Khi người áo đen đi ra cửa thành, quân tốt trên lầu cũng không hề để ý đến. Mà dưới thành mấy quân tốt cũng đều đang buồn ngủ ngủ, không ai nghĩ tới việc sẽ có quân dịch đến. Những người áo đen này bò trên tường, đi tới cửa thành, người áo đen cầm đầu kia giơ tay ra hiệu, liền thấy mười mấy người phía sau nhanh như chớp vọt vào cửa thành. Chỉ nghe thấy có tiếng người kêu, người áo đen cũng tiến vào đó.
Sau đó chỉ thấy mấy tên quân tốt nằm trong vũng máu, bất động.
- Mở cửa thành ra, đốt lửa báo hiệu!
Hơn mười tên áo đen lập tức tiến lên, gỡ hết then cửa xuống, rồi sau đó dùng sức mở cửa chính. Cửa thành nặng trịch được mở ra, phát ra âm thanh ken két, lập tức kinh động đến những mấy tên Viên quân.
Tên giáo úy trực đêm vội quát lớn: - Chuyện gì xảy ra vậy, ai mở cửa thành ra?
Nhưng dưới thành lại không hề thấy một tiếng đáp trả, âm thanh cửa mở vẫn đang vang lên, khiến tên giáo úy lập tức cảm nhận được chuyện gì đó không ổn…
- Không tốt rồi, có gian tế.
Viên giáo úy vội vàng lớn tiếng nói: - Có gian tế, mau đi xuống đóng cửa thành.
Viên sĩ tốt trên lầu thành bỗng bừng tỉnh, lập tức phóng theo đường lớn xuống dưới thành. Tuy bọn họ rằng kịp phản ứng, nhưng cũng đã chậm rồi…Cửa thành Dịch huyện bị mở ra, theo sau mấy người áo đen là một chiếc xe đầy cỏ khô lao ra khỏi cửa thành rồi bắt đầu bốc lửa.
Ánh lửa bùng lên trong nháy mắt, ngoài thị trấn Dịch thấp thoáng vang lên tiếng kèn. Rồi tiếng bước chân như sấm, càng ngày càng gần hơn…
- Quân địch tập kích!
Viên giáo úy kia sợ đến mức kêu lên thất thanh, vội vàng dẫn sĩ tốt lao xuống thành lầu, đóng cửa thành. Mà những người áo đen dưới thành, ai nấy đều cầm đao thép, tay kia thì cầm nỏ. Chúng thấy Viên quân tới gần, lập tức bóp nỏ.
Loại nỏ này là công xưởng Thạch Cữu Đà làm ra, được thiết kế bởi Gia Cát Linh, rồi được Mã Quân cải tạo. Nỏ này có thể bắn được liên tiếp, mỗi giá nỏ có thể trang bị ba mũi tên thép, trong vòng hai mươi bước có thể bắn thủng áo giáp.
Gần trăm cây nỏ cùng lúc bắn ra. Những sĩ tốt Viên quân đứng đầu hứng tên kêu lên thảm thiết, rồi lăn ra đường…chỉ trong chớp mắt đã có hàng chục tên sĩ tốt Viên quân bị bắn chết dưỡi thành. Đám sĩ tốt theo sau vô cùng hoảng sợ.
Cùng lúc này, âm thanh gót sắt xa xa ngày càng gần hơn. Đứng ở đầu thành có thể nhìn thấy rõ, một đội thiết kị đang nhanh chóng lao về phía cửa thành.
- Bắn tên, ngăn bọn chúng lại…mau đoạt cửa thành lại.
Giáo úy Viên quân luống cuống chân tay, khua chân múa tay trên đầu thành kêu lớn tiếng. Sau khi trải qua cảm giác sợ hãi ngắn ngủi, sĩ tốt Viên quân kêu lên hò hét, tiếp tục đánh về phía những người áo đen dưới thành. Cùng lúc đó, cũng có nhiều đội cung tiễn chạy đến trên lầu cửa thành, xếp thành hàng dương cung cài tên. Bắn tên về phía kỵ quân ở dưới thành.
Người áo đen thấy sĩ tốt Viên quân lao xuống đường lớn, khi kỵ quân còn chưa tới, nên cũng lo lắng.
- Lý Luân, nghênh đón chúng, ngăn bọn chúng lại!
Gã hét lớn một tiếng, quơ lấy một cây trường mâu liền vọt tới con đường lớn. Mà phía sau gã là hai người thanh niên, bọn họ cũng mang theo một đám quân ngăn Viên quân lại…
Trong phút chốc, hai bên xảy ra một trận huyết chiến. Trong ngọn lửa bập bùng ánh đao sáng loáng lên, thương ảnh thật mạnh, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không trung, khiến cho giáo úy Viên quân đứng trên lầu thành, sắc mặt trắng bệch.
Kỵ quân đã đến trước cửa thành.
Dàn cung tên trên đầu thành, vẫn chưa thể gây thương vong quá lớn cho đám kị quân.
Giáo úy Viên quân kia thấy rõ ràng, đám kị quân không biết từ đâu đến này, toàn bộ đều mặc áo giáp, trên mặt có đeo chiếc mặt nạ đen, chỉ để lộ ra miệng và mũi. Mà những con chiến mã của họ, toàn thân cũng được che một lớp áo giáp, dù tên có bắn lên trên giáp trụ, cũng không thể khiến chiến mã dừng lại.
- Ta là Tây Lương Bàng Đức, kẻ nào ngăn ta thì chết!
Lập tức viên đại tướng múa đao, lao vào trong thành. Mấy tên Sĩ tốt Viên quân muốn ngăn cản, thì bị chiến mã hí lên, đụng vào người chúng, khiến đám quân tố này bị đâm cho gãy xưng đứt chân, ngã xuống đất gào théo không ngừng. Đao vân quay cuồng, Bàng Đức phóng ngựa đi qua, chỉ để lại một đám thi thể.
- Bàng Đức tướng quân, ta là Trương Thừa, nhanh chóng đến giúp ta.
Người áo đen dẫn dắt đám quân ngăn cản Viên quân vội vàng lớn tiếng quát to.
Bàng Đức trên ngựa lớn tiếng nói: - Lê Sinh, dẫn bản bộ tiến đến trợ chiến.
Từ trong đoàn ngựa lao ra một đám kỵ quân, cầm đầu là một gã thanh niên, cao giọng hô: - Trương Thừa tướng quân, đừng vội lo lắng, Nhạc Lãng Lê Sinh ở đây.
Vừa nói, chiến mã vừa lao đến phía đường lớn. Trương Thừa lập tức mang theo người áo đen lao đến, Lê Sinh đó dẫn đội kỵ quân lao đến, hướng thẳng về phía thành.
Bàng Đức không hề để ý tới Viên quân trên đầu thành, thể hiện rõ là gã vô cùng tin tưởng tên Lê Sinh đó, gã dẫn một đám thiết kỵ khác đến phủ nha,
Cửa thành rối loạn, sớm đã kinh động đến giấc ngủ của Thẩm Vinh. Nghe nói có quân địch đánh lén, Thẩm Vinh cũng hoảng sợ, vội mang theo người đi ra phía thành. Hai bên gặp nhau trên đường, Bàng Đức căn bản không hỏi lai lịch của tên Thẩm Vinh này, chỉ biết phóng ngựa tiến lên, không nói lời nào liền đánh tới.
Thẩm Vinh giơ thương đón đỡ, Bàng Đức không một chút hoang mang, một đao giáng thẳng vào đại thương của Thẩm Vinh, rồi sau đó dùng sức mạnh hơn bổ về đằng trước, ánh đao lóe lên, Thẩm Vinh đã bị đánh cho ngã ngựa. trong khoảnh khắc đó, rất nhiều người còn chưa kịp nhìn ra đó là chuyện gì, Thẩm Vinh giờ đã đầu một nơi thân một nẻo, nằm trong vũng máu. Viên quân đi theo sau Thẩm Vinh thấy vậy, hét lớn tiếng lao về phía trước. Đám kỵ quân phía sau Bàng Đức cũng đã sớm lao lên nghênh chiến, giết đám quân Viên kia…
Đám thiết kỵ này ai nấy đều được áo giáp hộ thân, trang bị đầy đủ nỏ thép.
Trong giây lát, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh của nỏ thép phát ra…
Bàng Đức lớn tiếng quát: - Hãy cùng ta xông vào, một tên không để sót.
Gã lao lên tiên phong, sát nhập vào đám người, những nơi họ đi qua máu văng tung tóe. Lúc mới bắt đầu, sĩ tốt Viên quân còn có thể ngăn cản. Nhưng đến lúc thiết kỵ hung hăng tấn công, Viên quân không còn cầm cự được nữa. Đội thiết kỵ quân Hán này quả thực là vô cùng hung hãn, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của đám quân sĩ tốt kia, cả người lẫn ngựa, đều khoác áo giáp. Thương không dùng được, đao không chém được, thì ngăn cản sao đây? Thời gian còn chưa hết một nén nhang. Viên quân đều tan rã không còn có thể ngăn cản nổi nữa, liên tục lui về phía sau.
Bàng Đức thì dẫn theo một toán kỵ binh đi thẳng đến phủ nha…
Lúc này, bên trong phủ nha Dịch huyện, Thẩm Phối đã nhân được tin.
Y có chút không rõ, quân Hán làm thế nào mà có thể mở được cửa thành ra, tiến quân một cách thần tốc như vậy? Nhưng y cũng đoán được, quân Hán có thể tiến vào trong thành, chắc chắn là đã sớm có sự sắp xếp. Nói cách khác, từ lúc bắt đầu Tuân Kham đã chuẩn bị kĩ càng, còn Tự Thụ ở tận Bắc Tân thành xa xôi kia…
Nghĩ đến đây, Thẩm Phối không khỏi giật nảy mình. Tin tức từ bên ngoài truyền đến, cũng làm cho Thẩm Phối thấy nản trí. Y tóc tai bù xù, ngồi tại nha đường, sắc mặt xám trắng, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Khởi bẩm giám quân, đại quân Liêu Đông đã phá bỏ cầu Dịch Thủy, chuẩn bị tới ngoài phủ nha…Mời giám quân mau chóng rút khỏi đây.
- Rút lui khỏi?
Thẩm Phối cười khổ một tiếng: - Các ngươi đi đi, đừng để ý đến ta.
Người khác đều có thể chạy, nhưng y thì không thể…để phối hợp với Tự Thụ đoạt lại Trác quận, Thẩm Phối dần như đã điều động hết quân nhu lương thảo ở Hà Gian. Có thể tưởng tượng ra, nếu y chạy đi, nhất định sẽ phải chịu sự chèn ép của đối thủ. Bản thân y ngày thường đã đắc tội với nhiều người như vậy, sao bọn chúng có thể bỏ qua cơ hội này để chèn ép ta? Đến lúc đó chỉ e là sống không bằng chết.
Thấy chủ ý của Thẩm Phối kiên quyết, mấy viên tùy tùng theo sau cũng không dám khuyên ngăn gì nữa.
Ngoài phủ nha, tiếng kêu ngày càng gần, tin tức Viên quân tan tác không ngừng truyền đến. Mấy tên tùy tùng cũng đều đã chạy trốn. Phủ nha to như vậy, nhưng lại trống rỗng không một bóng người…
Thẩm Phối mang dầu hỏa từ trong kho ra, tưới lên nha đường. Tai nghe gót sắt quân Hán tới gần, y cắn răng một cái, ném cây đuốc trong tay vào, trong giấy lát đám lửa bốc lên ngùn ngụt, trong nháy mắt đã thiêu rụi toàn bộ huyện nha. Trong ngọn lửa, chỉ thấy Thẩm Phối đang đứng trong đó.
Khi Bàng Đức suất bộ đến phủ nha, toàn bộ nha huyện đã chìm trong biển lửa.
Thẩm Phối cầm kiếm chỉ vào Bàng Đức, cười ha ha: - Lũ nghịch tặc các ngươi đừng vội càn rỡ, sớm muộn gì cũng phải chết trong tay Viên Công, ta sẽ ở dưới cửu tuyền chờ các ngươi đến.
Nói xong, y đem thanh kiếm sắc cứa lên cổ tự vẫn.
Bàng Đức xuống ngựa, chậm rãi gỡ mặt nạ trên mặt ra, nhìn thi thể Thẩm Phối bị ánh lửa ánh lửa nuốt lấy, đột nhiên cười lạnh, nói: - Đến cuối cùng, thì vẫn là hươu chết trong tay ai vẫn còn chưa biết đâu!