Viên Thiệu sau trận chiến ở Thương Đình cứ luôn mê mê tỉnh tỉnh, tinh thần sa sút.
Cũng khó trách, Viên Thiệu vốn xưa nay tự phụ lại liên tiếp thua trận Tào Tháo mà y vẫn luôn khinh thường, trong lòng đương nhiên là cực kì buồn bực…
Viên Thượng đã từ Nghiệp Thành tới, chuẩn bị đón Viên Thiệu trở về Nghiệp Thành.
Chỉ có điều, thân thể của Viên Thiệu suy yếu, đại phu dặn dò Viên Thượng, không nên bắt Viên Thiệu lên đường quá gấp gáp, tốt nhất là nghỉ ngơi một chút, điều dưỡng thân thể cho tốt, đợi bệnh tình chuyển biến tốt hơn rồi hẵng lên đường. Viên Thượng nghe lời đại phu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì thế y phái người truyền tin về nhà rồi ở lại bên cạnh chăm sóc Viên Thiệu. Y bất kể thế nào cũng không thể để Viên Đàm một mình ở lại bên cạnh Viên Thiệu, nhằm tránh xảy ra biến cố.
Viên quân đồng loạt lui lại, đóng quân ở bờ phía Nam sông Thanh.
Mà Tào quân trong trận chiến ở Thương Đình cũng tổn thất nghiêm trọng, mặc dù đạt được thắng lợi cũng không còn sức lực tiến về phía bắc.
Tào Tháo cũng có phần bất đắc dĩ, lão đương nhiên biết Viên Thiệu bệnh nặng, sĩ khí Viên quân giảm sút, Viên Đàm Viên Thượng vẫn chưa có cách nào chống đỡ nổi đại cục Hà Bắc. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để lão xuất kích, nhưng lại vướng ở chỗ trong trận Thương Đình, thực lực của Tào quân cũng bị hao tổn. Vụ thu hoạch lại đang đến gần, không thể ngay lập tức chiêu mộ binh mã. Từ trận đại chiến Quan Độ năm trước cũng đã chậm trễ suốt một năm. Duyện Châu, Dự Châu và rất nhiều địa phương khác đều tuyệt thu, nếu không phải lão từ năm Kiến An thứ nhất thi hành hình thức đồn điền, trong mấy năm này coi như tích lũy được chút của cải thì mấy năm nay khó mà sống qua được.
Theo kế hoạch của Tào Tháo, năm nay nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian ngắn.
Lão không muốn đang chiến tranh lại đi chiêu mộ thanh niên trai tráng, như vậy tất sẽ tạo thành thiếu hụt lao động… Nếu không phải như vậy thì Tào Tháo với khí thế đại thắng Quan Độ, đại thắng Nhữ Nam, sao có thể chỉ điều ra năm vạn quân?
Nếu năm nay lại xuất hiện tuyệt thu, Hà Lạc chắc chắn sẽ rung chuyển.
Tào Tháo suy nghĩ vì toàn cục, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Biết rõ cơ hội thật tốt đang ở trước mắt, lão lại không thể thu phục Hà Bắc.
Viên Thiệu cũng cảm thấy buồn bực, cũng chính bởi vì nỗi buồn bực này, khiến cho y bệnh nặng khó qua.
Giày vò cả ngày, Viên Thiệu cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ.
Viên Thượng và Viên Đàm đứng ở ngoài cửa trông coi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh triệu tập.
Hai huynh đệ đề phòng lẫn nhau, lại tính kế lẫn nhau... Nói ra thì hai người bọn họ đều rất mệt mỏi, nhưng lúc này lại không ai nguyện ý rời khỏi. Bọn họ đều lo lắng, chính mình lúc nghỉ ngơi, nếu chẳng may phát sinh biến cố gì sẽ đều ảnh hưởng đến con đường sau này của mình.
Cho nên, hai huynh đệ canh giữ ở ngoài phòng, nhìn như thân mật khăng khít, kì thực là dấu diếm tâm cơ.
- Huynh trưởng, trời đã muộn, hay là huynh đi nghỉ một chút đi, chỗ này để đệ trông coi là được.
- Như vậy sao được, ta là huynh trưởng, sao có thể nghỉ ngơi trong lúc này? Nhưng Hiển Phủ vừa từ Nghiệp thành đến liền bận rộn chăm sóc phụ thân, chỉ sợ đã sớm mệt mỏi, hay là để nghỉ tạm trước, ta chăm sóc phụ thân là được. Nếu có chuyện gì, ta tất nhiên sẽ phái người đến báo tin cho đệ.
Hay cho một màn huynh đệ kính cẩn làm cảm động lòng người.
Chẳng qua dưới lớp mặt nạ tươi cười của hai người đều cất giấu những mưu toan riêng…
Lúc này từ ngoài viện có một người chạy đến.
- Tam công tử, Phùng Kỷ tiên sinh phái người đến, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Viên Thượng ngẩn ra nhìn về phía Viên Đàm.
Viên Đàm thì cười nói: - Nếu Phùng Kỷ tiên sinh phái người đến, hẳn là có đại sự... Hiển Phủ cứ việc đi nghe bẩm báo, huynh ở đây trông coi là được.
Viên Thượng nói thật ra cũng không nguyện ý rời khỏi vào lúc này.
Nhưng Phùng Kỷ không có khả năng vô duyên vô cớ phái người đến, vậy nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Vì thế, Viên Thượng cáo lỗi với Viên Đàm, liền vội ra khỏi cửa viện. Người đưa tin trước cửa, Viên Thượng cũng không xa lạ gì, chính là Viên Triều Niên ngày xưa đi theo Viên Hi.
- Triều Niên, Phùng Kỷ tiên sinh phái ngươi tới, có chuyện gì?
Viên Triều Niên đang định mở miệng, Viên Thượng liền nhìn thấy một quản sự từ đằng xa vội vã chạy tới, thẳng đến trong sân.
Người này là tâm phúc của Viên Đàm... trong lòng Viên Thượng lập tức có một điềm báo không may…
Viên Triều Niên nhìn qua phong trần mệt mỏi, khom người hồi đáp: - Khởi bẩm Tam công tử, đại sự không xong rồi. Ba ngày trước, quân Hán đánh lén khe núi Bồ âm, Tô Gia ở Trung Sơn gây rối, lừa gạt cướp lấy Vọng Đô, sau khi điều Trương Nam tướng quân từ khe núi Bồ Âm đi, lại phái người cướp lấy khe núi Bồ âm, chém giết tướng phòng giữ khe núi Bồ âm là Tân Minh. Trương Nam tướng quân nghe được tin tức, lập tức suất bộ chạy về khe núi Bồ Âm, lại không ngờ đến giữa đường gặp phải cường hào hai nhà Tô - Trương phục kích khiến toàn quân tan tác. Trương Nam tướng quân hiện nay chạy trốn còn chưa rõ tung tích.
Vọng Đô, huyện Đường, khe núi Bồ Âm lần lượt thất thủ, đại tướng quân Hán Trương Liêu đóng quân ở xã Diễm, ở huyện Đường dưới sự hỗ trợ của Trương gia cướp lấy Thường Sơn quan.
- Á!
Viên Thượng nghe xong quá kinh hãi.
Y cảm nhận được một tiếng “ong…” tê rần cả đầu óc, một lúc lâu sau còn chưa định thần được.
Khe núi Bồ Âm bị phá, Vọng Đô thất thủ, Thường Sơn quan bị Lưu Sấm chiếm giữ, cũng có nghĩa là cắt đứt con đường cứu viện Trung Sơn của Cao Can, toàn bộ Trung Sơn ắt rơi vào tay quân Hán. Nhưng tất cả những chuyện này phát sinh quá đột ngột, khiến Viên Thượng có chút khó có thể chấp nhận được…
Y cắn chặt khớp hàm, một lúc lâu sau nói: - Ngươi lập tức chạy về Nghiệp Thành, truyền mệnh lệnh của ta, mệnh Tân Bình xuất kích, đoạt lại Trung Sơn.
Viên Thượng hiện tại có chút hối hận rồi...
Lúc trước Tân Bình đã nói với y ngàn vạn lần không được điều động binh mã từ Ký châu.
Nếu như Tiêu Xúc còn đang ở Trung Sơn, có thể hô ứng lẫn nhau với Trương Nam, Tô Gia làm sao có thể cướp được khe núi Bồ Âm? Nhưng y lại không chịu tín nhiệm, nhất định phái Tiêu Xúc đến Từ Châu. Như thế mới khiến Trương Nam một cây chẳng chống vững nhà, bị Tô Gia lợi dụng sơ hở, thế nên Trung Sơn mới rơi vào lâm nguy. Viên Thượng đương nhiên biết Tô thị, lại càng rõ ràng hơn Tô thị ở Trung Sơn có được uy thế đến đâu. Đại phú hào trong suốt cả trăm năm, thâm cơ không thể coi nhẹ.
Kế sách duy nhất hiện nay chỉ có thể là trông chờ Tân Bình xuất kích, đoạt lại Trung Sơn.
Nếu không Trung Sơn thất thủ, quận Thường Sơn tất gặp phải nguy hiểm... Viên Thượng lập tức có chút khẩn cấp, cảm thấy dù thế nào cũng khó ổn định tâm thần được.
Sau khi y tiễn Viên Triều Niên đi, liền nhanh chóng trở lại trong đình viện.
Không ngờ, y nhìn thấy Viên Đàm sắc mặt xanh mét, như thể hồn bay phách lạc.
Trong lòng Viên Thượng chấn kinh, tưởng rằng Viên Đàm cũng biết được tin Trung Sơn thất thủ, vì thế liền vội vàng tiến lên, chuẩn bị giải thích một phen…
Nhưng chưa từng nghĩ đến y còn chưa mở miệng thì trong phòng đã truyền đến một tiếng gầm lên: - Tên nhãi Lưu Sấm, bắt nạt ta quá đáng!
- Huynh trưởng, phụ thân sao vậy…
Viên Đàm cắn răng, một lúc lâu sau cười khổ nói: - Tân Bình phản rồi.
- Hả?
- Hiển Tư, Hiển Phủ, hai con vào đây.
Viên Thượng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hai tai ù hết lên.
Y gần như mất hồn mất vía, cùng Viên Đàm đi vào trong phòng, trong lòng vẫn còn thấy nghi hoặc: Tân Trọng vẫn luôn trung thành nhất mực, sao lại có thể làm phản?
Viên Thiệu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Bên cạnh giường có một nam nhân đang phủ phục, chính là nam tử vừa mới đến báo tin, tâm phúc của Viên Đàm.
Viên Thiệu thở nặng nề, nhắm mắt lại cố gắng nén cơn giận trong lòng mình xuống.
Y có lí do tức giận, Tân Bình lại vô duyên vô cớ tạo phản. Trước đây không có bất kỳ dấu hiệu, nếu bình thường Viên Thiệu cũng sẽ không mấy để bụng, nhưng hiện tại… sau một trận Thương Đình thất bại, nguyên khí Viên quân thương tổn nặng nề, thực lực giảm mạnh. Lúc này, chính là nên ổn định thế cục, cũng là cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức. Tân Bình một khi làm phản, nhìn chỉ như râu ria tôm tép nhưng trên thực tế lại biểu lộ thế lực do Viên Thiệu khống chế đang suy yếu.
- Hiển Tư, Trọng Trị vẫn phò tá con, vì sao đột nhiên mưu phản?
Viên Đàm lúc này lại đầu óc hồ đồ. Gã làm sao có thể biết, Tân Bình vốn luôn trung thành, tại sao phải đột nhiên làm phản? Viên Đàm tự thấy gã đối đãi với Tân Bình không tệ, có thể nói là kính trọng như thượng khách. Hơn nữa lúc trước Tân Bình vẫn thư từ qua lại với gã, đàm luận những việc quốc gia đại sự. Trong những bức thư kia, Viên Đàm có thể nhìn ra Tân Bình cũng không có ý mưu phản, không hiểu tại sao đến lúc ấy lại đầu hàng Lưu Sấm?
- Phụ thân, những này qua con vẫn ở bên cạnh cha, Trọng Trị rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con cũng không nắm rõ lắm.
- Đồ khốn khiếp, người của chính mình còn quản không xong, sao có thể làm nên đại sự được?
Viên Thiệu giận dữ, giận dữ mắng mỏ Viên Đàm.
Cũng có lẽ y bắt đầu khó thở nên kịch liệt ho khan một trận.
Viên Thượng vội vàng tiến lên nâng đỡ Viên Thiệu, giúp y nhè nhẹ vuốt xuôi sống lưng.
Tuy nhiên trong lòng y đã quyết định giấu đi chuyện trước đây y không nghe theo ý kiến của Tân Bình, cưỡng ép phái binh đến Tịnh Châu. Viên Thượng không phải kẻ ngu, y mơ hồ cảm giác được, Tân Bình sở dĩ mưu phản rất có thể có liên quan đến chuyện y lúc trước bác bỏ đề nghị của Tân Bình.
Trọng Trị ngươi, ta tuy không đáp ứng đề nghị của ngươi nhưng cũng không để cho nguơi chạy đi mưu phản…
Nhưng những lời như thế này sao có thể nói ra?
Nếu Viên Thiệu biết rằng chuyện này, không biết sẽ tức giận đến đâu.