Lưu Sấm thật sự không biết người này, thậm chí còn không có chút ấn
tượng nào, bao gồm cả chủ nhân của thân thể này hình như cũng không rõ
lai lịch của Khuyết Tuyên lắm.
Cũng khó trách, nguyên chủ nhân này nói trắng ra là rất giống trạch nam
đời sau, ngoại trừ luyện võ ra thì chỉ biết “tiểu thư”, cho nên trong ký ức của hắn không có bất kỳ tư liệu nào liên quan đến Khuyết Tuyên
Hoàng Triệu nói:
- Tuy nhiên người hại người hẳn cũng không có nhiều thủ đoạn lắm. Nếu
đổi lại là ta, trước khi bắt ngươi vào đây, có rất nhiều biện pháp để
lấy tính mạng của ngươi. Cho nên hôm nay mới hại ngươi, chỉ cần phái
tiểu quan lại hạ độc trong cơm canh của ngươi, cần gì phải cử một lão
binh nghiệp ra mặt? Sự việc rất đơn giản, lại bị bọn chúng biến thành
phức tạp, nên mới hỏng đại sự rồi.
Lưu Sấm tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không gật
đầu, tán thành lời nói của Hoàng Triệu. Vẽ rắn thêm chân, hành vi của
những người này rất hợp với câu thành ngữ “vẽ rắn thêm chân”. Hoàng
Triệu nói không sai, giết một người không cần phức tạp như vậy, có rất
nhiều phương pháp lấy tính mệnh của hắn. Cũng tỷ như nói, nếu đổi là
người khác đưa đồ ăn tới Lưu Sấm chưa chắc sẽ để ý. Những người này cố
tình lại nhấc quan hệ của “tiểu thư” vào, lại không nghĩ dẫn phát sự
phản kháng mãnh liệt của nguyên chủ nhân thân thể này như thế.
Trong lòng Lưu Sấm cười lạnh, cầm lấy một miếng vải thô lau tay đầy mỡ, sau đó ngồi xuống đệm giường.
- Hoàng tiên sinh, Khuyết Tuyên rốt cuộc là ai?
Lưu Sấm nắm trên đệm, vẫn không kìm nén nổi mở miệng hỏi.
Hoàng Triệu ngẩn ra, chợt lại nở nụ cười cổ quái:
- Tiểu tử ngươi này, còn không biết Khuyết Thiên Tử ư?
- Ta tên là Lưu Sấm, ta tôn ngươi là tiên sinh, sao ngươi cứ gọi ta là “tiểu tử, tiểu tử”, đây có coi là thất lễ không?
- Điều này...
Hoàng Triệu bật cười:
- Ta thật là sơ sót, đúng rồi, ta nghe người ta gọi ngươi Mạnh Ngạn, đó có phải là tự của ngươi?
- Đúng!
Hoàng Triệu nhìn Lưu Sấm nói:
- Nhìn bộ dạng của ngươi, đã qua tuổi cập quan chưa?
- Năm nay mười bảy, đã cập quan.
- Mạnh Ngạn...
Hoàng Triệu đột nhiên khẽ ngâm xướng:
“Bỉ kỳ chi tử, bang chi ngạn hề!” Mạnh Ngạn, tên rất hay, trong nhà còn có huynh đệ nào không?
(Dịch thơ: Số chàng sang cả ai bì,
Nước non âu cũng đáng vì tao nhân.)
Cổ nhân đặt tên tự, có rất nhiều chú ý. Tỷ như trong tự này dựa theo “Bá trọng thúc quý” thứ tự anh em trai đến độ tuổi lớn nhỏ. Bá, đa số huynh trưởng, mà chữ “Mạnh”, ý tứ như là “Bá”, giống như trong tự mang từ
“Mạnh”, cũng có ý huynh tưởng. Tuy nhiên, khác với “Bá”, chữ “Mạnh” biểu thị đứng hàng trưởng tử. Nói cách khác, nếu là trưởng tử, phần nhiều sẽ dùng 'Bá' để thay thế. Chớ xem thường hai chữ vô cùng đơn giản này,
nhưng lại bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Lấy Mạnh làm tự, đại biểu cho sau
này sẽ có một gia tộc tương đối khổng lồ, dân chúng bình thường rất ít
sử dụng chữ “Mạnh”.
Lưu Sấm ngẩn ra, lắc lắc đầu.
- Ta không có huynh đệ, trong nhà trừ thúc phụ ra thì chỉ một mình ta.
Hoàng Triệu không khỏi ngạc nhiên, cảm thấy có chút kỳ quái.
Người tài đức, tuấn tú tài giỏi, hiền sĩ.
Y vừa mới ngâm xương là một câu trong “Thi Trịnh Phong – Cao Cầu”, ý
trong câu đó là: Tiểu tử kia là hiền sĩ tuấn tài giúp nước. Mạnh Ngạn,
cũng đại biểu sự mong đợi của bề trên đối với Lưu Sấm, người bình thường căn bản không có khả năng nghĩ ra một cái tên như vậy.
Xem ra, tiểu tử này dường như có chút thú vị.
Tuy nhiên dù sao cũng là mới quen, Hoàng Triệu cũng biết đạo lý “giao
thiển ngôn thâm” (ý là mới quen đã can khuyên lời thâm thiết), vì thế
lời nói xoay chuyển, lại chuyển sang đề tài lúc đầu.
- Khuyết Thiên Tử, tên là Khuyết Tuyên, là người Thái Sơn. Nguyên Niên
Hưng Bình, người này từng tụ chúng mấy nghìn người tác loạn ở Từ Châu,
tự xưng Thiên Tử, thậm chí công phá Nhâm Thành, huyện Phí và những nơi
khác, coi như là có chút bản lĩnh...
Nhưng người này sau khi thắng liên tiếp thì lại quên hết tất cả, suất bộ sát nhập Hạ Bì...Nếu hắn tác loạn ở Thái Sơn, lão nhân Đào Khiêm kia
chưa chắc sẽ để ý. Nhưng hắn đánh vào Hạ Bì, đó là khiêu chiến quyền thế của Đào Khiêm. Những binh mã trong tay hắn, sao có thể là đối thủ của
lão già Đào Khiêm?
Lưu Sấm giật mình, sao nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Hoàng Triệu?
Đào Khiêm sao?
Tuy rằng cảm quan của người đời sau đối với Đào Khiêm rất bình thường,
thậm chí có không ít người cảm thấy Đào Khiêm dẫn sói vào nhà, là một
lão già ngu ngốc. Nhưng trên thực tế, có thể ở cuối thời Đông Hán trong
loạn thế này làm được chư hầu một phương, lại có người nào đơn giản?
- Nói như thế, Khuyết Tuyên bị Đào Khiêm đánh bại?
Hoàng Triệu nói:
- Đương nhiên rồi, sau đó Khuyết Tuyên trốn về huyện Đàm, bị thuộc cấp
của Đào Khiêm là Tào Báo giết chết. Sở bộ do đại tướng Trương Khải dưới
trướng Khuyết Tuyên suất lĩnh cũng bị Đào Khiêm đánh bại. Cho nên nói,
người này nếu không biết thiên thời địa lợi nhân hoà, sớm muộn gì sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu. Vốn tưởng rằng sau khi Khuyết Tuyên chết, bộ khúc này đã không còn nữa, tuy nhiên hôm nay nhìn tình huống này dường như
còn có hậu nhân tại thế, vẫn mang dã tâm bừng bừng như cũ.
Trương Khải?
Lưu Sấm bật thốt lên:
- Là Trương Khải giết một nhà Tào Tung sao?
- Đúng vậy.
Hoàng Triệu cười nói:
- Thiết nghĩ, cái gọi là Trương Khải mưu đoạt tiền tài của Tào Cự Cao, chưa chắc là thực.
Lúc trước Trương Khải đầu hàng Đào Khiêm, vốn là bức bách bất đắc dĩ. Ta nghe người ta nói, Khuyết Tuyên lúc tại thế, rất có ân nghĩa với Trương Khải, Trương Khải sao có thể sẽ dễ dàng đầu hàng? Nếu là như vậy,
Trương Khải giết một nhà Tào Tung, là hợp lý. Tào Tháo lấy cớ báo thù,
sát nhập Từ Châu... Đào Khiêm mời đám người Lưu Bị đến chống đỡ, mặc dù
khiến Tào Tháo thu binh, nhưng là lại khiến hắn đối với việc nắm giữ Từ
Châu trong tay suy yếu nhiều...Khuyết gia nhân cơ hội này sinh sự, hành
vi chẳng qua chỉ là trọng chỉnh lại. Chỉ là ta có chút không rõ ràng,
ngươi gây trở ngại gì với Khuyết gia, khiến người này lại có ý giết
ngươi?
Lưu Sấm kinh ngạc nhìn Hoàng Triệu, biểu hiện không thể tin nổi.
Trương Khải giết Tào Tung, sau lưng chuyện này thật sự phức tạp thế nào? Dù sao ở trong trí nhớ của Lưu Sấm, Trương Khải giết chết Tào Tung,
chẳng qua là vì tiền tài của Tào Tung. Nhưng sau này Trương Khải không
còn xuất hiện nữa, là bị Tào Tháo giết chết, cũng hoặc là bị Đào Khiêm
giết chết? Trong sử sách không hề ghi lại bất cứ điều gì. Về phần Khuyết Tuyên, nếu không phải hôm nay Hoàng Triệu nói đến, Lưu Sấm thậm chí
không biết trong lịch sử thực có một người như thế.
Lưu Sấm nằm ở đệm giường, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra mấy cái tên này.
Theo lý, hắn chẳng qua là người bình thường, sao có quan hệ với Khuyết
Tuyên? Hơn nữa, Lưu Sấm cũng không thể tưởng tượng, với tính cách của
nguyên chủ nhân của thân thể này, có thể cản trở việc của đám người
Khuyết Tuyên gì chứ. Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, thậm chí không
hề để ý Hoàng Triệu ở một bên đang thầm nhìn mình. Bất chợt, trong đầu
Lưu Sấm lóe lên, hay là chuyện này có liên quan đến vị “Hoàn tiểu thư”
kia?
Ừ, có lẽ có khả năng!
Với tính cách của Lưu Sấm kia, nhất định là trong lúc vô tình, gây trở
ngại chuyện hậu nhân Khuyết Tuyên, cho nên mới có trận tai ương trong
lao ngục này.
Nhưng, nào có thể như vậy?
Khóe miệng Lưu Sấm nhếch lên, hiện lên ý cười lành lạnh.
Ngươi đã trêu chọc ta, vậy thì chờ ta trả thù đi... Chỉ mong người của
Khuyết gia không quá mức vô năng. Dù sao đây cũng là đối thủ đầu tiên
sau khi Lưu Sấm trọng sinh gặp phải. Nếu là rất vô năng, thì sao sau này có thể làm được gì?
****
Chu Hợi kịp thời trở về, đích xác khiến hoàn cảnh của Lưu Sấm phát sinh biến hóa.
Tường đất trong nhà tù nhỏ bị sập, đương nhiên cũng kinh động đến Huyện
trưởng huyện Cù Hoàng Cách. Khi lão nghe nói có kẻ tặc ra vào đại lao
như vào chỗ không người, đã giận tím mặt. Phải biết rằng, lão là quan
phụ mẫu của huyện Cù quan, tuy nói nay thế đạo hỗn loạn, uy nghiêm Hán
thất không còn được như trước đây nữa, nhưng dù sao lão cũng là trưởng
một huyện, mà nay lại có người xâm nhập vào đại lao dưới sự cai trị của
lão, thật sự là quá mức càn rỡ.
Huyện trưởng giận dữ, động tĩnh tự nhiên sẽ không nhỏ rồi.
Ngày hôm sau khi phát sinh chuyện ám sát, Hoàng Cách liền khai trừ sáu
gã quan coi ngục đang trực, càng nghiêm lệnh Tặc Tào Chu Hợi, tra rõ
đồng đảng của thích khách.
Chu Hợi tự nhiên sẽ không nhân từ nương tay, điều động nhân sự dưới
trướng quấy cho huyện Cù đến gà chó không yên. Ngày bình thường đám lưu
manh ở huyện Cù chơi bời lêu lổng vẫn luôn được Chu Hợi chiếu cố. Nhưng
chẳng ai ngờ rằng, chính là bởi vì Chu Hợi làm ầm ĩ như vậy, nhưng lại
chó ngáp phải ruồi phát hiện manh mối Lưu Sấm bị oan uổng.
Hoá ra, khi Chu Hợi thu thập một tên lưu manh, trong lúc vô tình từ
miệng tên đó biết được, trong huyện thành có một gã tên là Trương Thắng
sa cơ thất thế, trước đó lúc say rượu lỡ nói hắn ta tìm được một đường
tiền tài, còn cấu kết với một nữ tử tên là Nha Nhi. Theo tên lưu manh
nói, nữ tử mà Trương Thắng nói chính là tỳ nữ Mi gia đã bị giết. Chu Hợi sau khi nghe được lập tức nảy sinh lòng cảnh giác.
Sau đó, Chu Hợi dẫn người đến xã Y Lô tìm Trương Thắng, bị đánh ba gậy, Trương Thắng khai ra.
Người này tuy nói gia đạo rách nát, nhưng lại trọng mặt mũi, cũng biết
ăn nói. Sau khi hắn thông đồng với tỳ nữ Nha Nhi của Mi gia, liền xui
khiến Nha Nhi trộm những đồ quý ở trong Mi gia, lại thông qua chợ đen
của xã Y Lô để tiêu thụ, thời gian lâu dài, dục vọng Trương Thắng càng
lớn, mà Nha Nhi càng lúc càng sợ hãi, vì thế thừa dịp khi hẹn hò với
Trương Thắng, đã nói với Trương Thắng nàng không muốn làm tiếp, cũng đề
xuất muốn y cũng nàng bỏ trốn.
Cuối thời Đông Hán, nô tỳ giống như Nha Nhi phần lớn đều thuộc tài sản riêng của chủ nhà.
Mi gia mặc dù không phải là gia tộc quan lại gì, nhưng cũng là cường hào trong huyện Cù. Ba đời kinh doanh, tài sản hơn trăm triệu, người hầu
đạt tới mấy nghìn người.
Nếu Trương Thắng muốn dẫn Nha Nhi đi, chẳng khác nào đắc tội Mi gia.
Nếu Trương Thắng thật sự thích Nha Nhi thì thôi, nhưng vấn đề ở chỗ, y
chỉ là muốn thông qua Nha Nhi để kiếm tiền, thuận tiện thỏa mãn chút dục vọng sinh lý, không hề có tình yêu gì với Nha Nhi. Nha Nhi nhiều lần
thúc giục Trương Thắng, thậm chí uy hiếp Trương Thắng, khiến cho y nổi
lên sát tâm, sát hại Nha Nhi.
Chỉ có điều, Trương Thắng cũng không biết là ai đã vu oan giá họa cho
Lưu Sấm, sau khi y giết Nha Nhi thì chạy tới xã Y Lô trốn tránh, căn bản không rõ sự việc sau đó.
Bởi vậy, vụ án giết người của Lưu Sấm đã tra ra manh mối.
Tuy Hoàng Cách không coi là thanh quan, nhưng cũng không phải là kẻ hồ
đồ, biết được sự việc Lưu Sấm không sát hại Nha Nhi, lập tức hạ lệnh
phóng thích Lưu Sấm.
Vì thế, sau khi bị bắt nhốt bảy ngày trong đại lao, Lưu Sấm đã được tự do.
Khi Chu Hợi đón hắn từ trong đại lao ra ngoài, Lưu Sấm đứng ở cửa đại lao, không kìm nổi hét to một tiếng.
Bảy ngày, suốt bảy ngày!
Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, bảy ngày không là cái gì, nhưng
với Lưu Sấm mà nói, thời gian bảy ngày này, khiến cho hắn và thân thể
này đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau, càng thông qua này bảy ngày
này, từ trong miệng của Hoàng Triệu, hắn cũng đã có hiểu biết cơ bản về
thời đại này.
Bảy ngày này đối với Lưu Sấm mà nói, có thể nói là rất quan trọng.
Cho nên khi hắn từ trong đại lao đi ra, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi.
Bởi vì hắn biết rõ, từ giây phút hắn ra khỏi đại lao này, hắn và thời
đại này cho dù là thế nào cũng đã thật sự liên kết cùng một chỗ rồi.
Từ nay về sau, trên đời này không còn một nhân viên công vụ Lưu Sấm đến từ đời sau nữa!