- Thứ mà Lưu hoàng thúc cần thiết nhất hiện nay chính là nhân khẩu. Chân gia liên thủ với Trương gia nguyện ý dâng lên năm mươi vạn lưu dân, như vậy chúng ta liền bắt tay từ chuyện này, nghĩ cách giúp Lưu hoàng thúc có được nhiều lưu dân hơn thế.
Tô Bình cười khổ nói: - Hai nhà Chân Trương dân lên đến năm mươi vạn lưu dân đã đến cực hạn. Chúng ta nếu muốn vượt qua con số này, chỉ e không dễ chút nào...
Tô Uy lại cười, lắc đầu liên tục: - Thúc phụ, chuyện này nói đơn giản thì đơn giản, nói khó thì khó. Ngay trong tầm mắt của chúng ta đã có một trăm vạn lưu dân, chỉ xem chúng ta hành động thế nào... Nếu thuận lợi đương nhiên là một công lao lớn.
Tô Bình và Tô Song ngây ngẩn cả người!
Tổng nhân khẩu của Ký Châu tuy không quá năm trăm vạn, nếu là lưu dân thì muốn thu lấy hai, ba mươi vạn không thành vấn đề, nhưng một trăm vạn lưu dân...
- Đại Lực, đệ đừng vội nói lung tung, làm có thể lấy được một triệu lưu dân từ Ký Châu? Lời này nói ra thì dễ nhưng nếu không thể thực hiện được đương nhiên sẽ khiến Lưu hoàng thúc phật lòng.
- Huynh trưởng, ta không có nói lung tung! Tô Uy nóng nảy, vội vàng nói: - Quả thật có thể lấy được một trăm vạn lưu dân từ Ký châu, chẳng qua là phải tốn chút công lao.
Thấy Tô Uy nói chắc chắn đến vậy, Tô Bình và Tô Song cũng có chút do dự.
Hai người tròn mắt nhìn nhau... Đột nhiên, bọn họ đều nhìn thấy một sự hiểu ý trong mắt đối phương, lại không hẹn mà cùng giật nảy mình, toàn thân lạnh toát.
- Đại Lực, một trăm vạn lưu dân mà đệ nói, chẳng lẽ là đám Hắc sơn tặc kia?
++++++++++++++++
Thời gian vô tình trôi qua, đã vào tháng sáu.
Ở Tái Bắc thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, mà ở nội địa Trung Nguyên vẫn là ánh nắng chói chang.
Tào Tháo lại thua liền mấy trận, đại quân bất đắc dĩ lui tới bên bờ sông Hoàng Hà. Mà binh mã của Viên Thiệu lại từng bước ép sát khiến cho Tào Tháo phải chịu áp lực rất lớn.
Cũng may, cùng với việc chiến sự ở Tái Bắc chấm dứt, Lưu Sấm trở về U Châu.
Áp lực của Trương Nam Tiêu Xúc ở Vọng Đô ngày một tăng lên, hướng Viên Thiệu cầu viện, khẩn cầu viện binh.
Không chỉ có Trương Nam và Tiêu Xúc là cảm thấy áp lực, đến ngay cả Cao Can ở Tịnh Châu cũng đều cảm thấy hoảng sợ đến khó hiểu...
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cùng với việc Lưu Sấm rút quân trở về U Châu, Điền Dự lại không chút do dự đáp ứng, bằng lòng ra trấn thủ núi Đại Tiên ti, được Lưu Sấm phong là Hộ Tiên Ti tướng quân.
Như vậy, chức thái thú Vân Trung liền bỏ trống.
Lưu Sấm sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, quyết định phong Điền Trù làm thái thú Vân Trung.
Nhưng Điền Trù đi rồi, Thụ Hàng thành lại cần phải có người trấn giữ. Sau khi Lưu Sấm và Gia Cát Lượng bàn bạc với đám người Tuân Kham, cũng hỏi thăm ý kiến của Lã Bố, mời Lã Bố trấn thủ thành Thụ Hàng. Trần Cung thì trấn giữ Bình Cương, giúp đỡ Điền Dự khiến y có thể đứng vững ở Đại Tiên Ti sơn.
Lã Bố trấn thủ thành Thụ Hàng?
Tin tức này vừa truyền đến liền khiến cả Tịnh Châu chấn động.
Nhớ lúc ban đầu Lã Bố làm chức Chủ bộ dưới trướng Tịnh Châu Thứ sử Đinh Nguyên, cũng đã có uy ở Tịnh Châu. Mà nay Hao Hổ hồi hương, càng làm cho vô số người cảm thấy hết hồn. Kể cả là Nam Hung Nô Vương Hô Trù Tuyền cũng thấy khiếp sợ Lã Bố, chủ động dâng lên dê bò để đón chào Lã Bố.
Lã Bố đến, người có cảm nhận sâu sắc nhất chính là Cao Can.
Phải biết rằng, Lã Bố bản thân là người Cửu Nguyên, ông mặc dù trấn thủ thành Thụ Hàng, nhưng vẫn có thể khiến quân Hán đao không nhuốm máu nắm giữ quận Ngũ Nguyên trong tay...
Thêm với Lưu Sấm kết liên minh với Hô Trù Tuyền, quân tiên phong càng nhắm thẳng vào Tây Hà.
Cao Can cầu viện, Trương Nam, Tiêu Xúc cũng cầu viện...
Nhịp độ tiến công của Viên Thiệu vì Lưu Sấm trở về U Châu thoáng cái đã rối loạn.
Vốn là Viên Thiệu muốn tiếp tục đóng vững đánh chắc, từng bước từng bước đẩy mạnh, đem Tào Tháo đuổi qua Hoàng Hà. Nhưng đến nay, y không thể nào duy trì nhịp độ tiến công thận trọng này được, mà quyết định lấy binh lực làm ưu thế mới có thể đánh tan Tào Tháo. Điều này khiến cho Tào Tháo lập tức nắm bắt được thời co chiến đấu.
- Viên Thiệu nóng lòng quyết chiến, tất nhiên thế trận sẽ đại loạn. Ta nay đã không có đường lui, muốn noi theo Tây Sở Bá Vương năm ấy quyết đánh đến cùng, quyết một trận tử chiến với Viên Thiệu.
Tào Tháo triệu tập các lướng lĩnh lại, công bố tin tức quyết chiến.
Đám người Hạ Hầu Uyên vì trước đây liên tiếp chiến bại, sớm đã có chút xấu hổ lại càng giơ cả hai tay tán thành.
Thứ sử Duyệt Châu Trình Dục tới Bình Khâu hiến kế cho Tào Tháo: - Nay Viên Thiệu nếu nóng lòng quyết chiến, nhất định sẽ không chu toàn được các mặt. Chủ công có thể nương theo Thương Đình, lệnh cho Diệu Tài tướng quân xuất binh dụ dỗ Viên quân xuất kích, rồi sau đó lệnh cho hai vị tướng quân là Từ Hoảng, Tào Hồng mai phục hai bên Thương Đình, đợi sau khi Viên quân đến, chủ công suất bộ xuất kích, rồi sau đó hai tướng Từ Hoảng, Tào Hồng từ hai cánh giết ra, đến lúc đó Viên quân tất nhiên chưa đánh đã tan.
Tào Tháo vui vẻ đồng ý, rồi sau đó lập tức điều động binh mã...
Cùng lúc đó, Lưu Sấm sau khi kết thúc trận chiến ở núi Đại Tiên Ti cũng chia quân làm hai đường.
Ba người Thái Sử Từ, Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên lãnh binh hộ tống Lã Bố tới thành Thụ Hàng, tư thái muốn tiến vào đóng quân ở quận Ngũ Nguyên.
Cao Can sau khi nhận được tin tức càng thêm thất kinh.
Rất hiển nhiên, mục tiêu của quân Hán làn này chính là Tịnh Châu. Cao Can tuy rằng đã phái quân đến đóng giữ Tây Hà và Thượng Quận, nhưng nghĩ đến khí thế xuất chinh như vũ bão không gì khắc chế được của quân Hán, lần này còn có Lã Bố tự mình đốc quân, trong lòng Cao Can liền rối loạn, không chút niềm tin.
Vùng đất bằng phẳng như Thượng quận, Tây Hà phù hợp nhất với kị binh dã chiến.
Trong tay cc hiện nay tuy có gần vạn mã quân, nhưng so với hơn vạn kỵ binh vẫn cảm thấy không thể đối kháng được.
Rơi vào đường cùng, Cao Can lại phái người đến Nghiệp thành cầu viện, lại hết lần này đến lần khác biểu hiện rõ mục tiêu của quân Hán chính là Tịnh Châu. Mà Viên Thượng ở Nghiệp thành xa xôi sau khi nghe được tin tức này cũng là vạn phần đau đầu. Y một mặt sai người bẩm báo với Viên Thiệu, mặt khác thì nghe chủ ý của Phùng Kỷ, lệnh cho tám nghìn quân trong tay Tiêu Xúc tiến vào chiếm giữ quận Thượng Đảng, đóng ở Bình quan, tùy thời cơ trợ giúp Cao Can, đồng thời cũng đảm bảo an toàn cho Ký Châu.
Toàn bộ Ký Châu lập tức rung chuyển.
Tân Bình ở Hàn Gian vội vàng phái người đến Nghiệp thành, đề nghị Viên Thượng không điều động binh mã Ký châu.
- Tịnh Châu vô cùng lạnh giá, hoang vắng, lại trùng trùng nguy cơ giặc Hồ uy hiếp.
Lưu Sấm mặc dù mưu đồ Tịnh Châu nhưng chưa đến mức tình thế bắt buộc. Hắn hiện nay chủ yếu là cầu người, cầu nhân khẩu… U Châu vốn là hoang vắng, hơn nữa hắn chiếm lấy Cao Cú Lệ, chiếm lĩnh Tam Hàn lại cướp được Đại Tiên Ti sơn, nhu cầu lãnh thổ không còn quá bức thiết. Cho nên ý đồ của Lưu Sấm ắt phải là Ký Châu. Vậy thì công tử nên triệu tập binh mã đóng ở ba quận Trung Sơn, Hà Gian và Bột Hải. Nếu bây giờ mà điều động binh mã Ký châu, Ký Châu tất có tai họa.
Thư của Tân Bình đặt trước án của Viên Thượng khiến Viên Thượng không khỏi do dự.
Nhưng Phùng Kỷ lại nói: - Tân Trọng Trị là thân tín của Đại công tử, có thể tin tưởng sao? Lưu Sấm đại chiến liên miên, U châu sớm đã mệt mỏi rời ra. Mà nay Nam Hung Nô đã kết liên minh với Lưu Sấm, binh hùng tướng mạnh, lại có Lã Bố tự mình đốc chiến, đích thị là muốn đoạt lấy Tịnh Châu. Nguyên Tài trước nay đều thân cận với công tử, nếu như y đầu quân cho Đại công tử, công tử tất nhiên mất đi một phần thế lực. Còn nữa, Lưu Sấm đã sớm mưu đồ Tịnh Châu, nếu như Tịnh châu thất thủ, chủ công nhất định là không vừa lòng với công tử.
Viên Thượng sau khi nghe xong, cũng liên tục gật đầu.
Không thể không nói lời nói của Phùng Kỷ có vài phần đạo lí. Tân Bình kia là là người của Viên Đàm, sao có thể thật tâm trợ giúp mình?
Cho nên sau khi suy nghĩ kĩ, Viên Thượng vẫn quyết định lệnh cho Tiêu Xúc gấp rút xuất binh tiếp viện Tịnh Châu, nhưng đồng thời lại lệnh cho Tân Bình tăng cường thủ vệ.
Sau khi Tân Bình nhận được tin, không nhịn được bó tay thở dài.
- Đến tận bây giờ vẫn đấu đá nội bộ, không chịu thật lòng đoàn kết, nghiệp lớn của chủ công đã định sẽ tiêu tan trong tay con mình.
Y liền gọi cháu của mình là Tân Thao đến: - Ngươi lập tức đi tới Nghiệp Thành đem gia quyến nhà ta và gia quyến Tá Trị gia bí mật dời đi, chuyển đến Cao Dương.
Tân Thao ngạc nhiên nói: - Thúc phụ, vì sao lại phải chuyển?
Tân Bình thở dài: - Chỉ vì mưu đồ chuyện sau này của cả nhà Tân thị…
Tân Thao đi theo Tân Bình nhiều năm, nghe lời nói của Tân Bình, sao có thể không biết tính toán của Tân Bình, vì thế lập tức gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Sau đó, Tân Bình lại gọi hết hầu cận, tâm phúc của mình đến, viết một phong thư giao cho thân tùy suốt đêm đi tới Trác quận, giao cho Tuân Kham.
Sau khi an bài thỏa đáng, Tân Bình thần sắc cô đơn đi đến thư phòng.
Y liếc mắt nhìn xéo ánh tà dương, không kìm nổi thở dài một tiếng thật sâu…
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Huyện Kế, Châu mục phủ.
Yến Kinh còn đang trong quá trình xây dựng cải tạo, cho nên Lưu Sấm đành phải tiết lập Châu mục nha phủ ở huyện Kế.
Vốn phủ Châu mục của U châu đặt ở Trác quận, nhưng Lưu Sấm lại cho rằng vị trí của Trác quận không tốt, cho nên mới tạm thời dời phủ Châu mục đến huyện Kế.
Đương nhiên, Mi Hoán mang thai, sắp đến ngày lâm bồn nên vẫn chưa theo đến được.
Còn Lưu Sấm sau khi xử lí xong hết mọi chuyện liền nhanh chóng đến Trác huyện chờ Mi Hoán sinh sản, lại ngờ đến khi hắn chuẩn bị khởi hành lại phải đi nghênh đón một vị khách nhân.
- Đại Lực? Sao ngươi lại đến chỗ ta?
Lưu Sấm và Tô Uy cũng không xa lạ gì, thậm chí còn có chút giao tình.
Nhớ năm đó Lưu Sấm trốn chạy khỏi Hứa Đô, nếu không có Tô Uy giúp đỡ cũng không thể thuận lợi đến Bột Hải.
Chẳng qua thời gian qua đi, vật đổi sao dời, Lưu Sấm đã thành chư hầu một phương, khi Tô Uy gặp lại Lưu Sấm đã không thể thoải mái như năm ấy nữa.
Nhìn Lưu Sấm, Tô Uy không khỏi xúc động thật lâu.
Nếu tính tuổi tác, Lưu Sấm hiện nay mới hai mươi ba hai mươi tư thôi, nhưng đã gây dựng được căn cơ như vậy, trở thành chư hầu một phương. Nếu năm đó gia chủ chịu nghe lời ta, kết mối quan hệ tốt đẹp với Lưu hoàng thúc thì sao có thể gặp cảnh khó khăn như hôm nay? Thật là khiến người ta cảm than…
Tuy nhiên, Tô Uy rất nhanh thu hồi suy nghĩ.
Y cung kính tiến lên thi lễ, rồi sau đó nói: - Lần này Uy đến có một phần đại lễ muốn dâng cho hoàng thúc! (chưa xong còn tiếp)