Trong huyện thành Bình Dư ở Nhữ Nam, Tào Tháo nhận được tình báo từ tiền phương truyền đến, lập tức trở nên trầm tư.
Trên nha đường, hai người Quách Gia và Tuân Du đang bàn việc, thấy Tào Tháo đột nhiên không nói gì, cũng không thể không dừng nói chuyện nghi hoặc nhìn Tào Tháo.
- Chủ công, Quách Ôn là ai vậy?
Quách Gia nghe thấy miệng Tào Tháo không ngừng nhắc tới tên của Quách Ôn, liền hỏi.
Tào Tháo lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười: - Quách Ôn đó là thái thú Thái Nguyên thái thú, hiện đang phụng mệnh gấp rút tiếp viện Bành An, lại không ngờbị Lưu Sấm chặn ở dưới chân núi Cú Chú.
Lão nói xong, liền đưa thư tín trong tay cho Quách Gia.
- Sau khi Viên Thiệu trở lại thành Nghiệp, vẫn chưa từ hết hy vọng chiêu binh mãi mã, muốn tái chiến cùng ta. Sấm nhi hiện giờ đang làm việc lớn ở Bắc Cương, trái lại có thể kiềm chế một bộ phận binh mã của Viên Thiệu… Phụng Hiếu, Công Đạt, các ngươi cho rằng ta nên ngồi quan sát hay là đánh giáp công Sấm nhi đây? Nay Lưu Bị chạy trốn, Nhữ Nam bình ổn, đang cần bày mưu tính kế tiếp.
Tháng riêng năm Kiến An thứ sáu, quân Tào Tháo tiến đến Nhữ Nam. Lưu Bị hoạt động hơn nửa năm ở Nhữ Nam, lại có đám người Trần Đăng Từ Tuyênbày mưu tính kế, cũng đạt được chút thành tích rồi. Đang tiếc, Viên Thiệu đột nhiên thất bại, cũng không để lại cho Lưu Bị quá nhiều thời gian, nếu như có thể cho y nửa năm, nói không chừng có thể nắm được toàn bộ Nhữ Nam.
Phải biết rằng, Dự Châu thời kỳ này là một nơi đông người nhất. Nhữ Nam Hoài Thủy bồi đắp, đất đai phì nhiêu, rất phù hợp cho cuộc sống của con người. Dự Châu có hai quận, bốn nước, dân số có đến bảy triệu người. Mà mật độ dân số quận Nhữ Nam đông đúc, lĩnh ba mươi bảy thành, hơn bốn trăm nghìn hộ, dân số khoảng hai triệu. Nói cách khác, một Nhữ Nam thôi là chống đỡ được cả một U Châu rồi. Nếu Lưu Bị thực sự có thể đứng vững được ở Nhữ Nam, thì thực sự có thể gây phiền lớn tới Tào Tháo.
Trần Cung hiến kế cho Lưu Bị, liên kết với Lưu Biểu ở phía Nam, hợp lực chống lại Tào Tháo! Đây cũng là lí do vì sao trận chiến Quan Độ vừa kết thúc, Tào Tháo đã vội vã đến Nhữ Nam tiêu diệt Lưu Bị. Không có y, khiến Lưu Bị phải dừng lại lâu ở Nhữ Nam, tất nhiên sẽ trở thành hiểm họa từ bên trong. Tào Tháo tán thưởng Lưu Bị, cũng biết rõ tài năng của Lưu Bị, sao có thể thiếu cảnh giác đây? Cho nên, lão tập trung binh lực, binh tiến Nhữ Nam.
Lưu Bị tuy có Trần Cung bày mưu tính kế, võ có Quan – Trương, Trần Đáo phụ tá, nhưng đối mặt với uy thế nối tiếp từ lần đại thắng trong trận chiến của Tào Tháo ở Quan Độ, chung quy không thể ngăn cản nổi.
Từ Tuyên tử thủ ở Nhữ Âm ba ngày, thành bị phá người thì vong. Lưu Tích đang trên đường gấp rút tiếp viên Từ Thuyên. Gặp Tào Nhân phục kích, toàn quân bị tiêu diệt. Trần Đăng thấy tình thế không ổn, lập tức đề nghị Lưu Bị rút lui khỏi Nhữ Nam. Nào biết được Tào Tháo cũng không cho y bất cứ cơ hội nào, trước tình thế nguy cấp. Đầu tháng hai, dường như với tình thế dễ dàng như trở bàn tay, đại bại Lưu Sấm. May mắn dưới sự bảo vệ của đám người Quan - Trương, Lưu Bị và Trần Đăng cuối cũng cũng thoát tìm được đường sống. Nhưng hai người Trần Khuê và Cung Đô bị Tào Tháo bắt giữ, chém chết dưới thành….
Lưu Bị bị bại trận bỏ chạy, Tào Tháo vốn định tiếp tục truy kích. Ai nghĩ rằng Lưu Sấm và Viên Thiệu trong lúc này khai chiến, mà Lưu Sấm đang tiến gần tới Nhạn Môn, nhìn vào thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn cản được.
Tào Tháo cũng không tránh được, tỏ ra một chút nghi ngờ.
- Sấm nhi lớn mạnh thần tốc, chiếm được U Châu liền binh tiến Tịnh Châu.
Ánh mắt của Tào Tháo đảo qua Tuân Du và Quách Gia: - Có thể tưởng tượng. Nếu Sấm nhi kia đoạt được Nhạn Môn, thì thế cục U Châu sẽ nhanh chóng ổn định lại. Hắn hiện tại phải không ngừng thắng lợi để ổn định lòng dân, Viên Thiệu khinh thường kẻ này, không thể tập trung toàn lực tấn công, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn trị lại. Cao Can không phải là đối thủ của Sấm nhi, Quách Ôn kia tuy có chút thủ đoạn, nhưng sợ rằng cũng không phải là kẻ thù của Sấm nhi.
Tào Tháo nói xong, liền chăm chú nhìn Quách Gia Tuân Du.
Hai người nhìn nhau, Tuân Du liền nói: - Sấm nhi phát triển quá nhanh, không thể không tăng cường đề phòng. Tuy nhiên, đối thủ chính của chủ công hiện giờ là Viên Thiệu… Hơn nữa thuộc nghĩ rằng, Sấm Nhi trong khoảng thời gian ngắn, khó có thể uy hiếp được chủ công, một khi đã như vậy, sao lại không chủ động xuất kích, quyết chiến với Viên Thiệu kia? Có Sấm nhi giữ chân binh mã của Viên Thiệu, chủ công cũng có thể bớt chút sức lực.
- Công Đạt có cao kiến gì không?
Tuân Du ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói: - Chỉ xem Chủ Công và Sấm nhi kia, ai là người giành được Ký Châu trước.
Rất hiển nhiên, Tuân Du có chút kiêng nể với sự phát triển của Lưu Sấm. Mà Quách Gia mặc dù không nói ra rõ như vậy, nhưng trong lời nói lại có ý tương tự vậy.
Lưu Sấm phát triển quá nhanh rồi, chúng ta cũng không thể cứ chờ như vậy, nhất định phải tìm cơ hội, chủ động giao chiến với Viên Thiệu, chiếm lấy Ký Châu.
Quách Gia có ý như vậy, Tào Tháo sao có thể nghe không ra được.
Chỉ có điều lão lại để trong lòng, mặc dù nói trận chiến ở Quân Độ đại thắng, nhưng nói cho cùng cũng là lão gặp may mắn. Nếu không có Hứa Du đến hàng, hiến kế cho lão đánh lén Ô Sào, để cho ý chí chiến đấu quân Viên đại loạn. Nếu không như vậy, muốn đánh bại Viên Thiệu, e rằng có chút khó khăn.
Phải biết rằng ở trong khi trận chiến ở Quan Độ diễn ra, Tào Tháo đã từng cảm thấy tuyệt vọng. Viên Thiệu hiện giờ thua trận, nhưng Tào Tháo biết rằng Viên Thiệu về nền móng vẫn còn. Lúc này quyết chiến với Viên Thiệu.. Tào Tháo thật sự có chút do dự, lo lắng sẽ gặp phải thất bại.
Quách Gia và Tuân Du đều không mở lời khuyên nhủ, bởi vì hai người bọn họ biết rằng, lúc này chỉ có thể dựa vào chính Tào Tháo để quyết định.
Đúng lúc này, chợt nghe Hứa Định ở ngoài nha đường bẩm báo: - Chủ công, Hứa Đô có thư gửi đến.
Hứa Đô có thư gửi đến thư sao?
Trong lòng Tào Tháo ngạc nhiên, vội vàng nói: - Mau mau trình lên.
Có người đưa thư đến đến nha đường, đem một phong thư đệ trình trước mặt Tào Tháo.
Sau khi Tào Tháo mở ra xem cứ cau mày lại, hai mắt chớp chớp liên tục….
- Văn Nhược gửi thư, khuyên ta mau chóng qua sông, chủ động xuất kích.
Quách Gia và Tuân Du nhìn nhau, không hẹn mà mỉm cười. Bởi vì bọn họ biết, bức thư này của Tuân Úc đã tới, Tào Tháo nhất định sẽ quyết định.
Bất ngờ Tào Tháo đứng dậy nói chắc như đinh đóng cột: - Ta muốn lập tức trở về Hứa Đô, triệu tập binh mã, tái chiến như ban đầu.
******
Quách Ôn mấy ngày tấn công liên tục đại doanh quân Hán ở núi Cú Chú, không biết làm sao Lưu Sấm lại mãi không chịu xuất binh. Rơi vào đường cùng, cuối cùng Quách Ôn đành phải hạ lệnh thu binh, rút về quận Thái Nguyên.
Lưu Sấm nhận được tin tức, giật mình ngạc nhiên: - Ngươi nói Quách Ôn kia đi rồi sao?
Hứa Chử gật đầu liên tục, cười ha hả rồi trả lời: - Vừa rồi ta sai người tìm hiểu đại doanh quân Viên, bây giờ đã biến thành một doanh trại trống không. Có lẽ Quách Ôn kia đi lâu rồi. Biết chuyện không thể làm, cho nên mới rút binh. Chẳng qua người này có chút bản lĩnh, không ngờ bỏ chạy tới mức thần không biết quỷ không hay, chúng ta vậy mà đến một nửa tin tức cũng chẳng có….
Lưu Sấm thấy kỳ lạ, vội vàng cùng Hứa Chử xuất trại xem xét.
Như lời nói của Hứa Chử, Quách Ôn kia thật sự đã rút binh, trại lính trông huơ trống hoác lương thực và khí giới chỉ còn lại một nửa.
Lưu Sấm cũng không khỏi khen ngợi, Quách Ôn này thực sự có chút bản lĩnh. Có thể bỏ binh lính mà chạy đến nỗi thần không biết quỷ không hay như vậy. Hơn nữa còn đâu vào đấy, chẳng con lưu lại khí giới nào cả, giải thích y sớm đã có tính toán. Nhưng Âm Quán chiến đấu hăng say, Bành An thì liều mạng vây đánh Hoàng Trung. Ý đồ đoạt lại Âm Quán. Quách Ôn bỏ chạy lúc này, chẳng lẽ không sợ Cao Can chất vấn sao? Lưu Sấm thúc ngựa vào đại doanh quân Viên tuần tra một vòng, trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ.
Ta không tin Quách Ôn sẽ khinh địch mà bỏ chạy như vậy, chỉ sợ có điều dối trá trong đó!
- Công tử, Quách Ôn kia đã rút quân, hay ta để cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút?
Bị Quách Ôn tấn công mấy lần, quân Hán cũng có chút mệt mỏi.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, liền đồng ý lời thỉnh cầu của Hứa Chử. Hắn hạ lệnh đại doanh quân Hán mổ heo ăn mừng quân Viên rút đi.
Lệnh được phát đi, quân Hán trong đại doanh lập tức đồng loạt hoan hô, tiếng vang tận mây xanh.
Bóng đêm chìm xuống, không gian tĩnh lặng.
Từ xa nhìn lại, trong đại doanh quân Hán ở núi Cú Chú đèn đuốc sáng trưng. Ở bên trong hẻm núi cách đại doanh quân Hán khoảng hai mươi dặm, Quách Ôn đội mũ quán giáp. Áo bào đai lưng, cầm thương ngồi lên ngựa.
Phía sau Quách Ôn, Quách Phất dẫn ba nghìn quân tinh nhuệ chờ xuất phát.
- Hậu thám báo cáo lại, đại doanh quân Hán phòng giữ lơi lỏng, hiển nhiên cho rằng chúng ta đã bỏ chạy. Lưu Hoàng Thúc kia còn hạ lệnh mổ heo khao thưởng tam quân, nói vậy chẳng có sự đề phòng nào. Chính lúc chúng ta vũ dũng xuất hiện, nếu đại bại quân Hán, cướp lấy núi Cú Chú trận chiến ở quận Nhạn Môn ta chắc chắn cầm công đầu. Quách Phất, ta và ngươi mỗi người lĩnh một chi binh mã, đến lúc đó tả hữu giáp công, cần phải có một trận chiến công thành.
Quách Phất liên tục gật đầu, đại đao trong tay lóe lên ánh quang. Thấy đám sĩ tốt đều đã chuẩn bị ổn cả, Quách Ôn cũng chẳng dài dòng. Khi y ra lệnh một tiếng, ba nghìn binh mã yểm hộ trong bóng đêm lặng yên đi ra từ trong hẻm núi.
Cái gọi là rút binh, chẳng qua là kế nghi binh của Quách Ôn.
Mà xem ra, Lưu Sấm kia dường như bị mắc lừa, Quách Ôn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Có lẽ ông trời đã giúp y, đêm xuống, mây đen dày đặc, che khuất một vầng trăng sáng. Quách Ôn tự dẫn một chi binh mã tới ngoài viên môn đại doanh quân Hán, thấy thủ vệ ngoài viên môn lơi lỏng. Những chiến hào cũng bị quân Hán lấp lên, làm giảm đi sự phiên phức của Quách Ôn. Trong lòng của y mừng thầm, vội thúc ngựa tới gần.