Suy nghĩ kĩ một chút thì dường như cũng rất bình thường.
Viên Đàm trong việc tranh quyền thừa kế đã thua Viên Thượng, nhưng trong lòng cũng không phục.
Y tự phong là Xa Kỵ tướng quân, đóng quân ở Lê Dương, nói thẳng ra là muốn mượn việc này để thể hiện năng lực của mình.
Nhưng Viên Đàm không ngờ là y vừa mới chiếm được Lê Dương thì lại nhận được tin tức Tào Tháo phái Nhan Lương và Hứa Du đến xâm phạm, cho nên khó tránh khỏi kích động.
Y cầu viện Viên Thượng, chỉ e đó cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng sau khi y biết được Viên Thượng và Lưu Sấm liên minh với nhau thì y lại càng không vui.
Nếu nói về thực lực của Nhị viên thì cũng chỉ sàn sàn như nhau. Nếu nhất định phân cao thấp thì Viên Thượng tối đa cũng chỉ mạnh hơn Viên Đàm một phần. Mà trong tay Viên Đàm có cả một nửa Thanh Châu... Nhưng nếu Viên Thượng và Lưu Sấm liên minh với nhau, sẽ sinh ra rất nhiều biến số. Súc mạnh của Lưu Sấm trong hai năm qua đã là điều rõ ràng không thể nghi ngờ. Chưa nói đến càn quét U Châu hay là xưng hùng Tắc Bắc. Địa vị của Lưu Sấm ở Bắc Cương đã được xác lập, cộng thêm với thân phận hoàng thúc của hắn lại càng khiến cho không ít người muốn hợp tác với hắn...
Viên Thượng có được sự trợ giúp của Lưu Sấm, có thể nhanh chóng ổn định được thế cục.
Cho dù Viên Đàm đánh lui được Tào Tháo thì cũng không thể xoay chuyển được cục diện đã định của Viên Thượng.
Lưu Sấm ngẩng đầu lên đột nhiên hỏi: - Dương công tử, hà cớ gì lệnh tôn phải bảo ta cảnh giác?
Dương Minh hơi căng thẳng, giọng nói có chút run rẩy: - Hoàng thúc là dòng họ Hán thất, phụng mệnh thiên tử phục hưng nhà Hán, cha ta sớm đã có ý tìm đến nương tựa. Chỉ tiếc là chưa tìm được cách nào cho nên vẫn chưa có cơ hội. Nay hoàng thúc đã hùng bá U Châu, uy danh có ai là không biết? Năm đó cha ta chịu trọng ân của Tiên đế làm giáo úy Hắc Sơn, nay hoàng thúc xuôi nam. Cha con ta đương nhiên cải tà quy chính, dốc sức cho hoàng thúc.
Hắn đứng lên đi đến bên cạnh Dương Minh, bàn tay to của hắn đặt lên vai y rồi nói: - Dương công tử trở về hãy nói với lệnh tôn, tâm ý của ông ấy ta đã hiểu. Lần này ta đến Nghiệp Thành đúng là cố gắng vì tương lai của nhà Hán. Cha cậu đã làm tròn chức trách. Đợi Đại Hán này được phục hưng, ta sẽ báo cáo thiên tử về công lao của cha cậu.
Lưu Sấm nói câu này thực tế là đã nhận sự sẵn sàng góp sức của cha con Dương Phượng.
Nhưng về một phương diện khác, hắn cũng cảnh cáo cha con họ chớ để lộ ra. Chỉ nên làm tốt chuyện trước mắt, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.
Dương Minh cũng là người thông minh ylộ ra ngay vẻ sợ hãi.
- Tiểu nhân xin tuân theo sự dạy bảo của hoàng thúc, không phụ sự kì vọng của người.
Y cúi đầu thi lễ rồi cáo từ Lưu Sấm ra về.
Sau khi Dương Minh đi, Hứa Chử không kìm nổi mà hỏi: - Chủ công lẽ nào chúng ta vẫn phải đi Nghiệp Thành nữa sao?
- Chẳng lẽ lão Hổ ca sợ?
Gương mặt của Hứa Chử lập tức đỏ lên.
- Sao chủ công lại nói vậy? Từ trước đến nay ta đi theo chủ công, bao nguy hiểm đều đã trải qua, chỉ là Nghiệp Thành sao lại có thể khiến ta sợ hãi được?
Lưu Sấm mỉm cười!
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tốn.
- Bá Ngôn, chuẩn bị thế nào rồi?
- Chỉ đợi hoàng thúc phân phó.
- Ha ha, Viên Hiển Tư thật là quá ngu xuẩn, không đáng phải dùng mưu. Nhưng hiện nay chúng ta cần Nhị Viên tranh thủ cơ hội cho chúng ta, cho nên cuộc hợp tác này là không thể tránh được. Nếu Viên Thiệu còn sống... chưa biết chừng bây giờ ta chưa thể về U Châu được. Nhưng Viên Thiệu không còn nữa, chỉ là một Viên Đàm không đủ để uy hiếp ta. Chắc hẳn Viên Thượng cũng biết bây giờ hợp tác với ta là tốt nhất. Ngoài việc hợp tác với ta ra e rằng cũng khó mà tìm được một đồng minh thích hợp. Nếu đã như vậy chúng ta cũng chỉ việc đi Nghiệp Thành, lĩnh giáo thủ đoạn của Viên gia một chút.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Ban đêm, Toan Tảo.
Sau khi Tào Tháo suất bộ thẳng tiến đến Diên Tân, tất cả đã chuẩn bị xong.
Nhưng từ đầu xuân đến nay chứng đau đầu của Tào Tháo lại phát tác, đau đớn vô cùng.
May là có thái y đi theo bốc thuốc cho lão. Sau khi uống thuốc, lão ra mồ hôi, chứng đau đầu cũng được giảm không ít, vì thế mới ngủ được sớm.
Nhưng lão vừa mới đặt mình xuống được không lâu thì đã có người kêu lên.
- Chủ công, Quách quân sư có việc gấp muốn cầu kiến!
Quách Gia này nay là quân sư Tế Tửu, tuy chức vụ không rõ ràng nhưng quyền lực thì rất lớn.
Đêm khuya y còn đến chắc chắn là có việc quan trọng.
Tuy bệnh của Tào Tháo vừa mới đỡ được một chút nhưng lãovẫn vội vàngđứng dậy, với lấy áo khoác ra ngoài.
- Phụng Hiếu, muộn thế này rồi, có chuyện gì không?
- Tam công tử đã quay về.
- Hả?
Tào Tháo hơi sửng sốt rồi mới phản ứng, Tam công tử theo như lời của Quách gia, đó chính là Tào Chương.
- Hoàng Tu Nhi này không ở U Châu với tỷ tỷ của nó còn chạy về đây làm gì?
Quách Gia cười khổ nói: - Sau khi Tam công tử rời khỏi thuyền ở Đông Lai liền đi thẳng đến huyện Hoàng. Hiện nay thái thú Đông Lai là Vương Tu hộ tống Tam công tử trở về, có lẽ lúc này đã qua quận Thái Sơn đi thẳng về Hứa Đô.
Tào Tháo trầm ngâm rồi thở dài một tiếng: - Quay về, thì cứ quay về đi thôi!
Trong lòng lão rất rõ, Tào Chương quay về, giữa lão và Lưu Sấm sẽ như nước với lửa. Lúc trước Tào Chương ở lại U Châu, giữa Lưu Sấm và y còn có mối quan hệ ràng buộc. Nhưng bây giờ Lưu Sấm dùng cách này cho thấy rõ thái độ của hắn: giữa hai người chúng ta chắc chắn sẽ có một cuộc chiến. Nếu đã như vậy thì phóng ngựa đến đây.
Nghĩ về Lưu Sấm, tâm trạng của Tào Tháo rất phức tạp.
Lúc đầu đánh giá sai về hắn, mới tạo nên thế cục hiện nay giữa Lưu Sấm và lão.
Từ khi Lưu Sấm khởi sự ở U Châu thì quan hệ giữa hai người cũng hoàn toàn tan vỡ.
Tào Tháo cười khổ một tiếng sau đó đứng lên: - Nếu đã như thế, vậy thì xem Mạnh Ngạn rốt cuộc có bản lĩnh gì? Phụng Hiếu, tình hình Lưu Sấm hợp tác với Viên Thượng bây giờ thế nào rồi?
Quách Gia hồi đáp: - Theo tin của mật thám, sáng hôm nay Lưu Sấm đã qua sông Hô Đà, đang trên đường đến Nghiệp Thành...
- Hắn tới nhanh thật!
Tào Tháo hít sâu một hơi sau đó nói: - Nếu đã như vậy ta cũng sẽ không để cho hắn quá tự tại nữa! Truyền lệnh Nhan Lương và Hứa Du, lệnh cho hai người này mai qua sông, tấn công Lê Dương. Lệnh cho Từ Hoảng, Tào Hồng xuất phát, phải nhanh chóng cướp lấy Nội Hoàng.
Lấy được Nội Hoàng chẳng khác nào chặt đứng đường lui của Lê Dương. Tào Tháo quyết ra oai với Lưu Sấm Lúc này dù thế nào lão cũng không nương tay.
Quách Gia khom người lĩnh lệnh rồi chợt nói: - Trương Yến bên kia...
- Chuyện của Trương Yến vẫn cho đích thân Phụng Hiến ngươi chủ trì, phải nhanh chóng khiến Trương Yến quy thuận. Còn về phần cuộc chiến Lê Dương ngươi không cần phải lo lắng. Có Văn Hòa Công Đạt ở đó cho dù Lưu Sấm kia có đến cũng không thể xoay chuyển được cục diện...
Quách Gia gật đầu chắp tay cáo từ.
Cũng giống như Lưu Sấm nhìn trúng Trương Yến ỏ Hắc Sơn tặc, Tào Tháo cũng vậy, lão cũng đang nhòm ngó vào Hắc Sơn quân của Trương Yến, đó chính là trăm vạn nhân khẩu.