ Phỉ nói nhanh, "Cũng sẽ không tìm người xoa bóp."

"Ồ." Ôn Hàn Thủy cũng không biết có tin không.

Từ Phỉ giải thích: "Thực sự là không có, tôi không cần đi xã giao."

"Chà, vậy anh làm gì trong khoảng thời gian mà không đi xã giao?" Có lẽ là bệnh nghề nghiệp, Ôn Hàn Thủy luôn không kìm được mà tìm hiểu kỹ hơn khi nói chuyện phiếm với mọi người.

Từ Phỉ vui vẻ nói: "Làm việc."

"Làm việc xong thì sao?"

"Tăng ca."

Ôn Hàn Thủy: "..."

Vừa nói, họ vừa bước ra khỏi khoang máy bay cùng dòng người. Từ Phỉ vẫn nhớ tới chủ đề nói chuyện vừa rồi, đi xuống nói: "Tôi không lừa em."

Ôn Hàn Thủy nghe xong: "So với Từ tổng, tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật thú vị, tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng lại rất vui."

"Rất vui sao?" Anh hỏi.

Ôn Hàn Thủy nhìn anh: "Vòng bạn bè của tôi, hôm qua không phải anh đã thích sao?"

Cô cảm thấy bối rối trước hàng chục lượt thích của Từ Phỉ ngày hôm qua, đó là một trong những nguyên nhân khiến cô không ngủ ngon suốt đêm.

Từ Phỉ không chút lo lắng, thấy anh thản nhiên như vậy, Ôn Hàn Thủy không trêu nữa. Hai người đi về phía bãi đậu xe, có người tới đón Từ Phỉ, tiện đường tiễn Ôn Hàn Thủy đến phòng làm việc. Trước khi đi, Từ Phỉ nói với Ôn Hàn Thủy: "Hôm nào rảnh rỗi, tôi đưa em đến Thiên Nhã Hiên."

Đó là một nhà hàng nổi tiếng, đứng đầu bảng xếp hạng các nhà hàng, Ôn Hàn Thủy đã muốn thưởng thức từ rất lâu, nhưng mỗi ngày Thiên Nhã Hiên đều tiếp đón một lượng khách không nhiều, cô không có cách nào để đến ăn.

Không hổ là người đã xem qua vòng bạn bè của cô, đi thẳng vào ham muốn của cô.

Lời từ chối lăn lộn trong miệng vài lần nhưng lại không thể nói ra. Từ Phỉ thấy rõ vẻ rối ren trên mặt cô, cuối cùng nở nụ cười, vươn tay xoa đầu cô: "Chỉ là ăn cơm thôi mà, không phải em đã hứa với tôi rồi sao?"

"Tôi... Tôi không chắc là sẽ có lúc rảnh rỗi." Ôn Hàn Thủy khó khăn nói.

...

Quả thật Ôn Hàn Thủy không rảnh, cô bị Lý Vi kéo đến phòng họp ngay khi vừa bước chân vào phòng làm việc.

Phòng làm việc của cô do biên kịch vàng Ngôn Trí thành lập, vô cùng nổi tiếng, quanh năm xuất bản sách và các dự án nhận đến mỏi tay, mọi người đi theo Ngôn Trí làm việc đều được ăn uống no nê. Ôn Hàn Thủy sau khi tốt nghiệp đi khắp nơi tìm việc, cuộc sống rất khó khăn, nhờ sự dìu dắt của Ngôn Trí mà cô mới có được vị trí như ngày hôm nay. Cô cũng hay nói Ngôn Trí là quý nhân của cô.

Tại cuộc họp, Ôn Hàn Thủy mới biết được trách nhiệm nặng nề đã bất ngờ đổ lên đầu họ.

Lúc trước họ vừa hoàn thành kịch bản của một bộ phim truyền hình thể loại đô thị, bây giờ đang chuẩn bị quay thì bên đầu tư bất ngờ mang một ngôi sao nổi tiếng đến. Một lời nói của sếp lớn, đám người phía dưới ngay lập tức phải làm việc nhiều hơn. Bọn họ phải điều chỉnh một nhân vật và mạch truyện mới trong vòng vài ngày mục đích xoay quanh ngôi sao ấy, không chỉ để phù hợp với kịch bản mà còn không giành hào quang của nam nữ chính. Để đạo diễn hài lòng cũng như để làm hài lòng các yêu cầu của đoàn đội ngôi sao kia.

Nhiều yêu cầu khác nhau đặt ở trên đầu, có thể nói là rất khắt khe.

Để làm được điều này, Ôn Hàn Thủy và đồng nghiệp của cô đã bị giày vò trong nhiều ngày. Bọn họ ở khách sạn đối diện trường quay, mỗi ngày họp nhau viết kịch bản rồi lại thay đổi kịch bản, bất tri bất giác không biết thời gian trôi qua thế nào. Đến khi bản cuối cùng của kịch bản được đạo diễn đồng ý, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm nhưng không tránh khỏi vẻ mệt mỏi.

Bây giờ đã là đêm khuya, những người không thể thức được đã về nhà trước, những người trẻ tuổi còn lại đang bàn nhau đi ăn khuya. Ôn Hàn Thủy cũng có thói quen cú đêm, nghỉ ngơi một chút, cầm điện thoại bắt đầu tìm một quán ăn gần đó.

Cuối cùng chọn một quán thịt nướng mới mở.

Ra khỏi phòng làm việc, gió lạnh ban đêm của Càn Thành thổi qua, Ôn Hàn Thủy và hai người đồng nghiệp khác lập tức tỉnh táo. Trong lúc chờ xe thì Lý Vi lúc nãy còn kêu mệt đã cầm chiếc gương nhỏ lên trang điểm, Trần Phân, một biên kịch mới đang báo cáo lịch trình của cô cho bạn trai, Ôn Hàn Thủy lấy điện thoại ra xem, ánh mắt cô bắt gặp ảnh đại diện nào đó trên Wechat, ánh mắt lóe lên, cuối cùng đóng điện thoại lại.

Mất mười phút đi xe, họ đã đến quán thịt nướng. Thời điểm chọn món ăn rất vui, bọn họ không phải ngôi sao tất nhiên cũng không có gì kiêng nể, đối xử với chính mình rất hào phóng. Thịt nướng lần lượt được dọn ra đầy bàn, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy mãn nguyện rồi.

Ôn Hàn Thủy như thường lệ chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Lúc cô soạn caption, Lý Vi tán gẫu về chuyện của vị ngôi sao nhỏ kia, Trần Phân là người mới, biết ít chuyện, cẩn thận lắng nghe, Lý Vi thấy thế càng thêm hứng thú nói chuyện phiếm: "Nghe nói vị thiếu gia nhà họ Lý rất thích ngôi sao này lại còn định đưa về nhà gặp bố mẹ."

"Thật vậy sao?" Trần Phân không còn chú ý đến việc ăn thịt nướng, "Thực sự có thể bên nhau sao?"

"Ai biết, chị nghe người ta nói nhà họ Lý rất nghiêm khắc, mối tình đầu của vị thiếu gia này chính là cô minh tinh ấy."

Trần Phân nhỏ giọng kêu một tiếng, ngay cả Ôn Hàn Thủy cũng bị hấp dẫn. Nhưng về chuyện con nhà giàu thì Lý Vi cũng chỉ hiểu biết có hạn, chủ đề của họ lại chuyển sang mối tình đầu, mượn việc say mà mọi người đều nói về mối tình đầu của mình.

Khi đến lượt Ôn Hàn Thủy, hai người còn lại khá tò mò.

"Thế nào gọi là mối tình đầu?" Ôn Hàn Thủy do dự một chút, "Lần đầu tiên động lòng hay là lần đầu tiên biết yêu?"

Lý Vi a một tiếng, nghĩ nghĩ: "Cậu nói nhiều một chút cũng được mà."

Ôn Hàn Thủy cười cười, cô có chút say, cảm giác say tương đối nhẹ không ảnh hưởng đến tâm trí, nhưng lại khiến cô mở lòng một chút: "Lần đầu tiên tớ yêu là với đàn anh hơn một tuổi, nhưng tính cách không hợp sau đó thì chia tay." Cô nói một cách bình thản đến mức hai người kia tưởng rằng chuyện đó đã lâu rồi.

"Còn lần đầu tiên tớ động lòng..." Lần này, Ôn Hàn Thủy im lặng hồi lâu. Cô uống thêm chút rượu và nói đùa: "Người mà tớ động lòng là cậu nhóc hàng xóm, rất đẹp trai, học rất giỏi nhưng hơi độc mồm độc miệng, mỗi ngày không nói vài câu cay độc với tớ thì xem ra sẽ ngủ không ngon vậy."

"Sau đó thì sao?" Trần Phân quan tâm hỏi.

"Sau đó anh ấy đi du học, khi trở về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, lên đỉnh cao của sự nghiệp."

"Em không hỏi anh ấy, em hỏi chuyện của cả hai người." Trần Phân nói.

"Không có hai người gì cả, chuyện của chị và chuyện của anh ấy không liên quan đến nhau." Ôn Hàn Thủy dường như đã tỉnh táo lại, cô cười, "Hình như tớ không có chuyện gì đặc biệt ngọt ngào như hai người đang nói đâu."

Lý Vi nói với giọng điệu của một người từng trải: "Ngọt ngào chỉ là thoáng qua, cô đơn mới là vĩnh cửu."

Trần Phân vẻ mặt tiếc nuối: "Chị Hàn Thủy xinh đẹp như vậy mà chuyện tình cảm cũng không thuận lợi sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Nhưng em nghĩ nếu chị chủ động thì có lẽ là sẽ có gì đó với anh trai hàng xóm thôi."

"Vào được nhà giàu không dễ dàng như vậy đâu." Ôn Hàn Thủy thản nhiên nói.

"Giàu lắm sao?" Lý Vi tò mò, "Nếu so với thiếu gia nhà họ Lý thì sao?"

"..."

"Thực sự giàu như vậy?" Lý Vi hít vào một hơi.

Ôn Hàn Thủy nói: "Tớ còn chưa nói gì mà."

"Vẻ mặt của cậu nói ra hết rồi." Lý Vi và Trần Phân ngạc nhiên một lúc, sau đó không đề cập đến chuyện của anh trai hàng xóm nữa, Ôn Hàn Thủy lúc sau có chút không để ý, nghĩ thầm, nhìn đi, khoảng cách rất rất lớn.

Ăn xong, Ôn Hàn Thủy cảm thấy hơi mệt mỏi, cầm điện thoại lên nhìn. Wechat có rất nhiều chấm đỏ nhỏ, bài đăng vừa rồi nhận được rất nhiều lời khen ngợi và bình luận, Ôn Hàn Thủy nhàn rỗi trả lời lại tất cả.

Cuối cùng chuyển sang tin nhắn của Từ Phỉ: Đồ ăn khuya ngon không?

Ôn Hàn Thủy mặt không đổi trả lời: Ngon.

Không lâu sau, điện thoại rung lên, tin nhắn trò chuyện riêng phía Từ Phỉ được gửi đến.

Từ Phỉ: Mấy ngày nay em đều tăng ca à?

Hàn Thủy: Ừ, kịch bản buộc phải thay đổi, khá gấp.

Không hiểu sao, Ôn Hàn Thủy lại rất hay trò chuyện cùng Từ Phỉ. Hình đại diện của Từ Phỉ không hợp với hình tượng của chính mình, là một loài thực vật rất đặc biệt, lá mỏng màu xanh lục, trên đầu là những bông hoa màu tím. Ôn Hàn Thủy nhìn chằm chằm cái avatar nhẹ nhàng này hồi lâu, không khỏi có chút thả lỏng tâm trạng.

Cô dường như đang phàn nàn về một vài chuyện không quan trọng, chủ yếu xoay quanh việc tăng thêm kịch bản. Nhiều năm qua, Ôn Hàn Thủy đã gặp phải rất nhiều chuyện tương tự, nhưng yêu cầu bổ sung cảnh thật sự là lần đầu tiên thấy. Cô cũng tin tưởng tính cách của Từ Phỉ nên có thể tâm sự vài câu.

Nói xong về cô, quay trở lại chủ đề về anh.

Hàn Thủy: Muộn vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ à?

Từ Phỉ: Vẫn còn đang làm việc.

Hàn Thủy: Vẫn làm việc vào giờ này ư, quả là vất vả.

Từ Phỉ: Cũng tàm tạm.

Hàn Thủy: Ừ, nếu tôi có thể kiếm được nhiều như anh, tôi cũng sẵn sàng làm việc cả đêm.

Từ Phỉ: Kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng.

Từ Phỉ: Quan trọng là không có đối tượng.

Thật lâu sau, Ôn Hàn Thủy không gửi tin nhắn nữa. Từ Phỉ nhíu mày, thoát khỏi trang trò chuyện. Anh tìm một người tên Lý Thịnh từ danh sách bạn bè, gửi một tin nhắn: Quan tâm đến người của anh đi, đừng thêm kịch bản nữa.

Điện thoại rung hai lần, Ôn Hàn Thủy gửi tin nhắn. Từ Phỉ ngay lập tức nhấp vào, cô trả lời: Không phải đối tượng nào cũng yêu mình, ngủ sớm đi Từ tổng.

Từ Phỉ: Được, ngủ ngon.

Tắt máy tính, dọn dẹp qua bàn làm việc, Từ Phỉ cũng định rời đi. Anh ra khỏi văn phòng, thấy Ngụy Khiêm vẫn chưa làm xong việc, bước ra liền hỏi: "Từ tổng, cậu có gì muốn dặn dò sao?"

"Tan làm thôi."

"Sớm vậy sao?" Ngụy Khiêm bối rối, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Cậu độc thân thì về sớm làm gì?"

Từ Phỉ bước chân dừng lại, giọng điệu không tốt nói: "Ôn Hàn Thủy bảo tôi đi ngủ sớm."

Ngụy Khiêm: "???"

Giây tiếp theo, anh ta lập tức nhảy lên như lò xo, vội vàng chạy tới: "Nói chuyện chút đi? Cậu trở về có một chuyến mà tốc độ được nha!"

Từ Phỉ đi về phía thang máy: "Không tệ."

"Xin chúc mừng." Ngụy Khiêm nhớ đến Từ Phỉ từ nhỏ đến lớn không phải người năng suất cao, chân thành hỏi: "Khi nào tôi có thể được uống rượu mừng?"

"..."

Hai giây sau, Từ Phỉ nói: "Ngậm miệng lại, cảm ơn."