Nhà của Đổng Phì ở một khu đất trũng phía tây nam Nghiệp Thành.
Đây là một khu bình dân của Nghiệp Thành, vừa đi đến đó đã xộc lên một mùi tanh tưởi. Bàng Đức và Lục Tốn nhíu mày, nhưng Lưu Sấm vẫn không có biểu tình gì, dường như hắn không hề có một chút cảm giác gì với mùi tanh tưởi kia.
Bàng Đức cùng vậy, mà Lục Tốn cùng thế, đều coi như xuất thân quyền quý. Còn Lưu Sấm từ nhỏ đã sống ở khu dân nghèo huyện Cù nên cũng không lạ gì nơi như thế này. Hắn đi phía sau Đổng Phì nhìn người thiếu niên cường tráng như con sư tử đi trước mà không kìm nổi thở dài một tiếng... Nếu như Đổng thái hậu chưa chết thì hiện nay chưa biết chừng Đổng Phì này cũng có thể đang ăn chơi trác táng.
Tiếc là, Đổng thái hậu không nhìn rõ thế cục, lại không có đủ thực lực, kết quả lại bị hại khiến liên lụy đến cả người nhà phải gặp họa. Cho nên, lúc thực lực chưa đủ mạnh thì cần phải khiêm tốn mà ẩn mình, không hiểu tiến thoái giống như Đổng thái hậu thì kết quả sẽ rất thê thảm.
Sở dĩ Lưu Sấm hứng thú với Đổng Phì này cũng là có nguyên nhân của hắn. Đổng Phì thân thể cường tráng, khí lực không hề thua kém Lưu Sấm. Thứ hai, đương kim thiên tử được Đổng thái hậu nuôi nấng. tuy là kẻ bạc bẽo nhưng y rất cảm kích Đổng thái hậu. Lưu Sấm và Hán đế có mối quan hệ gần gũi cũng, có sự ràng buộc lẫn nhau. Nếu như Đổng Phì là con cháu họ Đổng thật thì về sau Lưu Sấm lại càng cảm kích cậu ta hơn.
Thiếu niên Đổng Phì dừng lại ở một ngôi nhà ụp sụp, cậu lau vết máu trên mặt rồi lớn tiếng nói: - Nương, con đã về!
Cậu ta đẩy cửa đi vào trong.
Lưu Sấm ra hiệu cho Lực Tốn và Bàng Đức đứng chờ ngoài cửa. Hắn đi theo Đổng Phì vào trong.Vừa vào trong phòng, một mùi tanh tưởi đã xộc vào mặt hắn.
- Nương, nương...
Đổng Phì đột nhiên kinh hãi vứt túi khôi giáp ra, xông lên phía trước.
Trên chiếc giường sát đất có một lão phu nhân tóc trắng xóa nằm phủ phục ở đó, không hề nhúc nhích.
Cậu chạy lên phía trước đến bên cạnh lão phu nhân, ôm bà vào ngực.
Chỉ thấy trán của lão phu nhân máu tươi chảy đầm đìa, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Lưu Sấm thấy vậy vội ấn vào huyệt nhân trung, bà ta từ từ tỉnh lại, mắt chưa mở đã vội hô lên: - A Sửu mau chạy đi!
- Nương, nương... A Sửu ở đây!
Lão phu nhân mắt mở to nhìn Đổng Phì, vẻ mặt kích động: - A Sửu, sao con lại ở trong này?
- Nương!
- Phu nhân đừng căng thẳng, có ta ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ cho A Sửu.
Lưu Sấm không biết y thuật nhưng dù sao Trương Trọng Cảnh, Hoa Đà cũng là thủ hạ của hắn, lúc họ xem bệnh, bốc thuốc trị bệnh thương hàn Lưu Sấm cũng có được quan sát mấy lần. Hắn không có hứng thú nhiều với y thuật, nhưng nếu trên chiến trường chém giết cũng cần một chút kiến thức cấp cứu sơ cấp, cho nên hắn từng thỉnh giáo hai người.
Hình như mạch của lão phu nhân rất yếu, chắc là bệnh nguy kịch.
Sở sĩ có thể tỉnh lại là vì trong lòng còn có vướng bận...
- Ngươi là ai?
Lão phu nhân vội vàng nhìn Lưu Sấm hỏi.
- Ta là hoàng thúc Đại Hán Lưu Sấm, vừa rồi thấy một đám ác nô đánh đập Đổng Phì cho nên đã ra tay tương trợ. Ta nghe nói cậu ấy là người nhà của Đổng thái hậu?
Nghe nói Lưu Sấm là hoàng thúc Đại Hán, mắt lão bà bỗng sáng lên.
Bà ta đột nhiên bắt lấy cánh tay của Lưu Sấm: - Lẽ nào Thiên gia phái cậu đến tìm chúng ta sao?
Lưu Sấm ngẩn ra chợt gật đầu.
Hắn nhìn ra được, lúc này bà đã như ngọn đèn sắp tắt, cho nên thực sự không đành lòng nói cho bà biết sự thực...
- Cuối cùng ông trời vẫn không quên huyết mạch này của Đổng gia.
Bà ta kéo cánh tay của Lưu Sấm khóc ầm lên: - Thái hậu là cô của A Sửu...A Sửu, vào góc nhà mở hòm ra, bên trong có một cái hộp gỗ, con mang ra đây.
Đổng Phì ồm ồm trả lời mẹ rồi đứng dậy.
- Đổng Phì, là chuyện gì vậy?
- Không phải Đổng Phì mà là Đổng Phi...Đứa trẻ này thật đáng thương, sinh ra đã mắc bệnh thương hàn, cho nên đầu óc không được thông minh lắm. Cha nó thấy nó ngốc nghếch không muốn giữ lại, lão nô thương hại thằng bé cho nên đã giữ nó ở bên cạnh. Ta không phải mẹ đẻ nó, ta vốn là tỳ nữ của mẹ nó. Nhưng may thay cũng vì như vậy mà sau khi Thái hậu qua đời, Đại tướng quân sai người tru sát Đổng gia, ta liền rời khởi Hà Gian đến ở tại Nghiệp Thành.
Vốn hi vọng Thiên gia có thể đến tìm chúng ta, không ngờ... Hoàng thúc, xin hãy niệm tình Thái hậu, mang A Sửu đến Hứa Đô, coi như lão nô đã không phụ lời hứa với phu nhân năm đó.
Lúc này Đổng Phi đã cầm chiếc hộp đến. Lão phu nhân ra hiệu cho cậu để xuống, cậu ta mở hộp, lấy chuỗi vòng tay bên trong ra, trên mặt còn buộc một quả chuông.
Nhìn quả chuông kia rất cũ, nhưng đường nét rất tinh xảo.
- Hoàng thúc xin hãy nhận lấy quả chuông này, đó là đồ chơi mà Thiên gia chơi khi còn nhỏ, nó có thể chứng minh cho thân phận của A Sửu.
Lưu Sấm giật mình.
Đổng thái hậu chỉ có một đứa con đó là Hán Linh đế Lưu Hoằng. Bà mang hết những tâm huyết đặt vào đương kim thiên tử Lưu Hiệp. Lúc đầu cướp ngôi bị thất bại, Đổng thái hậu bị đuổi ra khỏi Lạc Dương nhưng bà ấy vẫn luôn thương nhớ Lưu Hiệp, vì thế đã mang theo thứ đồ chơi còn nhỏ của Lưu Hiệp bên người, không ngờ sau khi đến Hà Gian thì bị hại chết.
Đây cũng là vật chứng minh tốt nhất cho thân phận của Đổng Phi là con cháu của Đổng tộc. Đáng tiếc là nay Thiên gia đến thân mình cũng khó bảo toàn, chứ đừng nói đến tình tình bạc bẽo, sao có thể để ý đến sự sống chết của hậu nhân Đổng gia được?
Sắc mặt của lão phu nhân càng lúc càng khó coi, tiếng nói cùng càng lúc càng yếu đi.
Lúc này đột nhiên ngoài nhà có tiếng ồn ào. Lưu Sấm lập tức quát lớn: - Lệnh Minh, kẻ nào gây sự, lập tức chém đầu.
- Vâng!
Lưu Sấm vừa ra lệnh đã liên tục có tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài vọng vào. Hẳn là người của Đào gia đến bắt lão phu nhân để trả thù cho những tên ác nô đó.
Lưu Sấm hạ giọng nói: - Phu nhân yên tâm, ta xin lấy liệt tổ liệt tông Đại Hán ra để đảm bảo sẽ không để A Sửu phải chịu bất kì sự ức hiếp nào nữa.
- A Sửu!
- Nương!
Lão Phu nhân kéo tay Đổng Phi lại yếu ớt nói: - Con có sức mạnh trời phú, trước đây thường xuyên gặp phải rắc tối, cho nên ta mới giả danh mẫu thân con để con khỏi thiệt thòi. Những năm gần đây con phải chịu nhiều oan khuất. Sau này đi theo hoàng thúc phải nghe lời hoàng thúc, biết chưa?
Đổng Phi rất ngây thơ gật đầu: - Nương, con nhớ rồi!
- Hoàng thúc, phải trông cậy vào người rồi!
Lưu Sấm trịnh trọng gật đầu, lúc này trong lòng lão phu nhân mới thả lỏng. Bà nhìn Đổng Phi ngốc nghếch kia với ánh mắt trìu mến rồi vuốt ve má cậu, nhưng tay bà chưa chạm mặt Đổng Phi thì đột nhiên rủ xuống, rời bỏ nhân gian. (chưa xong còn tiếp..)